Thập Thế Đợi Quân An

Chương 19-1: Sau Đó Hắn Liền Tinh Tế Hôn Lên, Từng Chút Từng Chút, Dọc Theo Chân Lên Tới Nơi Đó…



Chuyện xảy ra cũng đã lâu rồi

Ta bị nhiễm phong hàn, người nóng bừng bừng. Thương Âm tự mình chăm sóc ta, giúp ta lau người, lại đút cho ta ăn. Trong khoảng thời gian đó, trù nghệ của hắn tiến bộ đáng kể. Hắn biết ta kén ăn, liền suy nghĩ làm nhiều loại thức ăn khác nhau. Mỗi bữa đều ba món dễ tiêu, đủ dinh dưỡng mà không nặng bụng. Ngay cả ăn khuya cũng làm tới bốn năm món

Ta nhịn không được liền hỏi hắn, “Chàng cần gì phải làm ra nhiều món như vậy? Học nấu ăn khi nào, sao ta lại không biết?”

Lúc này hắn vừa mới đặt ta nằm xuống, tay cầm một chén trà nóng, mắt nhìn cuốn sách, nằm dựa trên giường nghỉ ngơi. Hắn nhìn thấy ta, liền từ từ xáp lại, đặt sách xuống rồi lấy tay vén tóc trên khuôn mặt của ta lên

“Khi trước ở trong nhà không có gì làm nên nhàm chán. Lâu lâu, thấy không có cái gì tốt cả, chi bằng luyện tập nấu ăn một chút, để nàng nếm thử” Hắn cười cười, “Cũng tàm tạm, nàng thích là được rồi”

Sau này ta mới nghĩ ra, “trong nhà” chính là chỉ Cửu trọng Thiên thượng Thái tử Trọng Hoa cung, khảm ngọc bích long thúy tiên vân mênh mông, vô cùng tôn quý

Ban đêm, mấy lần ta phát sốt đều khó chịu phải tỉnh dậy, lại thấy hắn đang nằm ở cuối giường, ôm hai chân của ta, người chỉ đắp một lớp chăn mỏng mà ngủ thiếp đi

Ta giật mình, vừa xấu hổ vừa không chịu nổi lại nghi hoặc. Dù gì hắn vẫn là đại nam nhân, nàm nam tử thanh mi tuấn mục trong lòng ta, không dính chút bụi trần

Sớm hôm sau hắn lại mim cười: “Bởi vì con người khi không thoải mái hoặc muốn tỉnh dậy thì chân sẽ là nơi động đậy đầu tiên. Nếu Mẫu Đơn có gì khó chịu mà thức giấc, ta sẽ là người biết đầu tiên”

Mặt ta đỏ bừng, cái mũi ê ẩm sụt sịt, “Cái đó… Xấu hổ lắm. Đấy là chân mà, là nơi vừa thối vừa bẩn”

Lông mi Thương Âm hơi giật giật, “Sao lại thối? Một chút cũng không có. Vô cùng sạch sẽ. Ta thực ra còn thấy rất thơm cơ, hận không thể cắn một miếng”

“Ngươi nói bậy, đồ con bọ này”

Sau này ta khỏi bệnh, mỗi lần ta và Thương Âm thân mật, hắn đều ôm chân của ta cắn một cái, cảm thái nói: “Thơm quá”

Ta hận liếc mắt nhìn hắn một cái, lại bị hắn cắn vào nơi mẫn cảm, thở gấp

Sau đó hắn liền tinh tế hôn lên, từng chút từng chút, dọc theo chân lên tới cái nơi đó…

Khi bệnh tình của ta dần khá lên, Thương Âm càng ngày càng lười nấu cơm. Phần lớn đều là do đầu bếp làm. Tuy vậy mỗi đêm ta thường xuyên đói, giọng yếu ớt gọi hắn. Hắn đành phải xoa xoa đầu của ta, trèo từ trên giường xuống. Dù là mùa đông giá rét thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chân đi dép lên, người mặc áo khoác, vượt gió mà đi xuống bếp làm bánh bao nhân thịt nóng hổi và bánh xốp ngọt ngào cho ta. Hoàn toàn không hề có phong thái quân từ như ngọc, không dính bụi trần như mọi ngày

Ta nằm ở trong chăn ôm bụng cười

Mắt ta nhìn Chiêu Cẩm công chúa thẹn thùng ngồi bên Thương Âm không chớp mắt, trong ngực đau như vỡ ra từng mảnh

Chả có vấn đề gì hết. Chuyện xảy ra cũng phải mấy trăm năm rồi. Cũng không phải là không có nam nhân này thì không sống nổi. Bao nhiêu năm nay không phải ta vẫn đang sống tốt, thoải mái tiêu diêu tự tại đó sao?

Nàng là thiên thượng công chúa tôn quý biết bao nhiêu. Nàng vì hắn mà phong trần mệt mỏi, đầu thai bầu bạn cùng hắn, vì hắn mà khiêu vũ, vì hắn mà ca xướng. Nàng xinh đẹp và cao quý như vậy, khiêu vũ đẹp như vậy. Còn ta thì sao? Ta ngoài việc sinh con cho hắn ra, chưa từng làm điều gì vì hắn, cũng chưa từng làm gì để hắn hài lòng, hạnh phúc

Huống hồ, huống hồ,…  Ngay cả việc chăm sóc con ta cũng làm không tốt

Thương Âm mỉm cười nhìn Chiêu Cẩm. Nụ cười quen thuộc – nụ cười hắn đã từng dành cho ta. Thì ra 700 năm qua ta vẫn chưa quên được vẻ ôn nhu đó. Mọi thứ như quay về lúc ta bị bỏ lại, toàn thân đau như xương cốt bị nghiền nát. Ta rốt cục chịu không nổi, mắt mũi hốt hoảng, lập tức rời khỏi yến hội
Chương trước Chương tiếp
Loading...