Thất Sát Nữ Đế
Chương 29: Một đêm trong sơn động
Đi thẳng theo hướng bắc, trên mặt Tiêu Tử Mặc mang theo Nguyệt thần nguyền rủa, Phong Vô Ý hóa trang che giấu đi dáng vẻ của mình. Hai người cứ như vậy mà đi xuyên qua các thành thị nhỏ một cách thoải mái mà không làm cho người nào chú ý tới. Dù cho là quan binh dựa theo thông lệ mà kiểm tra, thì bọn họ cũng vẫn tránh đi một cách dễ dàng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Phong Vô Ý dừng ở ven đường hỏi thăm một chút về tình hình đang diễn ra ở kinh thành, nhưng mà những gì nàng nghe được lại quá mức phô trương. Từ chuyện đơn giản, thích khách vào cung ám sát sủng phi của hoàng đế, cướp đi Quốc Sư, rồi lại trở thành Phong quý phi biến thành quỷ ở dưới nước và Tiêu Tử Mặc là ác ma làm loạn.... Cũng vừa hợp tình hợp lý lại cùng với vài ngày trước đó ở trong cung quả thật đã từng có chuyện " ma quái", thế là cứ từng người rồi lại từng người truyền tai nhau, không biết chân tướng thật sự đã bị sai lệch tới mức nào nữa rồi. Nhưng chuyện này cũng không bằng chuyện không biết do ai đồn đại nói rằng Tiêu Tử Mặc yêu Phong Vũ Y, lại bị hoàng đế hoành đao đoạt ái. Vì thế mà hai người thừa dịp lễ săn bắn mà cùng nhau hợp sức bỏ trốn. Dân chúng quả nhiên vẫn luôn luôn thích nghe loại chuyện cổ tích về tài tử giai nhân này, mà trách cũng không được, vì căn bản ở thời đại này những tiết mục giải trí thật sự là quá ít ỏi. Nhìn chung tình hình này cũng không ảnh hưởng gì lớn, chỉ là... đánh bậy đánh bạ, lại tạo nên một lý do rất hợp lý. Tuy đây chỉ là lời đồn đại của mọi người, nhưng tin đồn vô căn cứ này cũng nhất định là không thể tự nhiên mà có được. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ít nhất bên trong phải có nguyên nhân sâu xa khác, mà nàng thì lại có thể từ trong những tin này mà biết thêm được rất nhiều điều có ích. Điều đầu tiên chính là thi thể của Phong Vũ Y đã tìm được ở trong ao sen tại Lãm Nguyệt cung, cái này cũng nói lên Phong Vô Ý nàng từ nay về sau đã có thể thoát khỏi cái danh phận xấu hổi này rồi. Dù cho tương lai sau này có gặp lại Hách Liên Diệu, thì cũng coi như chưa hề quen biết. Còn chuyện săn bắn không thành cũng chẳng thể nói nên điều gì cả, sủng phi đã chết kia cũng đâu thể nào liên quan tới chuyện lớn của quốc gia được. Thế nhưng chuyện Tiêu Tử Mặc mất tích thì đã quá mức chấn động rồi, quan binh ở trong kinh thành đều bị chỉnh đốn lại từ trên xuống dưới một lần, thị vệ trong hậu cung cấp thấp cùng với tần phi đều bị lôi ra đánh chết vô số -- Xem ra Hoàng hậu này cũng thật biết cách nhân cơ hội mà thanh trừ đi một số tình địch, rồi củng cố lại địa vị của chính mình. Mà tất cả những chuyện này đối với Tiêu Tử Mặc lại chỉ như gió thoảng qua tai, không hề gây nên một chút gợn sóng nào ở trong lòng. Ngày đi đêm nghỉ, quang cảnh ở ven đường dần dần cũng trở nên vắng vẻ và ít người qua lại hơn. Trước mắt lúc này đều là hình ảnh núi non trùng điệp kéo dài không ngừng tới tận cuối chân trời, không khí xung quanh cũng càng lúc càng lạnh hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy tuyết phủ dày đặc ở trên đỉnh núi phía xa kia. Lại tiếp tục đi thêm mấy ngày, lúc này ngay cả một cái chợ nhỏ cũng đều không thấy. Cho nên chỉ có thể nghỉ chân tạm tại một thôn trang nhỏ bé nào đó mà bọn họ gặp được ở trên đường đi, còn đâu thì tất cả mọi người đều phải ăn ngủ ngay tại giữa rừng núi hoang dã. May mắn là Tiêu Tử Mặc đã sớm chuẩn bị, nên khi đặt chân tới được một cái thị trấn, bọn họ đã ngay lập tức đi mua quần áo để chống lạnh. "Xem ra đêm nay lại không nhìn thấy người nào rồi" Phong Vô Ý nhìn sắc trời đã tối đen, mở miệng nói một câu, nhưng tay lại nắm chặt lấy áo choàng quấn vào quanh người để tránh cho gió lạnh thổi đến. "Nơi này chính là núi Hàn Phong, cách dốc núi Bích Ảnh cũng rất gần, cho nên chỉ sợ là sẽ không có người nào sống ở đây đâu" Tiêu Tử Mặc thở dài nói khẽ. "Những người được gọi là cao nhân ẩn sĩ đều thích loại địa phương như thế này, để cố làm ra vẻ thần bí" Phong Vô Ý bĩu môi, đưa tay vịn vào tảng đá rồi cẩn thân nghiêng người đi qua đường núi nhỏ hẹp. Theo mỗi bước đi của nàng, đất đá vụn từ phía trên lăn xuống làm vang lên những tiếng lạo xạo, nhưng cũng phải mất một lúc lâu thì mới thấy chúng rơi chạm xuống đất. "Cẩn thận một chút, nếu như ngã xuống dưới thì sẽ thịt nát xương tan đó" Tiêu Tử Mặc nhắc nhở một câu: "Những bí mật của Tuyền Ki Thạch phủ còn nhiều hơn so với ngươi tưởng tượng rất nhiều, cho nên nếu như một người bình thường dễ dàng có thể tới được, vậy thì cũng đâu thể gọi cuộc thử thách để nhận được truyền thừa từ ngan năm để lại" "Vậy còn phải đi bao lâu nữa?" Phong Vô Ý nghe thấy thế thì hỏi lại một câu. "Dựa vào tốc độ này, thì trước khi trời tối vào ngày mai mới có thể tới được" Tiêu Tử Mặc trả lời. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Ta nói này, chẳng lẽ mỗi lần ngươi đi vào đây đều phải đi như vậy sao?" Phong Vô Ý cười khổ nói. "Từ lúc ta có trí nhớ thì đã ở Tuyền Ki Thạch phủ, mười sáu tuổi rời núi. Cho nên đây là lần đầu tiên ta trở về" Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng nói: "Con đường ngày, ta so với ngươi thì cũng chỉ là đi nhiều hơn một lần mà thôi" Phong Vô Ý nghe thế thì trợn mắt, lúc này ngay cả cười khổ nàng cũng cười không nổi rồi. Đấy là nàng còn là người đứng đầu ở trong tổ chức, và được trải qua vố số lần huấn luyện khắc nghiệt, sau đó lại cùng với Hoàng Cửu Lê kiên trì tu luyện pháp thuật của ma giới.... Đổi lại nếu là một người bình thường, thì chỉ sợ không chết thì cũng đã mệt mỏi rã rời. Vậy mà Tiêu Tử Mặc lại có thể trải qua được hoàn cảnh này khi mới mười sáu tuổi, ngay cả một chút võ công cũng không biết... chỉ có thể dựa vào thể lực của mình để đi ra ngoài! "Nếu ta nhớ không nhầm thì ở phía trước có một sơn động, chúng ta tạm thời có thể tới đó ở một đêm. Sáng sớm ngày mai lại tiếp tục đi qua ngọn núi này là có thể nhìn thấy dốc núi Bích Ảnh rồi" Tiêu Tử Mặc lên tiếng nói. "Vậy thì đi nhanh một chút, ta thấy gió thổi tới có mùi ẩm ướt, chỉ sợ một lát nữa trời sẽ mưa" Phong Vô Ý nhíu chặt lông mày nói. "Ừm" Tiêu Tử Mặc ừ một tiếng, lại nói tiếp: "Phía trước có đường rẽ, nơi đó đường đi rất chật hẹp, cho nên phải cẩn thận" "Đưa tay cho ta" Phong Vô Ý nói xong, nhìn hắn vươn tay phải ra, nhưng trong lòng lại ngầm bội phục hắn. Chỉ đi qua sơn đạo này có một lần, lại đã là nhiều năm trước nhưng hắn lại đều nhớ rõ được từng chi tiết một! Tiêu Tử Mặc đầu tiền là sửng sốt một lúc, rồi mới đưa tay ra nắm chặt lấy tay nàng, và đỡ người đi lên. Đột nhiên, một trận gió to thổi tới khiến cho mái tóc của hai người bị dính hơi nước bay loạn trong gió. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Đúng là sợ chuyện gì thì sẽ gặp chuyện đó!" Phong Vô Ý lẩm bẩm môt câu, rồi bước nhanh hơn. Quả nhiên con đường phía trước nhỏ hẹp vô cùng, nhưng lại bằng phẳng hơn lúc trước. Sau đó đưa mắt nhìn ra vách núi ở phí trước mặt, thì thấy mơ hồ có một cái cửa động lộ ra, nhưng bị rất nhiều bụi cây cùng cỏ dại che khuất đi hơn nửa. Nếu không có người nói trước, thì sợ là rất khó mà phát hiện ra được. "Trời mưa rồi, đi nhanh lên một chút!" Tiêu Tử Mặc lên tiếng thúc giục. "Ừm" Phong Vô Ý buông tay hắn ra, chạy nhanh về hướng sơn động phía trước. "Rầm ~" Không ngoài dự đoán, một trận mưa lớn như trút nước rơi xuống. "Đáng chết!" Phong Vô Ý bước nhanh vào sơn động, nhưng mà vẫn không tránh được bị ướt một chút. "Ta nhớ rõ ở nơi này có rất nhiều nhánh cây khô" Tiêu Tử Mặc đi vào trong sơn động, đảo mắt nhìn qua một lần. Sau đó mới đi nhặt đống củi khô, đem chất đống lại một chỗ, búng tay một cái thì ngay lập tức có một ngọn lửa lập tức rơi xuống đống củi, làm xua tan đi cái rét lạnh ở đây khiến người ta ấm áp và thoải mái hơn rất nhiều. "Nhanh chóng đi thay quần áo đi, bị dính nước mưa rất dễ sinh bệnh" Phong Vô Ý nói xong, thì cũng nhanh chóng cởi ra áo khoác bên ngoài. May mắn là áo khoác rất dày, cho nên áo ở bên trong vẫn chưa bị thấm nước. Đợi khi hai người xử lý xong mọi chuyện, lại đem lương khô đặt bên cạnh đống lửa hơ nóng, cùng với đun thêm ít nước để lát nữa ăn cho no bụng. Bên ngoài động những tiếng mưa 'tí tách' càng lúc càng vang to hơn. xem ra trận mưa này lại lớn hơn lúc nãy rồi. "Nếu trận mưa này mà đổ xuống sớm hơn một chút, thì chúng ta đã gặp phải phiền phức lớn rồi" Phong Vô Ý cười nói. "Chỉ mong là ngày mai sẽ ngừng lại" Tiêu Tử Mặc nhăn mày, vẻ mặt sầu lo nói: "Nếu như còn tiếp tục chỉ sợ con đường này sẽ càng khó đi hơn...." "Chúng ta cũng không vội, chẳng qua chỉ mất thêm một ngày mà thôi" Phong Vô Ý nhún vai, nhìn tình hình xung quanh ở trong sơn động. Sau đó nàng đứng dậy đi tới nơi có nước mà rửa mặt sạch sẽ, tiếp đó là đem hai cái áo choàng trải lên bên cạnh đống lửa để hong khô. "Ngươi đi ngủ trước đi" Tiêu Tử Mặc thu dọn lại chỗ đồ ăn còn thừa, chuẩn bị thêm một chút cho bữa sáng ngày mai. Xong hết mọi chuyện, hắn mới từ trong bọc hành lý lấy ra một quyển sách, đồng thời cũng đem Nguyệt thần nguyền rủa tháo xuống. Phong Vô Ý nằm nghiêng ở trên áo choàng, nâng khửu tay chống vào cằm rồi lẳng lặng đánh giá Tiêu Tử Mặc. Đồng hành cùng nhau đã nhiều ngày, sớm chiều đều ở chung, nàng thấy trên thân thể của người nam nhân này có một làn sương mù bảo phủ, mỗi lúc một nhiều hơn. Chỉ sợ là phải đi tới Tuyền Ki Thạch phủ thì mới có thể tản đi được! Tiêu Tử Mặc dựa lưng vào vách đá, không để ý tới ánh mắt đánh giá của nàng. Hắn chỉ yên lặng lật từng trang sách, khuôn mặt vốn vì lạnh mà tái nhợt thì lúc này cũng nhờ có ánh lửa bập bùng mở trở nên tươi sáng hơn. Hai người, một nằm một ngồi, khoảng cách chỉ không quá một thước. Mặc dù không hề có lời nói trao đổi nào, nhưng lại dưới khí tức yên tĩnh ở trong sơn động này, khiến bọn họ giống như.... vẫn luôn ở đó như vậy, ngàn năm không đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương