Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 42



Cố Trung Quốc có chút lo lắng, anh đã có suy nghĩ muốn sống với cô hết một đời, nhưng cô gái nhỏ này không vui cũng không chịu chia sẻ với anh, phương diện này anh lại có nhiều thứ không hiểu rõ lắm, nếu vậy thì sau này chắc chắn sẽ xảy ra nhiều vấn đề.

Anh ngồi xổm xuống nhìn cô gái nhỏ của mình, cầm lấy tay cô nói: “Tiểu Uyển, anh xin lỗi, anh không biết là mình đã nói sai ở đâu rồi làm em không vui, anh là một người ngốc, cũng không thể nhìn ra được, nếu anh làm gì sai thì em có thể mắng anh, không thì đánh anh cũng được, chỉ cần em đừng hờn dỗi tức giận là được.

Giang Uyển thấy anh vừa chân thành vừa đáng thương như vậy, chợt cảm thấy bản thân keo kiệt, làm mình làm mẩy: “Em, là em ghen tị khi anh nhắc đến vợ trước.”

“Vậy thì sau này không nhắc đến nữa.” Anh cảm nhận được sự mềm mại trên bàn tay mà mình đang nắm, nhẹ nhàng nói.

Giang Uyển trong lòng phức tạp, cô nghĩ tại sao ông trời không cho cô trọng sinh sớm hơn? Trọng sinh về trước lúc người đàn ông này kết hôn không được sao?

Tiếng bi bi bô bô của Tam Bảo bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nghĩ lại thì nếu cô được trọng sinh về lúc người đàn ông này chưa kết hôn thì bây giờ làm sao mà cô có thể gặp được ba đứa trẻ đáng yêu này chứ.

Cô nhìn Tam Bảo, cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, cô ghen tị với Tiêu Quế Hương vì đã sinh được ba đứa trẻ, nhưng mà cô cũng phải cảm ơn cô ấy vì cô ấy đã sinh ra ba đứa trẻ đáng yêu này.

“Được rồi, cũng không phải không cho anh nhắc, là do em bụng dạ hẹp hòi.” Giang Uyển nghĩ thông rồi thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cố Trung Quốc nhìn cô gái nhỏ đã vui vẻ trở lại mới không còn lo lắng nữa: “Được rồi, vậy anh đi làm đây.”

“Anh đi đi.”

Cố Trung Quốc chuẩn bị đi làm thì gọi hai đứa con trai qua: “Đại Bảo, Nhị Bảo, lúc bố không ở đây thì nhớ nghe lời mẹ, không được nghịch ngợm lộn xộn, nếu để cha biết được hai đứa gây rắc rối thì tối về sẽ để hai đứa ngủ ngoài sân, nghe rõ chưa?”

Đại Bảo nhìn xuống đất: “Nghe rồi ạ.”

Nhị Bảo cũng nói: “Nghe rồi ạ.”

Cố Trung Quốc hài lòng gật đầu, rồi lại bước vào phòng nói với cô gái nhỏ: “Tiểu Uyển, anh đi làm đây, con cái giao cho em quản nhé, em vất vả rồi, buổi trưa anh sẽ quay lại đây ăn cơm.”

Giang Uyển nhìn vẻ mặt tin tưởng của người đàn ông, trong lòng cũng ấm áp. Vốn dĩ cô đang ôm Tam Bảo, lúc này lại đặt Tam Bảo xuống giường, nói với người đàn ông: “Anh qua đây.”

Cố Trung Quốc nghe thấy lời của cô, ngoan ngoãn bước tới.

Giang Uyển nhìn anh đi tới, đứng dậy kiễng chân lên hôn mặt anh một cái, sau đó nhanh chóng ngồi xuống nói: “Anh đi đi.”

Cố Trung Quốc chạm vào nơi cô gái nhỏ vừa hôn, cảm thấy cả người phát nhiệt, thật là, đã là cha của ba đứa nhỏ rồi mà bây giờ cứ như chàng trai mới yêu vậy.

Đợi anh đi rồi, mặt Giang Uyển mới bớt nóng một chút, anh vẫn còn trẻ, cô cũng thế, ở bên nhau lúc này khác với lúc bốn mươi tuổi mới bên nhau đời trước, chỉ muốn một cuộc sống an ổn.

Bây giờ có lẽ là có thêm sự bồng bột và nhiệt huyết của tuổi trẻ, còn có cả chút mong chờ mãnh liệt với tình yêu.

Giang Uyển đưa Tam Bảo đi vệ sinh, sau đó lấy một miếng vải lớn buộc bé con trước ngực để rảnh tay, sau đó cô hỏi hai đứa trẻ còn lại: “Bây giờ mẹ muốn đi hợp tác xã cung tiêu mua đồ, hai đứa con có muốn đi không? Nếu không đi thì ở nhà trông nhà, lát nữa mẹ sẽ trở lại.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...