Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 42:
Nhổ lông chân?Cách đọ điểm gì vậy?Không chỉ đám Đoàn Thụ Hoa, đám bạn học xung quanh nghe thấy thế cũng ngẩn tò te.Mãi một lúc sau mới có người hỏi Tạ Miêu: “Vậy nếu cậu thi kém hơn bọn tôi thì sao?”Tạ Miêu: “Tôi ít hơn mỗi người các cậu bao nhiêu điểm, cộng hết lại nhổ bấy nhiêu.”Đương nhiên, cô sẽ không thua đâu. Da chân cô mịn màng đến nỗi không có nổi một cọng lông, cũng không có lông chân để mà nhổ ~Trò cá cược được ấn định dưới ánh mắt trợn tròn của mọi người, ngoài mấy người Lý Lạp Mai hãy còn lo lắng cho Tạ Miêu không thôi, những bạn học khác lại hưng phấn đến lạ, đột nhiên tràn đầy mong đợi với kỳ thi lần này.Ừm, đó là trước khi đề thi phát xuống, phát hiện trên đề thi có rất nhiều câu hỏi mình không biết làm.Tạ Miêu lại cảm thấy đề thi lần này rất đơn giản, dù cô không có ký ức kiếp trước, tình huống bình thường cũng sẽ không cách điểm tiêu chuẩn xa tít tắp như vậy.Thế nên cô vẫn luôn hoài nghi, tác giả không chỉ tạo cho cô hình tượng nhân vật thảo mai xun xoe, mà còn ban tặng cho cô hào quang giáng IQ.Môn Ngữ văn nhanh chóng thi xong, ngoài bài đọc hiểu và làm văn ra, Tạ Miêu làm liền một mạch là xong.Vì làm bài quá nhanh, trái lại lại khiến cho mấy người một mực âm thầm để ý cô cho rằng cô làm được câu nào thì làm, không làm được thì bỏ qua, bắt đầu ngây ngốc nhìn đề thi giống như trước kia.Đám Đoàn Thụ Hoa túm tụm lại rủ rỉ vài câu, cảm thấy lần này bọn họ thắng chắc rồi.Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông vang lên, bắt đầu thi môn Toán.Lần này giám thị coi môn Toán lớp 9(3) là cô giáo Lan.Vì thầy giáo Lưu giáo viên chủ nhiệm lớp Tạ Miêu là người ra đề, nên không coi thi bất cứ khối lớp nào, chỉ vào hỏi một câu “Có đề thi nào có vấn đề hay là nhìn không rõ chữ không?” rồi đi sang phòng thi khác.Trong tay cô giáo Lan vẫn còn một tờ đề, đợi cánh học sinh bắt đầu làm bài, bà ta đứng trên bục giảng, lấy bút ra làm bài.Thầy giáo Lưu ra đề rất thấu đáo, tổng thể bài thi không hẳn là khó, lại có mấy câu nâng điểm, có thể nhìn ra năng lực của từng người.Cô giáo Lan vừa làm bài vừa gật gù, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn phía dưới một cái, sau đó bà ta liền nhíu mày lại.Cô nữ sinh có vẻ ngoài xinh xắn nhất có tên là Tạ Miêu ngồi ở hàng ghế thứ ba từ cuối lên hoàn toàn khác biệt.Người xung quanh cô hoặc là ngồi ngây ra, hoặc là nằm nhoài xuống bàn ngủ, hoặc là cắn bút, bộ dạng đau khổ vò đầu bứt tai.Chỉ có cô bé ấy, luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chiếc bút dưới tay chưa từng dừng lại.Cô giáo Lan nhìn mấy lần liên tiếp, cứ cảm thấy chỗ nào không đúng.Trước đây thầy Chu dạy Vật lý lớp 9(3) từng kêu ca trong văn phòng rằng, Tạ Miêu mới kiểm tra Vật lý được 4 điểm, dù có nhắm mắt mà làm cũng không thấp như vậy, có thể thấy thành tích của cô bé kém đến đâu.Vậy bây giờ có chuyện gì với cô nữ sinh kia thế?Cô giáo Lan nhìn Tạ Miêu, trong mắt ánh lên sự hoài nghi.Cũng đúng lúc này, Tạ Miêu dừng tay, định dịch ghế ra một chút.Cô giáo Lan cho rằng cô muốn nhân cơ hội làm chuyện gì đó, lập tức nghiêm mặt, đi nhanh xuống đến bên bàn cô nói “Em đứng lên.” Rồi thò tay vào trong gầm bàn cô mò mẫm.Lúc cô giáo Lan đi xuống, Tạ Miêu cũng dịch ghế xong, đang chuẩn bị cầm bút tiếp tục làm bài.Bất thình lình nghe thấy một câu “Em đứng lên” đầy nghiêm khắc, cô giật nảy mình, sau đó bị hành động của đối phương làm cho phát bực.Thời điểm này người ta vẫn chưa coi trọng học hành như mấy chục năm sau, phòng thi vẫn chưa phân theo tên họ hay lớp học, đều là thi trong lớp học của mình. Cũng không cần kê lại bàn ghế, cùng lắm giáo viên sẽ bảo bọn họ ngồi thành hai hàng, có giáo viên đến chỗ ngồi cũng lười xếp lại.Vì thế cô giáo Lan lần tìm trong gầm bàn của cô đã biểu đạt rõ suy nghĩ của mình.Bà ta đang nghi ngờ cô gian lận!Kiếp trước lúc Tạ Miêu đi học, giáo viên và phụ huynh hầu như đều lấy thành tích ra so kè.Nhưng dù áp lực có lớn hơn nữa, một học sinh kém như cô cũng kiên trì giữ vững ranh giới cuối cùng của mình, thành tích không tốt cũng được, nhưng nhất định phải thành thật.Bây giờ đề thi mà cô đang cầm đơn giản hơn đề thi hồi lớp 9 của kiếp trước, thi vào toàn cái đã từng học một lần, chỉ cần ôn tập kỹ càng là có thể nắm kiến thức một cách dễ dàng, xuất phát điểm nhiều như vậy thì không lẽ nào lại gian lận.Cô giáo Lan làm như này, là coi thường thành tích của cô hay nhân phẩm của cô?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương