Thanh Mai Trúc Mã - Diệp Sáp

Chương 7: Phát Sốt



Bởi vì sự kiện đùa "Rượu đế" lần trước trong nhà Nhị Thiếu, quan hệ Nhị Thiếu cùng Tử Đồng vẫn thực khẩn trương, biểu hiện cụ thể trong việc Nhị Thiếu chiếm lấy bánh bích quy gấu nhỏ, Đồng Đồng cư nhiên trơ mắt nhìn Nhị Thiếu rắc rắc ăn bánh bích quy, không chem. không giết, mặt lạnh nghiêm túc ghé vào giường nhỏ, chỉ dùng mông nhỏ đối với Nhị Thiếu.

Tuy nói không bị Tử Đồng khi dễ xem như chuyện thật đáng mừng, nhưng là Tiểu Nhị Thiếu lại không vui vẻ, bằng tính cách quái gở của bé sẽ không có bạn bè, hiện tại khen ngược, duy nhất Tử Đồng vừa thấy một cái liền quấn quít lấy bé cũng không để ý, tâm nho nhỏ bắt đầu khổ sở, mân miệng, mỗi ngày ngồi ở góc tường nhà trẻ nhìn các bạn nhỏ lui tới vui cười đùa giỡn, không nói lời nào, cũng không tham gia.

Một màn thê thảm này trùng hợp lại bị mẹ Hồng tan tầm tới đón Nhị Thiếu phát hiện, nàng mang theo túi xách nhỏ của Nhị Thiếu, nhìn Tử Đồng, nhìn lại Nhị Thiếu, lắc đầu, ôm lấy Nhị Thiếu, trong lòng thầm than .

Thật không nghĩ tới, bảo bối nhà ta bảo bối cư nhiên trong long còn có M, thiếu Tử Đồng S này thật đúng là không được.(SM: ở đây có lẽ tác giả muốn nói Nhị Thiếu thích bị ngược)

Miệng quạ đen miệng chính sinh ra như vậy, ngày hôm sau, thiếu Tử Đồng Nhị Thiếu ghé vào giường nhỏ trong nhà trẻ ngủ trưa mà không thể ngủ được, người ta nói trong lòng buồn bực, thân thể cũng sẽ có biểu hiện, biểu hiện cụ thể của Tiểu Nhị Thiếu thân mình nóng lên, đầu phát nóng, sốt cao ba mươi tám độ.

Thầy giáo Điền kêu bác sĩ bên ngoài tới khám cho Nhị Thiếu, trong long có bao nhiêu buồn bực, mấy ngày hôm trước còn vui vẻ như thế nào hai ngày không thấy liền ủ rũ thành như vậy, thầy giáo Điền cân nhắc, một tiếng khóc thê lương đánh gãy ý nghĩ của hắn, chỉ thấy mông nhỏ trắng nõn của Nhị Thiếu bị tiêm một cái thật đau.

Lúc đó, làm đám bạn nhỏ vốn ngủ say xung quang bừng tỉnh, mọi người xoa ánh mắt không biết làm sao nhìn Nhị Thiếu, lại nhìn nhìn bác sĩ bên người nàng mặc áo blu dài, tất cả đều theo bản năng lui về phía sau.

"Không tốt, bác sĩ tới chích người!".

Da Da đạp chân nhỏ, ở trên giường kêu to, nhà trẻ trong nháy mắt loạn thành một đoàn, đa số khóc nước mắt nước mũi nhất có thể xả vài thước dài, số ít thông minh còn lại chạy trốn, không ít bạn nhỏ trực tiếp đem tay áo làm cổ áo, lão đại bị lắc cơ hồ sung huyết, tiếng khóc tiếng kêu rên cơ hồ xốc lên nóc nhà, thầy giáo Điền lớn đầu nhìn đám trẻ chung quanh, mà bác sĩ đã chích xong cho Nhị Thiếu trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi người.

"Tất cả đều câm miệng cho tớ!".

Rốt cục, người lãnh đạo xuất hiện , chỉ thấy bạn nhỏ Tử Đồng mặc váy ngắn nhỏ màu đỏ được sửa lại từ váy lông cũ của mẹ Tử, tóc cài một cái cài tóc nàng cho rằng thời thượng nhất, trên mặt còn mang theo dấu son môi của lần hoá trang thất bại, đứng trên giường, khàn cả giọng gào thét.

"Chúng ta nhiều người như vậy, các cậu sợ cái gì, cùng lắm thì giết người diệt khẩu!".

Thầy giáo Điền vừa nghe lời này, thở dài, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, ở trong lòng nguyền rủa hiệu trưởng.

Nên! Cho ông nói khai thác các phương diện tinh thần duộc sống cho đứa nhỏ,nhìn hiện trường "Trong thôn có sơn đại vương" này đi, tốt lắm, đều phải giết người diệt khẩu .

Không hổ là nữ đại vương, một câu Tử Đồng nói ra, các bạn nhỏ vừa rồi còn khóc làm cho loạn thành một đoàn nháy mắt im ắng, mở to hai mắt nhìn Tử Đồng, mà trong đôi mắt ướt át ánh mắt rõ ràng viết:

Đại vương uy vũ!

Tử Đồng đem hai tay béo chắp lại sau người, ánh mắt âm trầm nhìn bốn phía, nhìn đến Da Da đổ mồ hôi vì mặc sai áo lông , ánh mắt trợn to, dép cũng chưa mang, theo trên giường của nàng nhảy lên, không bình thường chạy đến chỗ Da Da, Da Da nguyên nhân vì đem tay áo long tròng lên đầu khổ sở không biết làm như thế nào cho thích hợp, không có tâm tư quản chuyện người khác. Thẳng đến khi các bạn nhỏ từng trận tiếng hít khí vang lên, thẳng đến khi Đồng Đồng hét lớn một tiếng.

"Không phải sợ, tớ đến đây!".

Da Da mới cắn răng, thần kinh toàn thân căng thẳng .

Quả nhiên, Đồng Đồng không phụ sự mong đợi, trong cái nhìn chăm chú của mọi người một cước dẫm nát ngực nhỏ của Da Da, tóc dài vung lên, hai tay bắt lấy áo lông bắt đầu ra sức kéo ra bên ngoài.

Bác sĩ lần đầu tiên đến hoảng sợ nhìn màn trước mắt này giống như cảnh tượng cô gái vượt qua mặt cỏ, đói bụng một năm chưa ăn cơm, thật vất vả nhìn thấy một cây cải củ béo mập, quay đầu, không biết làm sao nhìn thầy giáo Điền. Chỉ thấy Thầy giáo Điền vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.

"Thói quen thôi, thói quen thôi.".

"......".

Nháo một hồi, làm cho tiểu Nhị Thiếu vừa rồi sợ hãi khóc kêu đau ở trên giường im lặng, nàng yên lặng nhìn Da Da đã muốn phát ra tiếng kêu khóc của các loài thú, lại nhìn thầy giáo Điền không hề có nhân tính, vẻ mặt tập mãi thành thói quen, tay nhỏ bé nhẹ nhàng che hai mắt của mình, lắc đầu.

"Da Da, kiếp sau không nên làm nam sinh!".

Giết gà dọa khỉ, chính là cảnh tượng hiện tại, trải qua cảnh tượng Đồng Đồng nương tử tóm cây củ cải, không có một bạn nhỏ nào dám khóc, mọi người đều lui trên giường, hoảng sợ nhìn Tử Đồng, liền ngay cả bác sĩ vẫn mở lớn miệng chưa kịp khép lại quay đầu, cực kỳ buồn bực nhìn thầy giáo Điền.

"Tôi sẽ đem cục cưng nhà tôi cục cưng đến để con bé xem xem cảnh trận hôm nay, không chừng nếu mang đến về sau đi ngủ sẽ không phải dỗ"

"Vì cái gì?".

Thầy giáo Điền kinh ngạc hỏi.

Thầy thuốc than nhẹ, vẻ mặt hối hận.

"Lần sau không ngủ được, tôi có thể nói "còn không ngủ? chị Đồng Đồng sẽ lại đây nhổ cây củ cải!"".

"......".

Tử Đồng lại một lần phát huy uy vũ, nhà trẻ lại khôi phục yên tĩnh, các bạn nhỏ thấy thế tất cả đều an ổn nằm ngủ trên giường nhỏ, chỉ có hai cái giường có tình huống dị thường.

Một cái đó là Da Da.

Da Da vuốt da đầu hồng hồng của mình, nhìn ngoài cửa sổ, khóc.

"Mẹ ơi, sớm biết nghe lời người nói, lễ mừng năm mới không ăn nhiều thịt đầu heo, thật sự là báo ứng .".

Mà cái giường khác còn lại là giường Nhị Thiếu.

Nhị Thiếu lẳng lặng lui bên trong giường, nháy mắt to đáng thương hề hề nhìn chằm chằm Đồng Đồng.

"Đồng Đồng......".

Nhị Thiếu nho nhỏ vừa nói, Đồng Đồng gật gật đầu, làm bộ dáng như tiểu đại nhân lấy tay sờ sờ đầu của nàng.

"Làm sao vậy, còn đau không?".

Nhị Thiếu lắc đầu, phải biết rằng nàng vừa rồi bị cảnh tượng Tử Đồng đánh Da Da đã sớm dọa ra một thân lạnh lẽo, so với uống một chén lớn canh khương còn đáng sợ hơn.

"Đồng Đồng, tớ đem bánh bích quy gấu nhỏ đều cho cậu được không, đừng đánh tớ......".

Tử Đồng nháy mắt nhìn Nhịn Thiếu mắt ngập nước, chu cái miệng nhỏ nhắn.

"Tớ chỗ nào như vậy, tớ không phải đến vì bánh bích quy, chính là muốn nhìn cậu một chút còn khó chịu không, mẹ tớ nói, phú quý còn có cái gì dâm / tiện không thể di, uy vũ cái gì chỉ có thể khuất, Nhị Thiếu, cậu không cần đem Đồng Đồng nghĩ như vậy"

Nhị Thiếu híp mắt nhìn Đồng Đồng, cân nhắc qua lại mấy câu nói ý tứ kia, có chút nghi hoặc , vì cái gì mẹ Tử nói cùng mẹ nói không giống nhau?

Lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tử Đồng cầm tay nhỏ Nhị Thiếu.

"Nhị Thiếu, tớ biết cảm giác cậu hiện tại, tớ trước kia cũng từng phát sốt, cả người nóng khó chịu, đầu cũng đau, luôn muốn mát mẻ một tí đúng hay không?".

Nhị Thiếu cảm động gật gật đầu, mở to hai mắt nhìn Tử Đồng, nàng rất thích Đồng Đồng hiện tại, thật sự ôn nhu!

Đồng Đồng nhẹ nhàng cười, đưa lưng về phía Nhị Thiếu, một bên hai tay loay hoay bên eo nhỏ, một bên nói.

"Nhị Thiếu, cậu biết không, tớ vẫn chờ một ngày nhà trẻ có bạn nhỏ phát sốt, bởi vì, tớ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhất định có thể cho cậu mát mẻ!".

Nhị Thiếu nháy ánh mắt hoang mang nhìn Đồng Đồng, đã sớm chuẩn bị? Mát mẻ?

Không đợi nàng nghĩ thông suốt, Đồng Đồng chậm rãi xoay người lại, Nhị Thiếu hé khuôn mặt nhỏ nhắn, hoảng sợ mở lớn miệng, chỉ thấy Tử Đồng cầm trong tay một cái súng bắn nước lớn, bởi vì đổ đầy nước nên khá nặng, Đồng Đồng chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy, khẩu súng nhắm ngay Nhị Thiếu, Đồng Đồng không lưu tình chút nào bóp cò.

Một dòng nước phun ra, Nhị Thiếu hoàn toàn cảm nhận được cái kêu lạnh tận xương, nàng rụt lui bả vai, nhìn Da Da đối diện còn xoa đầu, khóc lớn một tiếng.

"Mẹ, tớ muốn mẹ!".
Chương trước Chương tiếp
Loading...