Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 40:



Tạ Miêu xuyên không từ lúc trong bụng mẹ, vì thế đối với cô mà nói, đây không phải những ký ức thuộc về nguyên chủ, mà là những việc cô đã thật sự trải qua.

Cô mãi mãi ghi nhớ vẻ mặt của Cố Hàm Giang sau khi cô dọn dẹp phòng ốc giúp anh lần đầu tiên.

Sầm sì lại lạnh lẽo vô cùng, ánh mắt tựa như một con dao sắc bén nhất, từng tấc từng tấc cắt vào da mặt cô, khiến cô chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Ngay lập tức sự hoan hỉ và sự mong chờ được khen ngợi trong cô đã hoàn toàn vỡ nát.

Nhưng cô của lúc ấy, dù khóe mắt đã đỏ quạnh, nhưng đến khóc cũng không dám khóc trước mặt anh, chỉ dè dặt hỏi anh có phải có chỗ nào làm không tốt, nếu anh nói, cô sẽ sửa ngay.

Đáp án mà anh cho cô, là trầm mặc chỉ về hướng cửa bảo cô đi về, sau đó gạt hết đồ đạc trên bàn học xuống đất sau khi cô đi khỏi.

Tối hôm ấy, cô trốn trong chăn khóc đến nửa đêm, không biết rốt cuộc mình có chỗ nào khiến anh chán ghét như vậy.

Bây giờ nghĩ lại thấy mình thực sự ngu ngốc không ai bằng.

Sống những ngày tốt đẹp được cả nhà yêu chiều không muốn, lại khăng khăng muốn theo đuổi tên khốn kiếp kia, rơi lệ vì một kẻ không xứng đáng, không biết tác giả đã đổ bao nhiêu nước vào đầu cô nữa?

Nghĩ đến những chuyện này, lại nhìn vẻ mặt vừa tức tối vừa cứng họng không thốt được một lời của Ngô Thục Cầm, Tạ Miêu cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.

“Sao không nói gì nữa? Không còn gì để nói đúng không? Nếu đã vậy thì mau tránh ra, tôi phải về rồi.”

Vì phải đợi Cố Hàm Giang trở về từ huyện rồi cùng về với mình, Ngô Thục Cầm thường xuyên về khá muộn. Lúc Tạ Miêu đưa tập vở ghi cho cô ta, người trong lớp học đã ra về gần hết.

Từ trưa hôm nay trời đã bắt đầu đổ mưa, Tạ Miêu thật sự lo lắng mình dây dưa lâu la với cô ta, mấy đứa nhóc ở nhà không thể đợi được nữa, sẽ chạy ra mưa đùa nghịch rồi bị ốm.

Ngô Thục Cầm hoàn toàn bị chọc giận vì lời này của cô, “Cậu biết cái gì? Anh Hàm Giang không thích nhất chính là người khác động vào...”

Nói được một nửa, giọng của Tạ Kiến Trung bỗng vang lên ở cửa lớp: “Cố Hàm Giang anh đứng đây chặn cửa làm gì? Còn không nhường cho người khác đi ra à?”

Ngô Thục Cầm giật mình, vội vàng ngừng nói, thảng thốt nhìn ra hướng cửa lớp.

Thiếu niên có vóc dáng cao gầy đang đứng dưới mái hiên.

Một tay anh cầm ô, nửa người chìm trong sắc trời âm u bên ngoài, trông vô cùng lạnh lùng đơn độc.

Tạ Miêu chỉ nhìn một cái rồi thu lại tầm mắt tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Còn Ngô Thục Cầm không giấu nổi kinh ngạc, “Anh Hàm Giang sao anh đã đến rồi?”

Ngô Thục Cầm còn định căn thời gian đi ra cổng trường đợi anh mình giống như trước đây.

Không ngờ hôm nay lần đầu tiên từ trước đến giờ anh ấy lại đến lớp tìm cô ta, còn đến sớm như vậy.

Nghe cô ta hỏi, Cố Hàm Giang không nói năng gì, chỉ nhìn Tạ Miêu một cái rồi xoay người đi vào trong mưa.

Mấy cậu nhóc nhà họ Tạ lập tức thò đầu vào trong hỏi: “Chị, chị đã xong chưa?”

“Xong rồi.” Tạ Miêu đáp lại một câu, vội vàng đeo cặp sách, cầm ô bước ra ngoài.

Thấy Tạ Miêu định cứ thế mà đi, Ngô Thục Cầm ôm chồng vở ghi kia, có phần luống cuống, “Anh Hàm Giang, Tạ Miêu...”

Không đợi cô ta nói xong, Cố Hàm Giang không nói một lời nhận lấy chồng vở kia, bỏ vào trong cặp sách của mình.

Ngô Thục Cầm thấy anh ấy làm thế, lòng càng hoang mang hơn, “Anh Hàm Giang, anh không sao chứ?”

Cố Hàm Giang vẫn không lên tiếng, đóng cặp sách lại, mở ô ra, đi ra ngoài trước tiên.

“Con người Tạ Miêu là như thế, anh đừng để trong lòng nhé anh Hàm Giang. Dù gì với thành tích của cô ta, xem hay không xem vở ghi cũng chẳng có gì khác biệt, đưa cái này cho cô ta cũng là lãng phí. Đợi đến khi có kết quả kỳ thi giữa kỳ, cô ta còn không biết phải hối hận đến mức nào đâu...”

Ngô Thục Cầm vội vàng mở ô đuổi theo anh.

Cô ta vừa đi khỏi, mấy người còn lại trong lớp lập tức chụm đầu vào nhau tám chuyện.

“Những lời mà Ngô Thục Cầm nói với Tạ Miêu, các cậu nghe thấy hết rồi chứ?”

“Nghe thấy rồi, tai tớ cũng đâu có điếc.”

“Các cậu có cảm thấy là lúc Tạ Miêu nói những lời chọc tức Ngô Thục Cầm, trông rất oách không? Lúc nghe thấy thế tớ đã muốn vỗ tay khen cậu ấy rồi. Kể ra ông anh họ của Ngô Thục Cầm đẹp trai như thế, không ngờ cậu ấy nói không bận tâm là không bận tâm thật...”

Trong phòng học bàn tán sôi nổi, ngoài phòng học, Ngô Thục Cầm nhìn chiếc ô trong tay Cố Hàm Giang với vẻ nghi hoặc.

“Anh Hàm Giang, hôm nay ra ngoài anh mang theo hai chiếc ô sao? Không đúng, cái ô anh đang cầm hình như là mới mua, không phải anh có ô rồi sao? Còn mua cái mới làm gì?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...