Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 36: Xin Lỗi 2



Giang Ngạn cùng Giang Nguyên đến nhà họ Ninh, tự nhiên là do Lý Quế Mai bảo bọn nhỏ đi. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, mấy ngày Ninh Hương bỏ đi này, bà ta một mình bao hết toàn bộ việc nhà, còn chăm sóc ba đứa nhỏ, bộ xương cốt già hoàn toàn làm không nổi, đã sắp mệt đến chết!

Tối qua đến bờ sông giặt quần áo, còn lỡ chân rơi vào nước bị uống một bụng nước!

Đương nhiên rồi, hai người Giang Ngạn cùng Giang Nguyên cũng bằng lòng đi tìm Ninh Hương về, bởi vì mấy ngày nay quả thực không được ăn ngon nên rất khó chịu, không có ngày nào là không nhớ đồ ăn Ninh Hương xào, ngay cả nằm mơ cũng chảy nước miếng.

Tay nghề làm cơm của Ninh Hương vô cùng tốt, mỗi lần nấu cơm đều không cứng cũng không nhão, cơm cháy nấu vừa giòn vừa thơm, còn không bị khét một chỗ nào. Rau xào cũng rất hợp khẩu vị, không thấy cô lãng phí gia vị gì hết, nhưng cô xào lại rất ngon.

Ngoài việc tay nghề nấu cơm tốt, trong ngoài nhà cũng dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Mấy hôm nay cô không ở, trong nhà đã bừa bộn không nỡ nhìn. Không nói quá, ngay cả chỗ đặt chân cũng sắp không có rồi.

Cô không đi thì cũng không phát hiện được cô có nhiều ưu điểm như vậy.

Giang Ngạn gặm dưa chuột, nói chuyện mơ hồ không rõ, “Ninh Ba, Ninh Dương nói, cô ta muốn ly hôn với cha. Cha mẹ cô ta cũng đã đánh đã mắng cô ta rồi, còn đuổi cô ta ra ngoài, bây giờ cô ta sống ở phòng nhân giống của đại đội.”

Lý Quế Mai hoàn toàn không coi chuyện ly hôn Giang Ngạn nói là thật, chỉ nói: “Ly hôn? Đây là dọa ai hả? Cô ta có thể gả đến nhà chúng ta, là phúc tám đơi cô ta tu được, cô ta nỡ ly hôn mới có quỷ!”

Giang Nguyên gặm dưa chuột nhìn Lý Quế Mai, “Vậy sao cô ta không quay lại?”

Lý Quế Mai “Hừ” một tiếng, “Làm giá chứ gì nữa, cứ để cho nó làm đủ! Cha mẹ cô ta cũng không cầm cô ta về nhà nữa, xem cô ta còn cứng đầu được đến khi nào. Đấu với tao, cô ta còn kém bảy tám cái chân nữa!”

Trong tay Giang Hân cũng đang cầm nửa củ dưa chuột, hai bím tóc bù xù, chớp chớp mắt nói: “Bà ơi, cháu muốn ăn cơm cô ta nấu, còn bao lâu nữa cô ta mới quay lại nấu cơm giặt quần áo cho chúng ta vậy?”

Nói đến ăn cơm, trong lòng Lý Quế Mai bỗng chốc bực tức, quay người đi ra ngoài, “Quản cô ta, thứ đồ cho mặt mũi còn không muốn. Lần này không trị được cô ta, lần sau chắc còn làm giá hơn nữa. Muốn ăn cơm, được bà làm cho các con ăn!”

Nghe Lý Quế Mai nói muốn làm cơm, sắc mặt Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân cùng lúc sụp đổ, bỗng chốc cảm thấy dưa chuột trong miệng cũng không còn mùi vị nữa, trong mồm đắng chát.

Ông trời ơi! Cuộc sống như này rốt cuộc còn phải trải qua bao nhiêu ngày nữa!

* * *

Không ngoài ý muốn, cơm tối Lý Quế Mai làm so với thức ăn cho heo cũng chả kém bao nhiêu, tóm lại có thể ăn no không chết chính là tiêu chuẩn.

Ban đêm sao sáng đầy trời, Giang Ngạn cùng Giang Nguyên ở nhà tắm rửa xong, cầm theo một cái chiếu đến bên sông hóng gió. Giang Ngạn mười tuổi, Giang Nguyên tám tuổi, hai đứa nhóc choai choai rất chán nản, nằm trên chiếu ngắm sao, tay đặt trên bụng.

Im lặng hồi lâu, Giang Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn về Giang Ngạn, khuyên nó: “Anh, là anh đẩy cô ta, không thì cô ta cũng sẽ không tức giận bỏ lại chúng ta quay về nhà cha mẹ cô ta. Hay là anh đi xin lỗi cô ta đi, cô ta hết giận rồi khẳng định sẽ quay về.”

Giang Ngạn nghe xong lời này lông mày dựng lên, “Cô ta là cái thá gì, chỉ là người cha lấy về chăm sóc chúng ta, tao đẩy nó một cái thì có làm sao? Là tự cô ta không đứng vững được chứ? Muốn tao xin lỗi cô ta, cô ta xứng sao? Ăn của nhà chúng ta uống của nhà chúng ta, còn dám nổi giận chạy đi, đơn thuần là thiếu giáo huấn!”

Giang Nguyên giống như bị muỗi bay ong ong đầy đầu, “Nhưng mà, cơm bà nội làm thật sự rất là khó ăn… …”

Giang Ngạn nghiêng đầu nhìn Giang Nguyên một lúc, tằng hắng giọng, nhìn lên bầu trời không nói gì nữa.

Thực ra trước khi Ninh Hương gả đến nhà họ Giang, bọn nó cũng không cảm thấy Lý Quế Mai làm cơm khó ăn cho lắm. Khi mẹ bọn nó còn sống, tay nghề làm cơm cũng chỉ bình thường, tốt hơn Lý Quế Mai một chút, nhưng khác biệt không quá rõ.

Cũng chính thời gian Ninh Hương gả đến nhà họ Giang hơn nửa năm, bọn nó đã quen ăn cơm do Ninh Hương nấu, bây giờ mỗi ngày lại ăn cơm do Lý Quế Mai nấu, khác biệt quá rõ ràng, vậy nên mỗi lần ăn cơm liền trở thành một việc đau khổ.

Giang Ngạn nhìn sao sáng trên bầu trời đêm hít sâu một hơi, vô cùng nhớ nhung cơm Ninh Hương nấu, cơm ra khỏi nồi từng hạt rõ ràng, hạt cơm trắng bóng, cắn xuống không quá mềm cũng không cứng, thơm đến nỗi không cần rau cũng có thể ăn không một bát cơm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...