Thanh Xuân Là Khi Có Bạn
Chương 11: Đi Thể Dục Sáng
Sau trận ốm liệt giường của cả năm đứa. Để bù đắt thiệt hại cho tinh thần của cả bọn về sự hi sinh của Milo. Ba mẹ chúng tôi cho phép dậy sớm để cả năm đứa cùng nhau đi thể dục để nâng cao sức khỏe và tinh thần. Kì nghỉ hè cùng dần đến, sáng sớm hôm sau (trước ngày bế giảng của trường) chúng tôi gọi nhau dậy thật sớm và bắt đầu xuất phát.Hôm đầu tiên chúng tôi đi bộ, chúng tôi đi bộ đến cuối làng rồi lại vòng về. Hôm sau con Nhung bày trò cho chúng tôi chơi. Sau khi từ buổi tổng kết ở trường về, chúng tôi rủ nhau lên bãi gửi xe. Bãi gửi xe xóm tôi nằm kế con song dài vô tận cùng với hàng tường vi. Đi đến bãi đỗ xe, nơi được bọn trẻ con chúng tôi gọi là thiên đường. Bên cạnh bãi đỗ xe là một sân bóng, mỗi khi làng có giải đá bóng chúng tôi lại tụ tập rủ nhau lên xem. Sáng sớm men theo con đường liên xã tôi cùng đám bạn dẫn nhau đi bộ, bỗng nhiên con Nhung đột nhiên lên tiếng:- Chúng ta xuống ruộng bắt cua đi.Ở làng chúng tôi đặc sản là của đồng nướng nên lũ chúng tôi không chần chừ mà theo con Nhung bước xuống ruộng bắt cua. Con Đào bấy lâu hiền lành, thùy mị cũng sắn chân quần đòi xuống ruộng trước, đến thằng Đại cũng xách cái quần đùi buộc chun cột tóc và lội xuống cùng chúng tôi.Chúng tôi thọc tay xuống ruộng mò mẫm hết chỗ này đến chỗ nọ.- A! Tớ bắt được con cá rô –Thằng Hòa reo lên khi trên tay nó là một con rô đồng.Từ đầu kì nghỉ hè tới giờ, không sáng nào là chúng tôi không rủ nhau đi thể dục. Cùng với đó là sáng nào bố mẹ chúng tôi cũng đi kiếm chúng tôi, nhưng đó là thời gian đầu. Biết được chúng tôi thường xuyên vặt trái cây và lội xuống ruộng chơi thì bố mẹ của đám chúng tôi không còn phải mò mẫm đi tìm chúng tôi quanh làng nữa. Bắt được con cá rô, con Nhung hò chúng tôi đi sâu vào rạch mương có con suối nhỏ mát rượi để nướng cá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương