Thất Công Tử, Buổi Sáng Tốt Lành

Chương 9



Mục Lam Thục ngẩn ra một chút, chớp chớp mắt hỏi: “Con có người mình thích röị?”

Cổ Niệm cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao, lại nói như vậy, bất châp gật đâu.

“Là ai? Trông thể nào? Có ảnh không? Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?” Mục Lam Thục lập tức ném ra một chuôi câu hỏi.

Cái này làm khó Cố Niệm rồi, vừa rồi cũng không biết làm sao lại nghĩ tới Sở Chiêu Dương, động kinh nói ra, nhưng cũng thật sự không thể nói ra Sở Chiêu Dương chứ?

Nói cũng không ai tin.

Thấy cô ngập ngừng, Mục Lam Thục không vui nói: “Không phải là con lừa mẹ chứ?”

“Không mà.” Cổ Niệm không có sức phản bác. “Nếu như con thật sự thích, thì theọ đuổi đi. Đàn ông tốt còn độc thân rất ít, nháy măt là thành của người khác rôi, đên lúc đó con sẽ hôi hận.” Mục Lam Thục nói, “Có điêu cái này cũng không làm lỡ con đi xem măt được. Con đi xem một lân đi, chuẩn bị hai tay. Nêu như người con thích không thích con, con không phải vân còn một người xem mắt sao?”

"Mẹ!" Cố Niệm bất đắc dĩ kêu lên.

Mục Lam Thục đỏ mắt hỏi: “Con rốt cuộc có đi hay không?” Cổ Niệm sợ nhất là mẹ khóc, chỉ đành gật đầu đáp ứng: “Con đi là được chứ gì.” “Vậy mới được chứ, đến lúc đó trang điệm cho đẹp, đừng có cố ý bôi xấu hình tượng của mình, phá hủy buôi xem măt đây.”. Mục Lam Thục không yên lòng dặn dò.

“Con biết rồi.”

来来来

Thứ bảy, Cổ Niệm dưới sự giám sát của Mục Lam Thục, thể nào cũng phải tìm một

cái váy từ tủ quần áo ra thay.

Mục Lam Thục còn ở bên cạnh nhắc mãi chuyện cô làm cảnh sát, ngay cả một cái váy ra hôn cũng không có.

Sau đó, bà lại giám sát cô trang điểm. Trạng điểm xong xuôi, Cổ Niệm nhìn cô gái trong gương nhọ nhăn xinh xăn, da de trăng nôn, ánh măt sáng ngời, lộ ra sự trong sáng và đơn thuản.

Hai tay Mục Lam Thục bám lên vai C6 Niệm, hài lòng cười nói: “Con gái mẹ trang điêm vào thật xinh, nào có giông cảnh sát chứ.”

Đối với thành kiến về cảnh sát của Mục Lam Thục, Cổ Niệm đã vô lực phản bác. Cô cầm túi, ủ rũ cúi đầu ra khỏi cửa dưới sự dặn dò của Mục Lam Thục.

Lúc xuống lầu, cô còn có thể nghe thấy Mục Lam Thục thỏ đầu ra kêu lên với cô: “Đừng quên biêu hiện tổt một chút. Gặp người ta con đừng có mà trưng ra cái bộ dạng ủ rũ đó.”

Cổ Niệm thở dài, trong lòng nặng trĩu gọi xe đến Thịnh Duyệt.

Đứng ở cửa Thịnh Duyệt, xuyên cánh cửa xoay tròn cô có thể trông thấy người phục vụ bên trong nghiêm chỉnh tiêp đãi khách đên.

Cổ Niệm nghĩ trong đầu, đối phương lựa chọn Thịnh Duyệt là khách sạn năm sao nổi tiêng của thành phổ B này, nói không chừng cũng có chủ ý muôn khoe khoang bản thản.

Cho đến bây giờ, đến dáng dấp đối phương thể nào cô cũng không biết, dì Tô kia chỉ đưa sổ điện thoại di động của đổi phương cho cô. Sau đó, đôi phương cũng không liên lạc gì cả, tảt cả đều là di Tổ liên lạc trung gian, bảo cổ thứ bảy gặp mặt.

Đối phựơng không chủ động liên lạc, cô cũng lười liên lạc với đối phương. Cô luôn cảm thảy hành động của đôi phương như vậy là rât kiêu căng, thật sự chăng coi mình ra gì.

Tạy xách túi khẽ siết chặt, cô đi lên bậc thểm, chân vừa mới đặt lên bậc cuối cùng liên bị người ngăn lại, suýt nữa đụng vào bộ ngực răn chắc trước mặt.

Áo sơ mi dán vào ngực và âu phục vừa vặn, thậm chí nhìn có chút cứng rắn, thân hình thăng tăp như tùng.

Cổ Niệm theo bản năng sờ sờ mũi, may mà chưa đụng vào.

Cũng không biết là ai lỗ mãng như vậy, nào có ai đột nhiên xông ra trước mặt người ta mhur thê.

Cô mang chút bất mãn ngước mắt lên, nhưng không ngờ lại đụng vào một đôi mắt âm u như hỏ sâu, bên trong thảm trảm, sâu không thây đáy, càng không nhìn ra được một tia ưu tư nào.

Đôi mắt quẹn thuộc khiến cho Cổ Niệm hoàn toàn sững sờ. Người đàn ông cô cho là lô mãng ây lại là Sở Chiêu Dương!
Chương trước Chương tiếp
Loading...