Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ
Chương 48: Mẹ Trần Tới Cửa
Trần nhu còn chưa nói hết câu, Hàn đại tẩu liền nói: " chị cũng không có tiền, còn nợ nhà mẹ đẻ không ít, đều phải trả nhà mẹ đẻ."Sau đó liền giống Như bị ma đuổi, một chút liền chạy.Trần Nhu bình tĩnh lấy quả táo bên cạnh ăn, quả táo nhỏ hương vị giống nhau, nhưng cũng cũng không quá tệ.Hàn Quốc Bân không ở nhà, thịt bò trong không gian của cô cũng không bỏ phí, tự mình ăn trước một ít, bây giờ đang mang thai, phải luôn bồi bổ cho bản thân.Buổi trưa cô ăn cháo thịt bò, thịt bò băm nhuyễn , chờ gạo cháo nấu không sai biệt lắm liền cho vào, cháo xong thịt bò cũng chín, ăn ngon thật sự.Ăn xong quả táo, Trần Nhu liền tiếp tục dệt áo lông.Tuy rằng trong nhà chỉ có nàng một người, nhưng mà cũng không có gì phải lo lắng, trước mắt không ai dám lỗ mãng, mà thực sự có ai không có mắt, kêu một tiếng nhà họ Mã cách vách cũng có thể nghe được mà đến.Nhà họ Mã cùng Hàn Quốc Bân quan hệ không tồi, trước kia nhà họ Mã xây nhà Hàn Quốc Bân cũng đi hỗ trợ, sau đó Hàn Quốc Bân độn gạch mộc, Mã Đại Phát cùng em trai hắn cũng lại đây hỗ trợ.Trần Nhu buổi trưa ăn hơi nhiều cháo thịt bò, một mình cũng không cần nấu cơm, buổi chiều cùng nhau nấu.Dùng nước ấm ngâm chân một chút cũng đủ ấm áp, không chú ý nhiều như vậy, hoàn cảnh như này cô có thịt có gạo có cháo ăn, còn để ý cái gì nữa?Buổi tối cũng ngủ tương đối sớm, bằng không quá phí dầu hoả.Sáng sớm hôm sau Trần Nhu vừa mới rời giường, vẫn đang đánh răng, liền nhìn thấy mẹ ruột của cô đến.Nhà họ Trần liền ở thôn bên cạnh, đừng xem thường bây giờ công nghệ truyền tin chưa phát triển bằng đời sau, tin tức truyền đi một chút cũng không chậm a.Nhà họ Trần bên kia biết Trần Nhu cùng các chị em dâu cãi nhau một trận lấy đi 50 đồng tiền của cha mẹ chồng, nhưng biết cũng phải giả vời nói là không biếtTrong lòng còn khen làm tốt lắm đây.Nhưng mẹ Trần sau khi nghe nói con gái bà thế mà tiêu hết 50 đồng tiền, thì nhịn không được, sáng sớm hôm nay, cơm sáng cũng chưa ăn đâu, liền đi đến đây.“Mẹ, người đã đến rồi a.” trong lòng Trần Nhu hiểu rõ, liền cười nói.Trần mẫu nhìn thấy nhà họ Mã cách vách cũng đã ra ngoài xem, cũng không muốn làm trò trước mặt người ngoài quát mắng con gái, liền nói: “Ngày hôm qua anh trai con bắt được mấy con gà rừng, mẹ để dành cho con một con, hôm nay làm sạch sẽ liền mang đến đây.”“Vẫn là mẹ con thương con mang thai không có thịt ăn.” Trần Nhu cười nói.Mới không phải, sau khi mang thai, mỗi ngày cơ bản đều có một chút thịt ăn, nếu không có thịt, cũng có trứng gà.So những nhà khác, cuộc sống bây giờ của cô mỗi ngày đều tốt đến không thể tốt hơn.Mẹ Trần nhìn thấy cô còn chưa nấu cơm vừa mới vào đến nơi, liền nói: “Cơm sáng muốn ăn gì?”Trần Nhu đi vào cầm mì sợi ra, nói: “Mẹ, mẹ đi chặt gà đi, con đi nấu canh gà đợi lúc nữa ăn.”“Lấy từ đâu ra bột mì trắng?” Trần mẫu nhìn nhìn bên ngoài, không có ai, lúc này mới nhỏ giọng nói.“Quốc Bân mua cho con.” Trần Nhu liền nói.Mẹ Trần trừng cô: “Con còn biết Quốc Bân đối xử tốt với con? Cậu ta đối tốt với con, con liền có thể tiêu tiền trong nhà hoang phí như vậy hả? Còn tưởng rằng con tiến bộ, vẫn không hiểu chuyện như vậy!”“Mẹ à, hai chiếc áo lông Quốc Bân bảo con mua trở về dệt, anh ấy mỗi ngày vào núi bắt thú hoang, trong núi quá lạnh, chịu không nổi.” Trần Nhu nói.“Vậy mua cho Quốc Bân là được không phải sao? Con mỗi ngày ở nhà, mua làm gì?” Mẹ Trần nói.Mẹ Trần không phải không quan tâm con gái, chủ yếu chính là len sợi quá đắt a.“Nếu con không mua Quốc Bân cũng không mua, mẹ cứ yên tâm đi , chúng con chỉ phá của lần này, sau này sẽ không như vậy nữa, Quốc Bân mỗi lần trở về, nhiều lúc ngẫu nhiên, có thể mang hai khối tiền trở về, trước khi tuyết rơi, anh ấy đã có thể kiếm lại được chiếc áo lông này rồi .” Trần Nhu nhỏ giọng nói.Ngay cả đối với mẹ đẻ cô, cô cũng nói giảm tiền xuống, nhà mẹ đẻ cũng không phải chỉ có mỗi cha mẹ côMẹ Trần nghe xong lúc này mới không nói gì, nói: “Múc chén mì cho con là được, đợi lát nữa về nhà mẹ ăn sau.”“Đến nhà con gái mẹ, chẳng lẽ con lại để mẹ nhịn đói về nhà, mẹ coi con gái mẹ thành cái gì đây?” Trần Nhu lườm mẹ cô một cái, sau đó đi nhóm bếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương