Thập Niên 60 Mẹ Kế

Chương 18: 18.1 :Cây Kim Và Cọng Râu



Chị dâu Đoàn vội la lên: "Em còn cười được? Tiểu Tống, bà ngoại của Đại Oa và bà nội của Đại Oa cùng tới đó. Ông trời của tôi ơi, tại sao hai người này lại đụng độ cùng nhau tới thế này. Không được, Đại Oa, mau đi tìm, tìm ai được đây? Ai cũng không có ở nhà —— “

"Chị dâu, đừng gấp, không có chuyện gì đâu." Tống Chiêu Đệ nói, "Làm phiền chị giúp em mang ba đứa nhỏ lên trên lầu nhé.”

Chị dâu Đoàn từ trong miệng Bạch Hoa mới biết được mẹ kế của Chung Kiến Quốc có lòng dạ vô cùng đen tối. Lúc Bạch Hoa sinh Tam Oa, Chung Kiến Quốc đón mẹ Bạch qua một khoảng thời gian, lúc chị dâu dâu Đoàn cũng nhìn ra mẹ Bạch cũng không phải là người hiền lành gì.

Vậy mà hôm nay hai người này lại cùng nhau tới, chị dâu Đoàn không dám rời đi: "Trước chị sẽ đem ba đứa nhỏ lên lầu trên, em chờ chị xuống thì hẵng mở cửa.”

"Chị dâu còn sợ em bị ăn hiếp sao?" Tống Chiêu Đệ nói, "Em so với hai người đó thì cao hơn nửa cái đầu, lại trẻ khỏe hơn bọn họ, nếu thật sự đánh nhanh thì cũng là em đánh hai người đó.”

Chị dâu Đoàn xua tay: "Em là một sinh viên, không đánh lại hai người luôn có quỷ kế đa đoan này được đâu. Đúng, chị nghĩ đến, nhà chị có điện thoại. Đại Oa, Nhị Oa, mau cùng bác trở về —— trời ơi, cháu lấy dao ở đâu đây? Đại Oa, đưa dao cho bác.”

Tống Chiêu Đệ xoay người liền thấy Chung Đại Oa xách dao phay to ra, Chung Nhị Oa ôm cái cuốc nhỏ, bộ dáng như sẵn sàng ứng chiến với kẻ thù mạnh, cô vừa muốn cười lại cảm thấy đau lòng, hai người ngoài cửa cũng là hai người thân của bọn nó.

"Đại Oa, Nhị Oa, tin tưởng mẹ, sẽ không có chuyện gì đâu." Tống Chiêu Đệ lấy đi dao và cuốc, "Giết người phải đền mạng, hai con nhỏ như vậy, lại phải đền mạng cho hai người ngoài kia thật sự không đáng”.

"Chị dâu, làm phiền chị mang ba bọn nó sang nhà chị một lúc giúp em. Đại Oa, nếu như không yên tâm thì con có thể đứng ở hàng rào nhà bác gái để nhìn. Một khi thấy mẹ đang phải chịu thua thiệt, thì dùng điện thoại nhà bác gái gọi cho ba của con có được hay không?”

Chung Đại Oa nhìn Tống Chiêu Đệ, mặt đầy lo âu hỏi: "Không cần con giúp mẹ sao?”

"Không cần, không cần." Tống Chiêu Đệ vỗ vỗ đầu dưa của nó, "Mẹ là sinh viên, còn là Trạng nguyên của huyện, Trạng nguyên lang giải quyết vấn đề đều sẽ dựa vào là nơi này." Cô chỉ vào đầu của bản thân, "Binh pháp có vân, phải dựa vào trí mới là thượng thượng sách, chỉ có đồ ngốc mới dùng nắm đấm thôi.”

Chị dâu Đoàn nói: "Tiểu Tống, em đừng nói binh pháp gì nữa, cửa nhà em đang bị bà ngoại Đại Oa sắp đập hỏng rồi đó.”

Tống Chiêu Đệ đi tới cửa, hướng về phía người phụ nữ gầy gò kêu lên một tiếng: "Dì họ tới lúc nào vậy?" Cô giả vờ vừa mừng vừa sợ, "Mau vào, mau vào." Theo sau liền có một người phụ nữ thân hình hơi mập, cô nhíu mày, một bộ nghi hoặc, "Vị này là?”

"Tôi là bà ngoại của Đại Oa." Mẹ Bạch lạnh lùng mà hừ một tiếng, đẩy Triệu Ngân ra để đi vào, nghênh diện thấy Đại Oa, mặt đầy đau lòng,

"Đại Oa, Đại Oa của bà ngoại à, cháu phải chịu khổ rồi. Bà ngoại tới chậm, Đại Oa. . ." Nói xong thì duỗi cánh tay ra để ôm Đại Oa.

Thân hình Đại Oa chợt lóe, chạy đến sau lưng Tống Chiêu Đệ.

Triệu Ngân bị mẹ Bạch đẩy ra thì lảo đảo một chút, mở miệng muốn mắng người, thấy đến phản ứng của Đại Oa như vậy thì rất hả hê: "Bà ngoại của Đại Oa sao? Tại sao tôi lại cảm thấy không giống nhỉ, Đại Oa, bà ấy là bà ngoại của cháu sao?”

"Đại Oa, trước cứ đi sang nhà bác gái đã." Chị dâu Đoàn duỗi tay ra,

"Nhị Oa, mau qua đây.”

Tống Chiêu Đệ chú ý tới sắc mặt Triệu Ngân lộ ra sự nghi hoặc: "Dì à, vị này là vợ của Lưu sư trưởng. Dì qua đây có phải có chuyện gì hay không? Trước chúng ta cứ nói chuyện, để vài đứa nhỏ sang nhà Lưu sư trưởng cách vách chơi đi.”

Triệu Ngân nheo lại đôi mắt sắc, hai tiếng sư trưởng truyền vào trong lỗ tai, lộ ra bộ mặt phật Di Lặc thông thường tươi cười với chị dâu Đoàn:

"Tôi tìm Chiêu Đệ có chút việc, làm phiền cô rồi.”

Chị dâu Đoàn sống hơn nửa đời người, thời trẻ đi theo Lưu sư trưởng vào nam ra bắc, tự cho là cái tình cảnh gì đều đã thấy qua. Nhưng mà, thấy hai người này so với cô thì không lớn hơn bao nhiêu tuổi, vậy mà có thể thay đổi sắc mặt nhanh hơn cả tắc kè hoa đổi màu thế này, vẫn cảm thấy (*)bất khả tư nghị: "Không phiền toái, các người cứ tán gẫu đi”.

*Bất khả tư nghị: Không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.

Đại Oa đi tới cửa, nhịn không được mà quay đầu nhìn một cái.

Tống Chiêu Đệ khoát tay: "Không có chuyện gì đâu, đi đi.”

Còn sợ bà đánh mẹ kế của cháu à?" Triệu Ngân trợn mắt hỏi.

Tống Chiêu Đệ: "Đại Oa không lo lắng dì, mà lo lắng bà ngoại của nó đánh cháu." Nói xong liền đóng cửa lại, nhìn về phía mẹ Bạch tự tiếu phi tiếu, "Tôi nghe Đại Oa nói, bà ngoại của nó rất lợi hại.”

*Tự tiếu phi tiếu: Tựa như đang cười nhưng lại không cười.

Triệu Ngân kinh ngạc: "Không phải tôi, là bà ta sao?" Chỉ người phụ nữ đối diện.

"Chỉ cái gì mà chỉ?" Mẹ Bạch bị cháu ngoại xa lánh, ít nhiều cũng có chút lúng túng, ngoài mạnh trong yếu nói, "Đại Oa cảm thấy tôi lợi hại, cũng là do người phụ nữ như cô ở trước mặt nó nói xấu tôi." Chỉ vào Tống Chiêu Đệ, "Đừng tưởng rằng tôi không biết, cô —— “

Tống Chiêu Đệ cắt đứt lời bà ta nói: "Bà biết thì cái gì? Hai tháng trước tôi đều không biết Kiến Quốc là đen hay trắng, hôn sự của tôi và Kiến Quốc là do dì tôi dẫn mối. Hay là bà cảm thấy là dì tôi cố ý hại Kiến Quốc?" Không cho bà ta cơ hội mở miệng, cô liền nhìn về phía Triệu Ngân, "Dì à, dì là muốn tốt cho Kiến Quốc không?”

"Đương nhiên!" Triệu Ngân không chút suy nghĩ nói, "Kiến Quốc cả ngày bận rộn chuyện lớn trong bộ đội, trong nhà nhất định phải có một người phụ nữ để lo liệu mọi chuyện. Tôi đối với người khác là không cảm thấy yên tâm, mới bảo Chiêu Đệ gả cho Kiến Quốc.”

Mẹ Bạch cười lạnh: "Đây là chuyện tức cười nhất mà đời này tôi được nghe. Vì Kiến Quốc tốt nên mới đem Kiến Quốc đuổi đi đến nhà bà nội nó sao? Vì Kiến Quốc tốt, mới tìm cho nó một cô gái nông thôn vừa gầy vừa đen như vậy sao? Vì Kiến Quốc tốt, lúc Đại Oa ba tuổi cũng đều không biết bà nội nó là ai sao?”

"Bà ——" Triệu Ngân hít sâu một hơi, "Vậy cũng mạnh hơn so với bà. Tôi không tốt, còn bà thì tốt chắc? Bà tốt như vậy thì sao Đại Oa lại trốn bà đi? Nhị Oa đến một tiếng bà ngoại cũng không gọi? Đừng tưởng rằng tôi không biết mẹ Đại Oa vì sao mà chết. Nhà họ Chung chúng tôi không đi tìm bà để đòi người, bà lại là người tìm tới cửa trước? Tôi thấy qua không ít người không biết xấu hổ, nhưng vẫn chưa thấy qua người không biết xấu hổ đến mức độ này như bà đấy.”

Mặt của mẹ Bạch đỏ rực lên vì tức giận, ngón tay run rẩy: "Bà, bà —— “

"Bà cái gì mà bà?" Triệu Ngân nói, "Tôi là mẹ của Chung Kiến Quốc, đối xử với nó làm sao đều là chuyện của tôi, còn bà chỉ là một người ngoài mà dám chạy đến Nhà họ Chung chúng tôi để giở thói ngang ngược, thật cho là Kiến Quốc không ở nhà, thì trong nhà của lão Chung đều không còn người sao?”

Tống Chiêu Đệ nín cười: "Dì à, bớt tranh cãi một chút, vào phòng nghỉ ngơi đã. Còn bác gái này, bác cũng vào phòng đi." Nói xong, cô liền đi vào trong phòng khách.

Chị dâu Đoàn nhìn ba người đi vào, liền nói: "Đại Oa, chúng ta cũng trở về phòng.”

"Mẹ kế của cháu sẽ không có việc gì đúng không ạ?" Chung Đại Oa nhìn chị dâu Đoàn hỏi.

Chị dâu Đoàn cười nói: "Yên tâm đi. Bà nội cháu đụng phải bà ngoại cháu chính là châm chọc đối đầu, nhọn đối nhọn, cũng sẽ có ồn ào đó."

Nói xong liền nhìn về phía nhà cách vách một cái, "Có thể là sẽ ồn ào đến lúc ba cháu trở lại.”

Triệu Ngân vừa đi vào phòng, ánh mắt giống như không đủ dùng mà đánh giá chung quanh, thấy phòng khách để hai cái ghế dài, một cái bàn vuông nhỏ, vài cái ghế vuông nhỏ, phía sau cửa là chổi, chủ tịch nước được treo ở trên tường cùng với tổng lý Quốc vụ và Nguyên soái, bên cạnh cũng không có đồ vật gì, không khỏi bĩu môi, thật nghèo.

Tống Chiêu Đệ đi phòng bếp lấy ra hai cái tô sứ thô, xách phích nước nóng đi ra, lúng túng cười nói: "Lầu dưới không có chén uống nước trà, chỉ có thể dùng bát.”

"Phích nước nóng này là tôi mua." Mẹ Bạch đột nhiên mở miệng.

Tống Chiêu Đệ thật muốn tặng bà ta bốn chữ —— không biết xấu hổ.

Mấy ngày trước Tống Chiêu Đệ đặc biệt tìm Chung Kiến Quốc tán gẫu về chuyện của Nhà họ Bạch, quả thực là sợ đột nhiên mẹ Bạch đến đây, đánh cô trở tay không kịp. Chung Kiến Quốc từng nhắc tới, lúc anh và Bạch Hoa kết hôn, mẹ Bạch chỉ cho Bạch Hoa làm một bộ quần áo mới và một đôi giày mới.

Mỗi tháng Bạch Hoa cho trong nhà hai mươi đồng tiền, lúc Bạch Hoa xuất giá, đến một hộp kem bảo vệ da mà mẹ Bạch cũng tiếc không bỏ tiền ra mua. May là Tống Chiêu Đệ đã có tâm lý chuẩn bị từ trước, cũng suýt nữa bị sự chán ghét của mẹ Bạch mà đem cơm ăn tối qua phun ra ngoài.

"Sao cháu lại nghe Kiến Quốc nói phích nước nóng này là khi Đại Oa sinh ra, Kiến Quốc mới đi mua." Tống Chiêu Đệ cố ý hỏi, "Này không phải là Kiến Quốc lừa gạt cháu chứ?" Dừng một chút, "Kiến Quốc không cần phải lừa gạt cháu, một cái phích nước nóng, lại không phải xe đạp, máy may.”

Mẹ Bạch nghẹn một chút: "Đương nhiên Kiến Quốc không muốn lừa dối cô. Tuy nhiên, nếu cô biết phích nước nóng là do tôi mua, nhất định sẽ kêu Kiến Quốc mua cho cô phích nước nóng mới. Kiến Quốc nhà chúng tôi rất biết quan —— “

"Kiến Quốc nhà các bà sao?" "Bành" một chút, Triệu Ngân bỏ xuống cái bát, "Từ khi nào thì Kiến Quốc trở thành người nhà bà rồi, đã hỏi qua tôi và ba nó chưa?”

Hô hấp của mẹ Bạch cứng lại: "Tục ngữ nói một người con rể bằng nửangười con trai, như vậy Kiến Quốc cũng là người Nhà họ Bạch chúng tôi, tôi nói sai sao?”

"Lý nào lại như vậy?" Tống Chiêu Đệ lấy một cái ghế ngồi ở bên cạnh Triệu Ngân, cùng mẹ Bạch hình thành sự đối lập, "Nhưng cháu còn nghe Kiến Quốc nói, mẹ ruột của Đại Oa kiếm được tiền đều đưa hết cho bác,cho dù là trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn, Kiến Quốc không thấy qua một phân tiền của cô ấy. Dì à, chuyện này dì biết không?”

Triệu Ngân theo bản năng nói: "Không biết." Nói ra miệng thì mới sững sờ, "Ý của cháu là từ khi Bạch Hoa gả cho Kiến Quốc, tiền lương của cô giáo đề đua cho Nhà họ Bạch sao? Chiêu Đệ.”

"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ gật đầu, "Bà ấy dùng tiền Bạch Hoa đưa cho để mua cho cháu nội của bà ấy sữa bò, Đại Oa muốn nếm thử sữa bò cóvị gì, bà ấy lại nói với Đại

Oa uống sữa bò không tốt. Về sau mẹ của Đại Oa không thể đi làm, bà ấy lại kêu Kiến Quốc mỗi tháng phải cho bà ấy hai mươi đồng tiền. Dì à, dì cũng không biết, tiền Kiến Quốc kiếm được đều bị bà ấy lấy đi.”

Triệu Ngân vô cùng phẫn nộ, bỗng nhiên đứng bật dậy.

"Nói bậy!" Mẹ Bạch cũng phản xạ theo điều kiện mà đứng lên theo. Tống Chiêu Đệ lù lù bất động: "Cháu nói bậy sao? Bác nhìn thịt trên người mình xem, cháu giống như là nói bậy sao? Nghe Kiến Quốc nói bác không chịu làm việc, ông ngoại Đại Oa cũng không làm việc, con trai và con dâu của bác đều là công nhân phổ thông, hai người công nhân nuôi cả một gia đình lớn, cuộc sống hằng ngày còn dư dả hơn so với dìhọ và cháu, nếu không có người tiếp tế, ai tin? Dì à, dì tin không?” Triệu Ngân và ba của Chung Kiến Quốc đều phải làm việc, con trai của Triệu Ngân còn chưa có cưới vợ, một nhà ba miệng ăn làm công chức, nhưng Triệu Ngân so với mẹ Bạch thì gầy hơn rất nhiều.

Lúc trước Triệu Ngân chỉ lo tức giận Chung Kiến Quốc giấu bà ta để kết hôn, cũng không nghiêm túc đánh giá mẹ vợ trước của Chung Kiến Quốc, bây giờ tử tế nhìn một lượt, mặc quần áo cũng tốt hơn so với bà ta thì không khỏi cười lạnh liên tục: "Theo lý thuyết tiền lương một năm của Kiến Quốc còn khá cao, những ngày lễ tết gửi đồ vật về nhà cũng phải là năm sau tốt hơn năm trước, nhưng mà mấy năm này thì đồ gửi về đều là năm sau lại kém hơn năm trước, hóa ra là đều bị bà nuốt hết vào trong bụng. Vậy mà bà lại còn dám đến?! Nhìn tôi không —— “

"Dì à, không thể động thủ được." Tống Chiêu Đệ vội vã cản lại Triệu Ngân, người phụ nữ này sao lại đanh đá như vậy, chưa gì đã gấp gáp muốn đánh người, "Dì và bác Bạch là đi từ nơi rất xa mới đến được đây, nhất định là có việc quan trọng, trước tiên, chúng ta nói xem hai người có chuyện gì đã.”

Triệu Ngân bình ổn lại tâm trạng, nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, cau mày:

"Dì nghe vợ của thằng cả nói cháu và Chung Kiến Quốc đã đăng ký giấy kết hôn, chuyện lớn như vậy tại sao không nói với dì? Sợ dì biết sao? Dì còn có thể ăn các cháu sao?”

"Dì à, chuyện này không phải cố ý lừa gạt dì đâu." Tống Chiêu Đệ thành khẩn nói, "Đến buổi sáng mồng chín thì hai chúng cháu mới đi đăng ký kết hôn, buổi chiều phải trở về ngay. Không tin lời cháu thì dì chờ một chút, cháu đi đem giấy hôn thú tới. Đúng, vé xe cũng còn." Không đợi bà ta mở miệng liền chạy lên trên lầu.

Mẹ Bạch cũng theo đi lên cùng.

Triệu Ngân chạy qua ngăn lại: "Muốn làm gì? Có phải lại muốn cầm đồ vật của Kiến Quốc đi hay không? Tôi nói cho bà biết, có tôi ở đây, bà nghĩ cũng đường có nghĩ nữa.”

"Nơi này là nhà con rể tôi, tôi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó." Mẹ Bạch đẩy ra hay tay của Triệu Ngân ra, "Cút đi!”

Triệu Ngân đối với Chung Kiến Quốc có tâm trạng rất phức tạp. Những lúc bà ta tâm trạng không tốt, liền nguyền rủa Chung Kiến Quốc chết yểu. Nhưng trong nhà gặp phải điều gì trắc trở, hàng xóm xung quanh hoặc là người trong xưởng biết được Nhà họ Chung là người nhà của quân nhân sẽ rất chiếu cố Nhà họ Chung, Triệu Ngân lại hy vọng Chung Kiến Quốc thăng quan phát tài.

Lúc Triệu Ngân thấy Chung Kiến Quốc, tính tình giẫm thấp sủng cao khiến bà ta nhịn không được mà phải nịnh bợ Chung Kiến Quốc, nhưng vẫn cứ lại không hy vọng cuộc sống của Chung Kiến Quốc trải qua quá tốt.

Chính là bởi vì Triệu Ngân có tâm lý mâu thuẫn như vậy, bà ta cho rằng Tống Chiêu Đệ là cô gái nông thôn ở vùng núi hẻo lánh, mới lấy cớ là vì muốn tốt cho Chung Kiến Quốc, đem Tống Chiêu Đệ giới thiệu choChung Kiến Quốc.

Triệu Ngân cho là tâm tư nhỏ này của bà ta thì người khác nhìn không ra, trên thực tế người chân chính thuần phác, không có tâm cơ như mẹ Tống cũng có thể nhìn ra bà ta giúp Tống Chiêu Đệ làm mai, không có ý đồ tốt gì. Tuy nhiên, có một điểm Triệu Ngân chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, đó chính là tiền lương của Chung Kiến Quốc.

Chuyện Triệu Ngân đem anh em Nhà họ Chung đuổi ra khỏi nhà, người ở nhà ngang khu bà ta đều biết. Bà ta muốn đồ vật của Chung Kiến Quốc, chỉ có thể ở thời điểm lễ tết hằng năm mới dựa vào đòi hỏi mà thôi.

Dám tìm Chung Kiến Quốc đòi tiền, nếu là trong cơn tức giận anh traiNhà họ Chung tố cáo đến đơn vị của Triệu Ngân, nhẹ thì Triệu Ngân sẽ bị lãnh đạo xưởng giáo huấn một trận, nặng thì bị khai trừ. Lại qua mấy năm, Triệu Ngân về hưu, bà ta chỉ có ít tiền lương hưu. Bà ta càng ngày càng già, Chung Kiến Quốc càng ngày càng lợi hại, Triệu

Ngân liền cảm thấy sợ Chung Kiến Quốc. Lần này dám một mình tìm tới, cũng là ỷ vào bản thân đang chiếm lý.

Chung Kiến Quốc nghèo không giống như là người có thể ở nhà lầu, Triệu Ngân cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Nghe xong lời nói của Tống Chiêu Đệ, Triệu Ngân nhận định tiền của Chung Kiến Quốc tiền đều bị người Nhà họ Bạch lấy đi.

Chỉ cần vừa nghĩ tới bà ta không dám hy vọng xa vời với tiền của con trai kế, vậy mà một chồng lại một chồng tiền của Nhà họ Chung đều bay đến Nhà họ Bạch, Triệu Ngân liền tức đến đau bụng: "Tôi còn không có kêu bà cút, bà lại dám kêu tôi cút sao? Lão nương cũng muốn nhìn xem, hai ta hôm nay ai mới là người phải cút." Duỗi tay nắm lấy tóc của mẹ Bạch kéo ra ngoài.

Tống Chiêu Đệ lục ra giấy hôn thú và vé xe cô giữ lại làm kỷ niệm, mới đến cửa thang lầu thấy đến Triệu Ngân và mẹ Bạch đang đánh nhau.

Tống Chiêu Đệ vui vẻ, dứt khoát ngồi xuống mà lẳng lặng xem hai người kia đánh nhau.

Đợi hai người đều đánh tới đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, mệt mỏi thở hồng hộc, Tống Chiêu Đệ mới chậm rãi thong thả xuống lầu, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Dì à, bác à, các người làm cái gì vậy? Ai, bát của cháu, sao bát của cháu lại bị vỡ hết thế này? Dì à, có phải dì làm vỡ hay không?”

"Không phải dì!" Triệu Ngân không chút nghĩ ngợi, buột miệng nói ra,

"Là bà ta!”

Mẹ Bạch nhìn hai cái bát đã bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ phía ở dưới đất, triệt để không dùng được nữa: "Là dì của cô đụng vào làm rơi.”

"Là bà đụng rơi." Triệu Ngân thở hổn hển mấy cái, một tay xoa eo, một tay chỉ vào mẹ Bạch, "Bát ở gần bà như thế, cách tôi rất xa, Chiêu Đệ, tìm bà ta bồi thường, nhất định phải để bà ta bồi thường.”

Mẹ Bạch trợn mắt, một bật ba nhảy, cất giọng nói: "Dựa vào cái gì mà bắt tôi bồi thường? Cặp mắt nào của bà thấy tôi làm rơi? Đừng ngậm máu phun người.”

"Bất kể là ai trong hai người làm vỡ bát, thì hai cái bát này đều không thể dùng nữa." Tống Chiêu Đệ đạo, "Chỉ có bác và dì cháu ở dưới lầu, mỗi người bồi thường cháu một cái bát, chỉ cần mỗi người đưa cho cháu một mao tiền là được.”

Mẹ Bạch sợ hãi kêu lên: "Sao cô không đi cướp luôn đi?!”

"Một cái tô sứ thô sơ, cũng không biết xấu hổ kêu dì của cô bồi thường tiền? Vậy mà tôi còn đem cô giới thiệu cho Kiến Quốc." Triệu Ngân cười lạnh, "Tống Chiêu Đệ, cô còn có lương tâm hay không?”

Tống Chiêu Đệ: "Ban đầu, nhà cháu chỉ có vài cái bát còn nguyên lành, lúc Đại Oa và Nhị Oa ăn cơm ngồi không ổn định, làm rơi vỡ ba cái. Hiện tại lại bị các người làm vỡ hai cái, cháu không cần phải đi mua bát sao? Buổi trưa, nhà chúng cháu chắc phải dùng chậu để ăn cơm.

" Trước kia, tiền lương của Kiến Quốc không cao, chẳng những phải nuôi một nhà năm miệng ăn, còn thường thường bị bác gái này đuổi theo đòi tiền. Lúc mẹ của Đại Oa chết, Kiến Quốc cũng là phải đi tìm Lưu sư trưởng mượn tiền. Dì à, Kiến Quốc còn phải đi vay chạy vạ khắp nơi, tiền lương tháng này còn chưa có phát, dì muốn cháu phải làm sao?”

Triệu Ngân chỉ vào mẹ Bạch: "Tìm bà ta đi!”

"Bà đừng nghe cô ta nói bậy nói bạ." Mẹ Bạch nói, "Chung Kiến Quốc không có cho tôi tiền.”

Tống Chiêu Đệ: "Về sau là không có. Nhưng mà cháu nghe hàng xómchung quanh nói, ngày ngày bác đều cầm phiếu thực phẩm phụ của Kiến Quốc đi cung tiêu xã và xưởng thực phẩm phụ để mua đồ vật, mỗi lần còn đều mua hai phần, một phần thì gửi về nhà.

"Đại Oa còn nói bác trộm đồ vật trong nhà, mật ong, sữa mạch nha, vải nữa, phàm là đồ có thể nhờ bưu cục gửi đi Thân Thành, bác đều sẽ lén lút giấu đi để gửi về. Khi Tam Oa ra đời, bác ở bên này hai tháng, phí sinh hoạt hằng ngày trong một tháng của Nhà họ Chung có ba mươi đồng tiền cũng không đủ dùng.”

"Ba mươi đồng tiền?" Triệu Ngân trợn to hai mắt, "Dù có ăn nhiều thịt, một tháng cũng dùng không hết ba mươi khối.”

Tống Chiêu Đệ gật đầu: "Đúng vậy. Dì à, người nhìn đi, đây là giấy hôn thú, đây là vé xe và vé thuyền.”

Trước kia Triệu Ngân không biết chữ, ba Chung Kiến Quốc dạy bà ta một chút cũng khiến Triệu Ngân nhận biết được con số, bà ta nhìn kỹ càng hai lần mới đưa cho Tống Chiêu Đệ: "Là dì hiểu lầm cháu. Ở bên này vẫn tốt chứ ? Kiến Quốc đối với cháu như thế nào?”

"Hai ngày rồi, Kiến Quốc đều chưa có trở về nhà." Tống Chiêu Đệ nhịn không được mà thở dài ca thán, mặt mày ủ dột, "Hôm nay các người qua tới, cũng không biết an ấy có thể xin nghỉ trở về hay không. Cháu có cảm giác bản thân mình giống như một bảo mẫu vậy.”

Mẹ Bạch không nghĩ tới Chung Kiến Quốc và Đại Oa đem hết mọi chuyện nói cho Tống Chiêu Đệ, bị Tống Chiêu Đệ chặn lại khiến ngực đau, nghe cô vừa nói như vậy, liền cười nói: "Cô chính là bảo mẫu của con rể tôi mà thôi.”

"Bác gái à, cuối cùng cháu muốn hỏi bác một câu, bác tới làm gì?" Tống Chiêu Đệ rất muốn trừng mắt, "Căn cứ vào những điều mà cháu biết thì thành phần gia đình nhà bác có vấn đề, bác lại lén lút chạy qua đây, Ủy ban có biết không?”

Sắc mặt mẹ Bạch chợt biến.

Triệu Ngân kinh ngạc: "Nhà bà ta có thành phần không tốt?”

4207 chữ
Chương trước Chương tiếp
Loading...