Thập Niên 70: Làm Ruộng Nuôi Con

Chương 47: Cha Lạc



Sau khi nói xong, nhìn khuôn mặt nhỏ chứa ý cưới của con gái, bà cũng hiểu được con gái đang cố ý trêu chọc mình, đáy lòng căng chặt rốt cuộc cũng thả lỏng.

"Mẹ, mẹ nghĩ rằng con còn chưa giác ngộ sao, công việc của cha cũng là phục vụ vì nhân dân, dù có làm việc gì cũng đều giống nhau, chỉ là nghề đổ hương đêm này rất vất vả, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, chẳng những ít tiền còn khiến người ta mệt mỏi, nếu như có thể đổi một công việc tốt hơn thì tốt."

"Đổi công việc nào có đơn giản như con nói, ba con cũng không phải không đi nghe ngóng qua, chờ khi nào có thông tin nhất định sẽ đổi, con đừng lo lắng." Vừa mới mất công việc trong đơn vị đã không ngừng hỏi thăm khắp nơi, chỉ cần có người nghỉ là người nhà lập tức bổ sung ngay.

Ai mà không tự hào vì công việc chứ, nếu như không phải thật sự không được, ai sẽ sẵn lòng vứt bỏ công việc của mình.

Đối với tình hình hiện tại, Lạc Khả Khả cũng không thể làm được gì, bây giờ không giống như đời sau, cho dù chỉ là một công việc tạm thời trong nhà xưởng cũng có thể khiến cho người ta tranh sứt đầu mẻ trán, vì công việc của mà cảm thấy vinh quang.

Cô khẽ gật đầu, đoán rằng nồi thịt kho tàu chắc cũng đã chín, mới mở nắp vung nồi ra, đảo một chút rồi múc ra ngoài.

Trong nồi có nhiều dầu nên cô cũng không tráng lại, trực tiếp bỏ thêm dầu vào, chút ớt, sau đó đổ khoai tây vào, thêm muối, nước tương, cải trắng đã rửa sạch vào rồi đậy nắp nồi lại.

Khoai tây nấu với cải trắng, thêm mùi thơm của thịt kho, mùi vị chắc chắn không tồi.

Lúc này nồi cơm phía sau cũng toả ra hương thơm, Lạc Khả Khả bảo mẹ Lạc nhớ chú ý lửa đừng để bị cơm cháy.

Cha Lạc đi làm một ngày về, vừa mới đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi dưới mái hiên nhà bếp, trong đó còn có con của ông là Lạc Khả Dương cũng ở bên trong.

Nhất thời, ông không nhận ra được bóng dáng người kia là ai còn tưởng rằng con cái nhà ai tới nhà chơi, trong lòng cũng cảm thấy vui thay cho con trai, rốt cuộc con trai cũng có bạn để chơi cùng.

Lạc Khả Dương nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên phát hiện cha mình đã về, vui vẻ gọi: "Cha, cha đã về."

Anh em Triệu Đại Oa, Triệu Nhị Oa, Triệu Tam Oa không hổ là anh em ruột, động tác nhất trí cùng nhìn về phía cha Lạc, ánh mắt to tròn sáng ngời nhìn cha Lạc một lúc, xác định đây đúng là ông ngoại trong trí nhớ của mình.

"Ông ngoại."

"Ông."

Trần Tam Oa vẫn còn ngọng, mở miệng cũng gọi theo các anh, giọng nói rất lớn khiến cha Lạc nghe đến mềm lòng, cảm giác vất vả mệt mỏi một ngày cũng biến mất không còn nữa.

Nhìn thấy mấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy, hai tay ông vỗ vào quần áo, duỗi tay muốn chạm vào mấy đứa nhỏ, ánh mắt của mấy đứa nhỏ cũng sáng lấp lánh nhìn ông.

Anh em bọn họ cũng rất thích ông ngoại, trước đây mỗi lần ông bà ngoại đến nhà đều được cho đồ ăn ngon. Những lúc đó, anh em bọn chúng đều cảm thấy mình là những đứa trẻ hạnh phúc nhất.

Nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy ông ngoại buông tay xuống, bọn nhỏ rầu rĩ duỗi đầu.

"Trên người ông ngoại bẩn, không muốn làm bẩn quần áo mấy đứa, Đại Oa sao đầu con lại bị thương?" Cha Lạc chú ý tới cái trán của Đại Oa, lo lắng hỏi.

Còn không đợi Triệu Đại Oa mở miệng, giọng nói của Triệu Nhị Oa đã vang lên: "Ông ngoại, bà nội của Ngô Đại Ngưu đáng ghét lắm, bà ấy làm anh cả bị thương, anh cả suýt chút nữa đã bị bà ấy đánh chết."

"Cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ các con đâu? Mẹ con không bị làm sao chứ?" Cha Lạc kinh hãi, con gái xảy ra việc như vậy, ông làm cha mà không biết chuyện gì, chuyện này chắc chắn dọa sợ con gái, cũng không biết hiện tại con gái thế nào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...