Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Chương 28



Đội trưởng Lý thả một ngụm thuốc: “Thực ra tôi vẫn từng suy nghĩ...”

Vợ đội trưởng kích động nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

Đội trưởng Lý xua tay: “Yên tâm, sau đó tôi đã thay đổi chú ý rồi. Gia Thụ đứa trẻ đó không giúp được. Vừa lười biếng lại ngu ngốc, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, tôi ra hiệu ngầm cho nó, nó hoàn toàn nghe không hiểu. Đứa trẻ này làm gì cũng không thành, sau này cũng vô dụng. Quay về chúng ta cùng làm công tác tư tưởng cho nó, chuyện này nhất định là không được.”

Nghe được người đàn ông nhà mình nói vậy, vợ đội trưởng thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Gia Thụ làm con rể của bà, đây là điều không thể nào xảy ra.

Lúc này Thẩm Gia Thụ đang ở trong nhà kêu rên.

Anh mơ hồ một lúc, thay Lý Thanh Thúy làm, vậy mà nha đầu này vừa đi là không quay trở lại. Đợi đến lúc anh đói đến mức không thể chịu được, lúc đem chìa khóa đóng cửa kho rồi chạy về nhà, đồ ăn trong nhà đã ăn hết rồi.

Lưu Quế Hoa chột dạ: “Con cũng không có nói con đi thay người khác tăng ca, mẹ tưởng con ở bên ngoài ăn bừa rồi.”

“Mẹ không công bằng, không thương con, không yêu con.” Thẩm Gia Thụ ôm bụng khó chịu: “ Tôi bị mẹ ruột mình cho chết đói rồi.”

Lưu Quế Hoa nói: “Mẹ đi làm chút gì đó cho con ăn. Trong nhà vẫn còn chút dưa muối.”

“Con không ăn, con không ăn dưa muối. Con thực sự rất đói, ăn cái này rất dễ khó chịu.”

Cha anh Thẩm Kim Sơn hút một ngụm thuốc hỏi: “Chứ con muốn ăn gì?”

“Miễn cưỡng thì mì trứng đi.”

Mấy đứa cháu đều đang chơi ở trong sân, nghe được câu nói này của chú nhỏ, đôi mắt lập tức trông mong nhìn bà.

Lưu Quế Hoa: “...”

Thẩm Kim Sơn nói, “Mì trứng đúng không..” Ông lập tức vớ được cây gậy trúc đi về phía bên này: “Để tao cho mày ăn trúc xào thịt trước đã!”

Thẩm Gia Thụ lập tức chạy: “Này, này, cha à. Sao một lời nói không hợp cha đã động thủ rồi?”

“Hôm nay mày đã làm gì. Còn tưởng tao không biết sao? Tao đi trên đường đã bị nhân viên chấm công chặn lại, người ta nói mày làm không nhiều bằng mấy nữ thanh niên trí thức, chính là so sánh mấy nữ thanh niên mới tới. Nói mày mấy câu mà mày đã làm người ta nghẹn họng.”

Thẩm Kim Sơn vừa nói vừa tức, cầm đầu tẩu thuốc chỉ vào con trai: “Lúc đó tất cả mọi người đều nhìn ông già này, mày làm mặt mũi của tao mất hết rồi.”

Thẩm Gia Thụ không nghe lời nói của ông nữa, nhanh chóng chui về phòng, sau đó từ cửa sổ mà hét: “Dù thế nào cha cũng tin tưởng người ngoài nói cũng không tin tưởng con! Con đoán là cha nhặt con từ ngoài về đó, không coi trọng con!”

Thẩm Kim Sơn tức giận ném cây tre, muốn đá cửa phòng, bị Lưu Quế Hoa ngăn lại: “Cha nó à, đừng đánh nữa, nghĩ đến mẹ chúng ta.”

Thẩm Gia Thụ xúc động: “Mẹ, mẹ đối với con sợ là quá tốt rồi, vẫn là mẹ thương con.”

Lúc này anh nịnh nọt, Lưu Quế Hoa lại nói: “Nếu như đánh lão Tứ bệnh rồi, lại tạo cơ hội cho tiểu tử này lười biếng. Không dễ dàng gì mới đưa nó đi làm, không thể nào cứ quay trở về nhàn rỗi nữa.”

Sau đó quay đầu gọi: “Lão đại, lão Nhị, lão Tam, lôi nó ra đây, đánh hai cái là xong.”

Thẩm Gia Thụ: “…”

Thẩm Gia Lương một mặt khó xử: “Mẹ đừng làm chúng con khó xử, Gia Thụ nói rồi, nếu con ăn hiếp nó, sau này con kết hôn sẽ rình nghe trước cửa sổ của con.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...