Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo

Chương 14: Còn Có Cái Gì Không Thể Nữa



Translator: Y Na Thố Thố

Kha Mỹ Ngu chớp chớp mắt, một tia gian xảo lóe lên trong mí mắt cụp xuống của cô.

Nhà cũng chia rồi, lại còn được chia công bằng như thế, cả bầu nhiệt huyết của nữ chính kia chỉ sợ không có chỗ thể hiện ra!

Mọi người sẽ chỉ nói ông bà cụ hiểu rõ lẽ phải, công bằng công chính, liên tưởng đến động tĩnh của nhà chú hai hôm nay, cái chậu nước bẩn này có thể sẽ dội ngược lại lên người bọn họ.

Trở lại trong phòng, Kha Mỹ Ngu trằn trọc trên giường, không thể ngủ được, không có lá bùa ngăn cách thô thiển của đại lão, tiếng kêu líu lo của các loại côn trùng mùa thu, thỉnh thoảng còn có tiếng gà gáy chó sủa, mọi người người ngáy ngủ nói chuyện, và một ít thanh âm không hài hoà, cái gì cũng chui hết vào lỗ tai cô.

Hơn nữa, bụng của cô mới chỉ no 10%, còn đang phản đối khua trống múa chiêng ầm ĩ đây này!

Kha Mỹ Ngu không chịu được liếm môi, cô dùng thần thức nhìn về phía dãy núi ẩn mình trong đêm tối phía sau ngôi làng.

Thực sự không chịu nổi cơn đói, thế là dứt khoát rón rén rời khỏi giường thay bộ quần áo bằng vải thô nằm dưới đáy hộp của nguyên chủ, lấy một hộp diêm vừa mang từ trong bếp ra, mở cửa sổ ôm cái giỏ trúc dưới mái hiên, sau đó lao ra ngoài như một con mèo.

Vừa ra khỏi thôn, chút thức ăn trong bụng đã cạn sạch, cô chỉ có thể cố nén cơn đói, vội vàng bước đi.

Thôn Lạc Phượng ở bên cạnh dãy núi lớn phía Bắc Trung Bộ nước Hạ Hoa, xung quanh núi non trùng trùng điệp điệp vô tận, khiến thôn làng này không có quá nhiều chuyện thế tục phiền nhiễu.

Trong mười mấy năm loạn lạc, nó tưởng chừng như đã bị lãng quên, lại trở thành nơi nữ chính nguyên văn góp nhặt vốn liếng để cất cánh.

Bởi vì niên đại này nông sản ít ỏi, còn phải giao nộp thuế một lượng lớn lương thực, mỗi nhà đều thắt lưng buộc bụng mà sống, rau quả hoang dại quanh núi, thậm chí cả ít thỏ rừng cùng gà rừng đều trở thành nguồn lương thực bổ sung quan trọng nhất của bọn họ!

Kha Mỹ Ngu tiếp tục đi về phía sâu trong núi, bay qua ba ngọn núi, đến khi đôi chân đau xót mềm nhũn run rẩy mới dừng lại.

Theo âm thanh nhỏ của phát ra từ cổ họng gà rừng, Kha Mỹ Ngu nhặt ba cục đá ném liên tiếp vào bọn chúng, thu hoạch được hơn trăm quả trứng gà rừng! Trong lúc đó cô đã không nhịn được mà uống hơn chục quả trứng gà sống để bổ sung thể lực.

Đi đến bờ sông, cô không buông được cái giỏ nặng trĩu xuống, bèn dốc sức đi tìm một tảng đá lớn, định dùng thần thức tìm một chỗ khuất để dựng bếp lò.

Đi chưa được mấy bước, cô liền phát hiện một hang động nhỏ đã bỏ trống từ lâu trên vách núi đá.

Hai mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên, lắc mình mấy cái đã leo lên được cửa hang, để lộ ra những cây xanh rậm rạp rủ xuống rồi chui vào.

Mặc dù trong hang cực kỳ tối tăm nhưng cô triển khai thần thức mở rộng tầm nhìn nên cũng không bị ảnh hưởng.

Kha Mỹ Ngu nhìn xung quanh, ánh mắt đột nhiên tập trung vào một khóm thực vật xanh tươi trải dài trên đầu, phát hiện tảng đá phía trên giống như trần nhà treo lơ lửng, có một tầng trống không lớn lắm, bên trong còn giấu kín một chiếc rương nặng nề!

Ai da, lông mày cô nhíu lại, thả người nhảy lên, dựa vào khe hở của đá kéo chiếc rương ra ngoài.

Chiếc rương được bện từ dây mây tương đối đơn giản, mang theo một nét đặc trưng rất mạnh của Trung Hoa dân quốc, hơn nữa Khả Mỹ Ngu còn phát hiện thần trí của mình không thể xuyên qua chiếc rương để kiểm tra!

Thật thú vị, ở mạt thế, nhờ thiên thạch mang nhiều năng lượng và vi sinh vật, con người đã có được dị năng siêu nhiên, cũng có thêm một nhóm người dị sĩ năng lực phi thiên… Những thứ xuất hiện trong tiểu thuyết như trận pháp, bùa chú, võ thuật cổ đại xuất hiện cũng không làm cho mọi người cảm thấy kỳ lạ!

Đến cả zombie cũng xuất hiện rồi, còn có cái gì không thể nữa?
Chương trước Chương tiếp
Loading...