Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương
Chương 16:
“Tạm thời Quả Vải nhỏ chịu thiệt một chút vậy. Đợi qua vụ mùa này, ba ba lại nhờ người ta làm cho con một chiếc giường nhỏ xinh đẹp khác.” An Quốc Bang nhanh chóng giúp An Lệ Nùng đắp một chiếc giường bé, sau đó trải lên chiếc chiếu bện bằng rơm rạ, lại trải lên tấm khăn trải giường duy nhất trong nhà.Tuy rằng đơn sơ, nhưng cũng là tràn đầy tình thương của cha.Này hẳn chính là ba ba đi.Ở trong phạm vi khả năng cho phép, muốn dành hết thảy tốt đẹp nhất cho con gái.Ánh mắt An Quốc Bang dừng lại trên chiếc tay nải bé bé của An Lệ Nùng, bên trong chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi, không còn gì khác.Tràn đầy đau lòng.“Mấy năm nay, khổ cho con.” Từ quần áo ăn mặc của An Lệ Nùng là có thể nhìn ra được cuộc sống trước kia cũng không tốt lành gì, nhưng không nghĩ tới sẽ gian nan như thế.Con gái tuổi nhỏ như vậy đã phải ngàn dặm xa xôi tới tìm người thân, Dương Tuyết Tình cũng không chuẩn bị một chút gi đó cho con bé.Kỳ thật, thật sự oan uổng cho Dương Tuyết Tình, không phải bà không có chuẩn bị mà là An Lệ Nùng nói không cần. Tuy rằng Dương Tuyết Tình ngại bần ái phú, nhưng An Lệ Nùng dù sao cũng là con gái bà mang nặng đẻ đau 10 tháng sinh ra, cũng không có khả năng thật sự chẳng quan tâm.Dương Tuyết Tình vốn là nghĩ chi chút tiền nhờ một cậu đưa An Lệ Nùng tới thôn Thạch Hà, nhưng An Lệ Nùng nói bản thân đã lớn, có thể một người đi tìm người thân, làm Dương Tuyết Tình đem tiền chuẩn bị đưa cho cậu đưa lại cho cô.Một là vì kiếm chút tiền cho bản thân, hai là cũng không tín nhiệm mấy người cậu đó.Ở ích lợi trước mặt, tình thân không chịu nổi một kích. Nếu cậu vì tiền mà bí quá hoá liều trực tiếp đem bán cô đi, thì cô liền thật sự là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.Không thể trách cô suy diễn quá nhiều, cũng không phải cô nguyện ý dùng ác ý lớn nhất để đi phỏng đoán nhân tính, đây là thói quen cẩn thận.Vì để có thể mang theo tiền trên người mà Dương Tuyết Tình cho cô, an toàn đến thôn Thạch Hà, An Lệ Nùng tốn không ít tế bào não. Cuối cùng mới quyết định xé chẵn ra lẻ, quần nhỏ khâu một cái túi nhỏ để một phần, chỗ dây quần giấu một phần, sau đó hai cái đế giày cũng giấu một phần......Cho nên, đừng nhìn An Lệ Nùng ăn mặc giống tên ăn mày, kỳ thật là tên ăn mày có tiền tiết kiệm đó.An Lệ Nùng đối với hiện trạng trước mắt của bản thân rất vừa lòng, trong tay có tiền, còn có ba ba.Sau khi hai cha con ăn xong cơm chiều, liền ngồi dưới gốc cây trước sân nhà hóng mát, nói chuyện phiếm.Ánh trăng mãn bồn.Tiếng gió xào xạc, đom đóm nhảy múa.Yên tĩnh, hài hòa.An Lệ Nùng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trong tay bưng một cái chén nhỏ, miệng nhỏ miệng nhỏ uống từng ngụm nước mật ong thuần thiên nhiên không ô nhiễm thuần khiết.Mi mắt cong cong.Thỏa mãn lại quý trọng.Người dân thôn Thạch Hà đều thích trồng một chút cây ăn quả như cây khế, quất hoàng bì ở trong sân, đương nhiên, cũng có trồng cây long nhãn hoặc là quả vải. Trước nhà sau nhà, ven đường nơi nời đều là cây ăn quả.Danh xứng với thực quê hương trái cây.Nhưng bởi vì giao thông không tiện, danh xưng quê hương trái cây này cũng không có mang đến bất luận cái gì chỗ tốt gì cho thôn dân.An Quốc Bang nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt làm bằng lá cọ trong tay, “Cuộc sống trước kia, rất khổ đi?”Nghĩ đến những khổ nhọc mà con gái từng phải trải qua, đường đường thiết huyết hán tử trong lòng mềm thành một đoàn.An Lệ Nùng sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười thật tươi, “Về sau có ba ba.”“Ừ. Về sau có ba ba.” An Quốc Bang nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của An Lệ Nùng, “Ba ba nhất định sẽ để Quả vải nhỏ sống một cuộc sống thật tốt “An Lệ Nùng ửng đỏ hai mắt, không vì bản thân, chỉ vì nguyên chủ.Khổ mười năm, lại không có khổ tận cam lai chờ đến yêu thương của cha.Nguyên chủ nho nhỏ An Lệ Nùng sinh hoạt thực gian khổ, không chỉ có còn tuổi nhỏ đã phải giúp ông ngoại bà ngoại dán hộp diêm kiếm tiền, còn muốn hỗ trợ giặt quần áo cho cả nhà, quét tước vệ sinh, giúp mợ chăm nom cho em bé...... Trong nhà ngoài ngõ một tay làm hết.Cho dù bận bận rộn rộn, cũng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải bị mợ mắng ‘ con hoang không cha không mẹ ’‘ tiểu tiện nhân ăn không uống không ’‘ đồ xin ăn’......Mợ ở bên ngoài bị người khinh bỉ, về sẽ véo nguyên chủ cho hết giận; cậu công tác không hài lòng, cũng sẽ mắng bé là ngôi sao chổi; anh chị em họ mặc kệ có vui hay không đều sẽ trong tối ngoài sáng bắt nạt bé.Nho nhỏ An Lệ Nùng, không dám trốn, không dám khóc, chỉ có thể đỏ mắt nhẫn nhục chịu đựng. Bởi vì mợ nói, nếu không phải nhà bọn họ thu lưu bé, nuôi bé, bé sớm đã bị ném tới đường cái để mặc tự sinh tự diệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương