Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 33: Công Việc Thuận Lợi



“Vâng!” Lưu Học Siêu vội vàng gật đâu, động tác trong tay cũng nhanh hơn rất nhiều.

Hiện giờ sư phụ rất bận, bình thường cậu nấu thức ăn cũng chỉ nấu mấy món cũ. Hôm nay, cuối cùng cậu đã có cơ hội theo sư phụ học thêm món mới, cậu rất trân trọng cơ hội lần này.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Diệp Kiều liên cầm lấy cái nồi.

“Gà Cung Bảo là món ăn của miền nam, mùi vị rất ngon, món này rất được mọi người yêu thích. Học Siêu, cậu phải nhìn kỹ cách phối hợp các các nguyên liệu với nhau. Tốt nhất là dùng thịt của đùi gà, sau đó bỏ vào 6 gam ớt khô, 1 gam hạt tiêu, 15 gam hành tây, 3 gam gừng... sau đó đổ thêm một ít nước lọc, kỳ thật tốt nhất là dùng nước hầm, nhưng hôm nay không có nhiều thời gian, chỉ có thể dùng nước lọc để thay thế.”

“Nấu cho đến khi thịt gà hơi ngả sang màu vàng, nếu không gà sẽ không ngon."

Lưu Học Siêu lấy bút nghiêm túc ghi lại những điều mà Diệp Kiều dạy vào một cuốn sổ, trí nhớ tốt đến mấy cũng không bằng ngòi bút cùn, từ khi bắt đầu nấu ăn, cậu ấy đã biệt việt thêm rất nhiều chữ.

Kế tiếp đó, Diệp Kiều lại làm thêm hai món ăn nữa, gồm cá hầm ớt và cải xé xào. Hai món này vừa mới bưng ra mùi vị thơm phức của thức ăn ngay lập tức bay khắp căn phòng.

“Được rồi, Học Siêu, cậu đến Uỷ ban thôn bảo chị dâu đưa chị Lâm đến đây ăn cơm.”

“Vâng, thưa sư phụ.”

Lưu Học Siêu cất cuốn sổ, quay đâu đi về phía Uỷ ban thôn. Khi đến Uỷ ban thôn cậu mới phát hiện ở đây đã thay đổi rất nhiều.

Trên khoảng đất trống trước cửa có một tấm bảng đen, hiện tại đã có một số thôn dân bắt đầu ngồi thành hàng đối diện với bảng đen, bọn họ vậy mà lại có thể hiểu được chữ trên bảng đen là gì, đám người kia giống như được tiêm máu gà ở nơi đó cùng nhau học tập.

Đi vòng qua nơi các thôn dân đang học, Lưu Học Siêu đi đến cạnh căn phòng lớn, bên trong khí thế ngất trời.

Các cô, các dì, các chị tốp năm tốp ba tụ tập lại với nhau, vừa may vá, vừa nói chuyện phiếm, trên mặt của tất cả mọi người đều là nụ cười rạng rỡ.

Lưu Học Siêu tìm một lúc lâu mới nhìn thấy bóng dáng của Viên Hiểu Quyên, cô ấy đang khom người dạy mọi người cách thu kim.

“Chị Hiểu Quyên, sư phụ bảo tôi đến đây gọi chị mang chị Lâm đến ăn cơm”

Viên Hiểu Quyên nhìn về phía cửa sổ, thấy sắc trời đang dân tôi. Hiện tại thôn Hạ Hà vẫn chưa kéo dây điện (chỉ Uỷ ban thôn mới có đường dây, cùng thiết bị phát sáng), bình thường tất cả mọi người sẽ dùng đèn đâu để thắp sáng, cho nên vào ban đêm thật sự rất khó để thêu thùa may vá.

Sau khi nghe Lưu Học Siêu nói, Viên Hiểu Quên liên vỗ tay, khi mọi người quay đâu lại nhìn liên lớn tiếng nói.

“Các đồng chí, hôm nay chúng ta làm việc đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai đúng 7h nhớ tập trung đến đây.

Vào mùa thu, buổi sáng mặt trời sẽ mọc rất sớm, hầu như tất cả các gia đình năm sáu giờ sáng đã thức dậy để làm việc.

“Hiểu Quyên, chúng tôi có thể mang số áo quần này về nhà để may hay không?” Có người hỏi “Dù sao lúc về nhà chúng tôi cũng không có việc gì để làm.”

Viên Hiểu Quyên suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Như vậy cũng được, mọi người mỗi người có thể lấy hai mảnh vải mang về nhà, ngày mai nhớ phải đem lại đây. Tiểu Mai, cô giúp mọi người đăng ký nhé.”

Tiểu Mai là người có mối quan hệ tốt nhất với Viên Hiểu Quyên, cô ấy đang ngồi cạnh cửa sổ, nghe Viên Hiểu Quyên nói liền buông đỗ trong tay xuống, đứng dậy lấy cuốn sổ mở ra.

Những người phụ nữ ở đây rất giỏi việc may vá, nhưng biết chữ lại rất ít, Tiểu Mai cũng được xem như là người biết nhiều chữ nhất trong tất cả mọi người ở đây, cho nên vừa hay có thể giúp đỡ cho Viên Hiểu Quyên.

Những người biết chữ sẽ ký tên trên cuốn sổ của Tiểu Mai, hơn nữa sẽ ghi rõ mang về bao nhiêu vải, nằm ở phần nào (ống tay áo, cổ áo). Người không biết chữ, Tiểu Mai sẽ việt dùm và họ chỉ việc ấn dấu vân tay là được.

Làm việc với mọi người ở trong thôn, nhất định phải rõ ràng, minh bạch, ngay từ đâu phải lập ra quy định cụ thể. Đây là việc mà Diệp Kiều đã giao cho Viên Hiểu Quyên.

“Học Siêu, hôm nay sư phụ của cậu đích thân xuống bếp à?"

Viên Hiểu Quyên đưa theo chị Lâm cùng Lưu Học Siêu cùng nhau rời đi, có chút tò mò hỏi.

Lưu Học Siêu gật đầu: “Đúng vậy! Đã rất lâu rồi sư phụ không xuống bếp, hôm nay vì chiêu đãi chị Lâm mới tự mình xuống bếp nấu ăn.”

Chị Lâm có chút nghi hoặc hỏi: “Người hai người đang nói đến chính là Diệp xưởng trưởng sao?”

“Đúng vậy, trước kia em ba nhà chúng tôi chính là đầu bếp chính của nhà ăn lớn, trù nghệ thật sự rất đỉnh.” Viên Hiểu Quyên giơ ngón tay cái lên bắt đâu khen ngợi Diệp Kiều.

Bất kể trước đây hai chị em dâu bọn họ có quan hệ như thế nào, nhưng hiện tại Viên Hiểu Quyên thật lòng rất thích Diệp Kiều.

Ba người vòng đến cửa sau của nhà ăn rồi đi vào, trên bàn ăn đã bày xong thức ăn.

“Chị Lâm, ở nơi này của chúng tôi không có thứ gì tốt để

chiêu đãi chị, chỉ có những thứ này thôi, chị nếm thử vài miếng nhé.” Diệp Kiều mỉm cười đứng dậy chào đón. Chị Lâm cảm thấy thôn Hạ Hà là một nơi rất tốt, chị cảm thấy rất thoải mái khi ở đây.

Sau vài lời khách sáo, mọi người đều lần lượt ngồi xuống.

Chị Lâm nhìn thức ăn trước mặt, môi khẽ mấp máy: “Diệp xưởng trưởng, có phải cô biết tôi là người Tứ Xuyên hay không?”

Hầu hết các món ăn trên bàn này đều là món ăn của Tứ

Xuyên. “Vâng. Lúc trước tôi đã từng hỏi qua Hiểu Tĩnh, cô ấy nói chị là người Thành Châu, tôi liên nghĩ hôm nay vừa lúc tôi có thể nấu một ít món ăn Tứ Xuyên. Chị nếm thử xem, hương vị của những món ăn này có khác gì so với món ăn ở

Tứ Xuyên hay không?”

Chị Lâm bị cô làm cho cảm động, cầm chiếc đũa lên gắp thức ăn.

Thức ăn vừa nuốt xuống bụng, chị Lâm liền xúc động, cảm thán không ngừng.

“Ưm, từ sau khi tôi gả đến thành phố Bắc Hà, tôi rất ít khi được nếm lại món ăn của quê nhà. Diệp xưởng trưởng, cô thật sự rất có tâm.”

“Chị thích là được.” Diệp Kiêu cầm lấy nước trái cây bên cạnh rót cho chị Lâm một ly. “Nước trái cây này được ép từ quả táo, loại táo này được trồng ở thôn chúng tôi, hương vị thật sự rất ngon.”

“Khó trách thôn mọi người lại còn giữ lại nhà ăn lớn, tay nghề của Diệp xưởng trưởng tốt như vậy, nếu tôi là thôn dẫn ở đây, mỗi ngày tôi sẽ đến đây ăn.” Chị Lâm cười haha mà uống nước trái cây, không chút keo kiệt mà khen ngợi.

Phải biết rằng, chế độ cơm tập thể ở những nơi khác chỉ tôn tại ngắn ngủi hai ba năm, không nghĩ tới thôn Hạ Hà vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ.

Mấy người bọn họ vui vẻ ăn uống, ăn xong Diệp Kiều còn đưa theo chị Lâm đến xưởng thực phẩm của bọn họ để thăm quan một chút, còn cho chị ấy nếm thử tương ớt đậu nành.

Sau khi nếm thử, chị Lâm rất muốn mua một ít tương ớt mang về.

“Hoá ra tương ớt của toà thị chính là mua ở đây nha. Ha Ha ha, tôi muốn mua vài hũ mang về.

Diệp Kiều nói: “Không cần không cần, tôi sẽ tặng cho chị vài hũ.”

“Không cần đâu, tôi muốn mua nhiêu.” Chị Lâm cười từ chối, thái độ rất kiên quyết.” Chồng của tôi làm ở toà thị chính, khoảng thời gian trước anh ấy nói đô ăn ở cơ quan bọn họ rất ngon, còn mang về cho chúng tôi vài lân, tôi rất thích vị cay này. Nếu một hũ, hai hũ, tôi nhất định sẽ nhận, nhưng bấy giờ tôi muốn mua 10 hũ, tôi không thể chiếm lấy tiện nghi của tập thể được.”

Ban đêm, chị Lâm ngủ lại ở Lục gia, cùng một phòng với Diệp Kiều.

Vốn dĩ trưởng thôn sắp xếp cho chị Lâm ở lại Uỷ ban thôn nhưng chị ấy cảm thấy thân thiết với Diệp Kiều và Viên Hiếu Quyên của Lục gia nên được các cô mới đến ở cùng.

Thời gian ba ngày rất nhanh đã trôi qua, chị Lâm cảm thấy hài lòng mà trở về thành phố, hứa nửa tháng sau sẽ trở lại đây để lấy lô áo sơ mi thành phẩm đầu tiên.

Hiện tại thôn Hạ Hà thật sự không có một ai rảnh rỗi. Hoặc là phơi hạt kê, hoặc là thêu thùa may vá, hoặc là hỗ trợ làm tương ớt

Những người nhàn rỗi còn lại sẽ được nhóm thanh niên trí thức mới được bổ nhiệm làm giáo viên đưa đi dạy chữ.

Sau khi xưởng quần áo đi vào quỹ đạo, Diệp Kiều lại bị gọi đến xưởng thực phẩm. Xưởng thực phẩm đã được xây dựng một thời gian và sắp đến giai đoạn hoàn thiện.

Kiến trúc câu hầu như bị vứt bỏ, trải qua thời gian thi công cải tạo, phòng ở cũ nát lúc đâu bây giờ đã trở nên kiên cố vũng chắc, thậm chí từ những kiến trúc bên cạnh xây thêm một loạt nhà xưởng.

Trong sân đã bày biện một vài cái hũ, đây đều là những thứ Diệp Kiều nhờ Lục Thừa và anh em của anh ấy tìm khắp mọi nơi đem về.

Không gian trong phòng rất lớn.

Xử lý cây đậu, lên men, điều chế tương ớt, mỗi bước đi Diệp Kiều đã tính toán qua trong đâu một lần, cuối cùng mới gật đâu xác nhận.

“Xưởng thực phẩm rất tốt, vất vả cho mọi người rồi.”

“Nếu như cô cảm thấy không có vấn đề gì nữa, chúng tôi liên kết thúc công việc tại đây.”

Diệp Kiều gật đầu. Tiếp đó, Diệp Kiều đếm lại số lượng hũ trong sân, vẫn cảm thấy có chút thiếu, liên nghĩ lại đi tìm Nhị Ngốc để tìm biện pháp.

Trong lúc cô đang đi bộ, xa xa nhìn thấy một người đàn ông đang vác theo bao lớn bao nhỏ đi về hướng của cô.

Diệp Kiều nháy mắt có chút sững sờ mà nhìn về phía trước.

Lục Thừa cũng thấy cô đầu tiên, liền nộ ra nụ cười đối với cô.

“Kiều Kiều!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...