Thật Ra Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 7



*

4.

Hậu cung giải tán ngày thứ tư.

Ô Giang nhớ Tạp Tạp.

Tạp Tạp là người dị vực, tiếng cười rất đặc biệt, không phải "ha ha ha" cũng không phải "hô hô hô" mà là "cạc cạc cạc".

Khi hai người ngôn ngữ chưa thông, giao lưu chủ yếu dựa vào "cạc cạc cạc", bớt đi rất nhiều phiền muộn và phân tranh.

Ô Giang nghe không hiểu phi tử nhà mình nói gì, có thể tưởng tượng vị này là đang khen mình, nói thứ mình thích nghe, mà không như Bùi Cốt, mỗi một câu đều phải dùng "lời thật khó nghe" đến đâm chọt mình.

Trước mắt y và Bùi Cốt mặc quần áo nằm trên giường, ngay cả lời thổi gió bên gối cũng không có.

Bùi Cốt lật qua lật lại, cảm khái nói: "Vẫn là long sàng thoải mái."

Ô Giang "hừ" một tiếng, đây là điều hiển nhiên.

Bùi Cốt lại nói: "Chẳng qua không mát mẻ bằng lãnh cung."

Thần sắc Ô Giang cứng đờ, dặn dò tiểu thái giám: "Chuyển thêm ít đá đến đây."

Bọn thái giám tay chân lanh lẹ, không bao lâu nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống.

Bùi Cốt nói: "Bệ hạ không cảm thấy có chút lạnh à?"

Mặt Ô Giang tái nhợt: "Không cảm thấy."

Bùi Cốt sờ sờ tay hắn: "Ngươi đang run."

Ô Giang: "Không, không hề."

Bùi Cốt: "Nói chuyện cũng không lưu loát."

Ô Giang quát: "To gan!"

Bùi Cốt sững sờ, nhìn y không nói lời nào.

Ô Giang nhìn dáng vẻ ấy của hắn, cảm thấy giữ được uy nghiêm, không khỏi mềm giọng: "Nếu ái phi sợ lạnh, ôm chặt ta là được."

"Thật ra ta không lạnh lắm..."

Bùi Cốt nhìn thân thể nhỏ bé của Ô Giang, lại nhìn nhìn tư thái quật cường của y, thở dài, vươn tay ôm lấy.

"Ôm một cái cũng không sao."

Ô Giang nhận được ôm ấp ấm áp, trong nháy mắt thần sắc dập dờn, đầy mặt xuân sắc. Y biết ngay ái phi là nói một đằng làm một nẻo, kỳ thực trong lòng muốn y muốn vô cùng mà.

Y muốn vẽ vòng tròn trong ngực Bùi Cốt, lại muốn sờ cơ bụng của hắn, hai chân còn xấu xa cọ tới cọ lui trên đùi của hắn.

Không cần xuân dược, trẫm đã là xuân dược tốt nhất.

Ô Giang chuẩn bị xong tư thế "không giữ lại chút nào" với Bùi Cốt, hai mắt thủy nhuận dịu dàng đưa tình.

"Ái phi, chúng ta... Đau đau đau!"

Bùi Cốt đột nhiên đè lại, kẹp chặt tứ chi làm loạn của y, trầm mặt xuống: "Tướng ngủ của bệ hạ kém quá, nên thay đổi đi."

Không trách y ngày nào cũng phải gọi một phi tử đến thị tẩm, ai ở bên cạnh y mà ngủ ngon cho được chứ, Bùi Cốt thầm nghĩ.

Ô Giang tủi thân bị hắn giữ chặt tay chân, không thể động đậy, sóng tình toàn bộ đánh vào trên khúc gỗ không có nửa điểm hồi đáp.

"Ái phi ngươi không cảm thấy chúng ta không làm chút gì sẽ có lỗi với đêm đẹp thế này sao?"

Bùi Cốt suy nghĩ chốc lát, trầm ngâm nói: "Cũng đúng."

Ô Giang vui vẻ: "Chúng ta..."

"Ăn bữa ăn khuya đi." Bùi Cốt hỏi, "Ta muốn ăn trắng cháo mộc nhĩ, ngươi thì sao?"

"..."

Ô Giang oán giận nhìn hắn chòng chọc.

Bùi Cốt bừng tỉnh: "Bệ hạ muốn ăn uống điều độ để giữ dáng à?"

Ô Giang cắn nát một cái răng bạc, nuốt vào bụng, gằn từng chữ chứa chan tình cảm: "Giò heo!"

"Ừm..." Bùi Cốt nặn nặn thịt mềm trên eo y, "Hay là ăn cháo với ta đi."

Ô Giang oán hận nói: "Trẫm không cần ăn uống điều độ!"

"Được được được, không ăn uống điều độ." Bùi Cốt hô to với thái giám ngoài cửa, "Cháo mộc nhĩ và cháo bát bảo, mang thêm ít đồ ăn."

Ô Giang: "..."

Bùi Cốt nói: "Bệ hạ phải thể nghiệm và quan sát dân tình, vui cùng dân, khổ cùng dân, không thể xa hoa dâm dật."

Ô Giang khóc lóc kể lể: "Vậy ngươi cho ta cơ hội xa hoa dâm dật đi chứ."

Bùi Cốt: "Không cho."

"..."

Ô Giang nhớ Khôi Khôi, nhớ vị sủng phi hay hờn dỗi của mình, Khôi Khôi tuy rằng tiết sớm, nhưng mỹ mạo người nọ có thể bù đắp tất cả, quan trọng nhất là, người nọ chưa bao giờ nói không.

5.

Hậu cung giải tán ngày thứ năm.

Ô Giang nhớ Khôi Khôi.

Bởi vì Khôi Khôi dùng nhiều xuân dược hơn Cầu Cầu, trở nên tiết sớm, có điều khuyết thiếu trên thân thể cũng có ưu điểm trên thân thể bù lại, người nọ dựa vào mỹ mạo như thiên nhân, thắng được sủng ái của Ô Giang.

Khôi Khôi rất biết làm nũng, thích dính người, luôn khiến Ô Giang có loại ảo giác "Khôi phi không có mình thì sống không nổi", cho nên lúc Khôi Khôi và Tuế Tuế không quay đầu lại rời khỏi cung, Ô Giang sầu thảm tròn một nén nhang.

Nhớ đến đây, Ô Giang dùng ngữ khí khá là hoài niệm nói với Bùi Cốt: "Mỗi lần ta muốn sủng hạnh Khôi Khôi, người nọ đều nói bị Tuế Tuế móc rỗng thân thể, tiết không ra, không thể thị tẩm. Ta đau lòng người nọ, đáng thương cho vẻ ngoài xinh đẹp, lại không có đất dụng võ."

Bùi Cốt nói: "Ngươi xác định là không có đất dụng võ, mà không phải dùng ở chỗ khác?"

Ô Giang khẳng định nói: "Khôi Khôi ở trong hậu cung lâu như vậy, ngoài việc không thị tẩm thành công ra, không có lỗi lầm nào hết."

Bùi Cốt: "... Bệ hạ vui vẻ là được rồi."

Ô Giang than thở: "Đúng là ông trời ghen tỵ lam nhan."

Bùi Cốt nói: "Thương thay cho ông trời."

"Ái phi nói gì đó?"

"Không có gì, tới lượt bệ hạ rồi."

Bùi Cốt chống cằm, chỉ chỉ bàn cờ trước mặt.

Ô Giang bày tư thế, dài cổ nhìn qua, quân đen một mảnh đen nhánh.

"Ta có cơ hội trở mình không?"

"Không có."

Ô Giang ám chỉ nói: "Lúc này nếu Khôi Khôi ở đây, nhất định sẽ dứt khoát hất bàn, sau đó nói không cần hạ cờ nữa, thế hoà."

Bùi Cốt đồng ý nói: "Chơi cờ với bệ hạ đúng là một loại dằn vặt."

"..."

Bùi Cốt nhìn y một chút, lại nhìn bàn cờ một chút.

"Muốn hất không?"

Ô Giang phiền muộn: "Không cần, ngươi thắng rồi."

"Há!" Bùi Cốt đạo, "Còn chơi nữa không?"

"Không." Ô Giang co quắp đến trên ghế, "Ái phi tấu một khúc nhạc cho trẫm nghe đi."

Bùi Cốt nói: "Ta không thông âm luật."

Ô Giang nói: "Làm một câu thơ."

Bùi Cốt nói: "Không hiểu bằng trắc."

Ô Giang nói: "Múa hẳn là sẽ biết ha."

Bùi Cốt tràn ngập thâm ý mà liếc y, lắc đầu một cái.

Ô Giang cả giận: "Ngươi cái gì cũng không biết, làm sao tiến cung được!"

Bùi Cốt nhún vai nói: "Vậy phải hỏi bệ hạ, năm đó vì sao phải bắt ta tiến cung."

"Còn không phải thấy dung mạo ngươi đẹp à." Ô Giang nhỏ giọng thầm thì.

Y hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Trong hậu cung nhiều nhã sĩ tài ba, ái phi cái gì cũng không biết, vậy ăn với trẫm bữa cơm cũng không tồi."

Bùi Cốt gật đầu: "Ăn ta đúng là biết."

"..."

"Bệ hạ cũng đừng khiêm tốn, cái giò heo hôm qua là cái gặm sạch sẽ nhất ta từng thấy."

"..."

Ô Giang đấm ngực dậm chân: "Một ngày nào đó ta sẽ chết trên long sàng mất."

Bùi Cốt nói: "Có thể hiểu được."

Ô Giang liếc ngang: "Bị ngươi làm tức chết!"

Bùi Cốt không hiểu: "Sao bệ hạ lại nói lời ấy?"

"Ta..."

Ô Giang trừng nửa ngày mắt, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bùi Cốt, bỗng nhiên không giận nổi, mặt hắn góc cạnh rõ ràng, đường nét cương nghị, anh khí mười phần, khác với những phi tử khác trong hậu cung, cho nên Ô Giang mới có thể lần đầu nhìn thấy liền mềm nhũn chân, hận không thể lập tức bắt hắn kéo lên long sàng.

"Thật ra..." Mặt Ô Giang đỏ chót, ánh mắt mơ hồ, "Chết trên giường cũng không tồi, ví dụ như tinh tẫn nhân vong gì đó."

Bùi Cốt nghe vậy rất là khiếp sợ, không nghĩ tới hoàng thượng cấm dục cấm đến điên rồi.

Hắn không khỏi nghiêm túc: "Việc tuyển tú khẩn cấp vô cùng, ngươi đừng vất vả, cứ giao cho ta."

"... Ta vẫn nên tức chết đi thôi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...