Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 37: Nói Xỏ Nói Xiên 3



Thấy em tư Cố ăn không yên được với hai cậu nhóc sinh đôi, Cố Minh Đông lập tức nhấc bổng hai cậu nhóc rồi đặt bên cạnh mình.

Hai cậu nhóc sinh đôi đồng loạt ngẩng đầu nhìn cha mình, hai đứa đã quen với việc bị anh xách tới xách lui, cho nên động tác bưng chén vô cùng vững vàng.

Cố Minh Đông sờ sờ cái đầu nhỏ của cả hai: “Hai đứa ăn tiếp đi, Tiểu Bắc, em cũng ăn đi.”

“Cảm ơn anh cả.” Em tư Cố mím môi cười, sau đó cúi đầu nhanh chóng ăn tiếp.

Phần ăn của hai cậu nhóc sinh đôi có nhiều cháo nhưng ít khoai lang đỏ, đây là do em tư Cố cố tình chia như thế, cô bé sợ hai đứa nhóc còn nhỏ, ăn nhiều khoai lang đỏ quá sẽ bị đau dạ dày.

Nhưng dù là vậy, bữa ăn nghèo nàn này vẫn làm Cố Minh Đông cảm thấy đau lòng vô cùng.

Không có trứng gà, không có sữa bò, không có trái cây, càng khỏi phải nói đến mấy món ăn vặt đủ mọi chủng loại.

Trong lúc anh đang suy nghĩ thì hai cậu nhóc sinh đôi đã ăn xong một chén cháo khoai lang đỏ rồi, thậm chí còn liếm sạch cả đáy chén, hoàn toàn không lãng phí một giọt cháo nào, rõ ràng chỉ là những đứa trẻ ba tuổi nhưng tướng ăn của chúng rất tốt, không hề rơi vãi thức ăn lung tung.

“Cha ơi, con ăn xong rồi.” Cố Lượng Tinh ngẩng đầu, ngoan ngoãn gọi anh.

Cố Minh Đông cười bế A Thần lên rồi thử sờ sờ bụng cậu nhóc: “Để cha sờ thử xem con đã ăn no chưa nào.”

Cố Lượng Tinh cười khanh khách, Cố Minh Đông vươn tay sờ thử, sau đó lại càng cảm thấy chua xót.

Trên gương mặt của hai cậu nhóc sinh đôi miễn cưỡng còn có chút thịt, nhưng sờ trên người lại toàn là xương sườn, trừ bỏ chiếc bụng nhỏ hơi tròn trịa do vừa ăn no ra thì những nơi khác gầy trơ xương, hoàn toàn không có cảm giác mũm mĩm mà trẻ con nên có.

Thấy đứa em trong cặp song sinh đã ăn cơm xong, đang dùng cặp mắt đáng thương nhìn cha và anh trai chơi đùa, Cố Minh Đông lập tức duỗi tay ôm cậu nhóc lại đây, vừa ôm lên, anh lập tức phát hiện A Thần còn nhẹ ký hơn cả anh trai mình.

Xem ra không thể chỉ ăn mỗi khoai lang đỏ được rồi, nếu cứ như vậy mãi liệu hai đứa nhỏ có sống nổi không, có khi nào sẽ chết vì thiếu dinh dưỡng như trong ký ức của nguyên chủ không?

Cố Minh Đông không kìm được nỗi sầu lo trong lòng.

Chờ anh lấy lại tinh thần, hai chị em đã thu dọn chén đũa xong hết.

Cố Minh Đông nghĩ ngợi, lại bế hai cậu nhóc sinh đôi đưa cho em gái: “Mấy đứa đi ngủ sớm đi, anh ra ngoài có ít việc.”

Lời này của anh làm mấy anh em biến sắc mặt ngay.

Em tư Cố vội hỏi: “Anh cả, anh tính đi làm gì vậy ạ?”

“Anh cả, hiện giờ nhà chúng ta vẫn còn lương thực, qua mấy tháng nữa là lúa ngoài ruộng cũng chín rồi, hay là anh đừng mạo hiểm nữa.”

Em ba Cố mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Đúng vậy, cùng lắm em đi hái thêm một ít măng với rau dại gì đó, chúng ta ăn tiết kiệm một chút hẳn là có thể chịu được đến vụ thu hoạch.”

“Anh xem Ngô Lão Tam thê thảm biết chừng nào, chúng ta nên cẩn thận một ít thì hơn ạ.”

Hiển nhiên hai chị em đều nghi ngờ lai lịch của đống lương thực đó là không hợp pháp, bọn họ sợ anh cả nhà mình sẽ bước lên vết xe đổ của Ngô Lão Tam.

Chỉ có em hai Cố là hai mắt lấp lánh, tỏ vẻ bản thân cũng nóng lòng muốn thử.

Cố Minh Đông cười cười trấn an bọn họ: “Mấy đứa suy nghĩ linh tinh cái gì đấy, anh thấy A Tinh và A Thần gầy quá nên định lên núi xem có nhặt được trứng chim hay gì không thôi mà.”

“Nếu vậy thì để ban ngày đi cũng được mà anh, buổi tối nguy hiểm lắm.” Em tư Cố vẫn không yên tâm nói.

Cố Minh Đông lại bảo: “Ban ngày có nhiều người nhìn lắm, dù tìm được cũng chưa chắc thuộc về nhà của chúng ta, yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận mà.”

Em tư Cố muốn nói lại thôi, nhưng thân thể nhẹ tênh của hai cậu nhóc sinh đôi trong tay làm cô bé không thốt ra được lời từ chối.

Hồi trước em tư Cố là người ở nhà giúp chị dâu cả trông cháu, cho nên cô bé biết rõ hai cậu nhóc sinh đôi gầy cỡ nào, nói thật chính cô bé cũng rất hy vọng hai cậu nhóc có thể được ăn thêm một chút gì đó ngon ngon để bồi bổ lại cơ thể.

Trước lúc Cố Minh Đông xuất phát, anh dặn mấy đứa em của mình nhớ buộc cửa lại, tuy thời buổi bây giờ khá ít trộm nhưng đâu ai có thể chắc chắn được chuyện gì.

Sau khi rời khỏi nhà, Cố Minh Đông không đi đường lớn mà băng xuyên qua rừng trúc sau nhà để đi thẳng lên núi.

Mới đi được một đoạn, Cố Minh Đông đột nhiên sầm mặt xuống quay đầu lại quát: “Ra đây!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...