Thất Tuyệt Ma Kiếm
Chương 11: Tử Thanh dùng mỹ sắc làm mồi
Quân Trung Phụng muốn hỏi nữa nhưng nàng thấy Trịnh tam cô để hết tinh thần vào công tác trang điểm cho mình, nên nàng lại thôi.Trịnh tam cô quả nhiên làm việc tận tâm,nàng vẽ đôi mày cho Quân Trung Phụng một cách rất công phu.Quân Trung Phụng nhắm mắt lại ngấm ngầm tính toán để ứng phó với mọi diễn biến sắp tới mà nàng chưa hiểu ra sao. Nàng chẳng có cách gì liệu trước được những chuyện gì sẽ xảy đến cho mình. Nàng chỉ tiên đoán những cuộc tao ngộ tới đây có thể rất nguy hiểm.Chẳng hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Ðột nhiên có tiếng oang oang hỏi vọng đến tầng lầu thứ ba:- Tam cô! Quân cô nương đã trang điểm xong chưa?Trịnh tam cô khẽ buông tiếng thở dài bảo Quân Trung Phụng:- Hài tử! Ðến giờ rồi đó! Ta không thể trang điểm cho ngươi đến chỗ tận thiện tận mỹ được.Ngươi hãy mặc bộ áo này vào, ta xem chừng nó rất hợp với ngươi.Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn trộm bóng mình trong tấm gương đồng thì thấy trong gương xuất hiện một người lạ mặt chẳng giống trước chút nào.Nàng khen thầm:- Trịnh tam cô quả là một tay khéo léo kinh người! Với một hộp phấn, một chút sáp mà mụ làm cho ta thay đổi hẳn bộ mặt, thành người đẹp lồ lộ. Bao nhiêu chỗ thâm quầng vì đau khổ đều biến hết. Vẻ đẹp mụ trang điểm không như kẻ trát phấn thoa son vào người, mà là vẻ yêu kiều vẫn giữ được phần thanh quí.Nàng quay lại nhìn bộ y phục thì là một bộ quần áo màu xanh biếc và hộp hoa châu sắc trắng.Quân Trung Phụng trong lòng bi thảm nhưng ngoài mặt phải làm bộ hoan hỷ vui mừng. Nàng cởi bỏ áo cũ, mặc áo mới vào.Trịnh tam cô lấy những bông hoa châu trong hộp ra cài vào mái tóc và vai áo cho nàng.Âm thanh ồm ồm lại cất lên:- Tam cô! Hai vị bảo chúa đang chờ đợi trong sảnh đường. Quân cô nương trang điểm thế nào?Quân Trung Phụng trong lòng xao xuyến tự hỏi:- Bọn chúng hóa trang cho mình kiểu này chẳng lẽ lại bắt mình làm tân nương tử.Trịnh tam cô lên tiếng đáp:- Xong cả rồi.Mụ đỡ Quân Trung Phụng nói:- Hài tử! Xuống lầu đi!Quân Trung Phụng khẽ buông tiếng thở dài, chậm chạp bước xuống lầu.Trịnh tam cô mở cửa ra thì thấy người đứng tuổi mặc bào tía và Trần quản gia đứng đó.Người mặc bào tía đến nơi một cách đột ngột khiến cho Trịnh tam cô không khỏi sửng sốt. Ðối với Trần quản gia mụ chẳng cần để ý, nhưng đối với người mặc bào tía mụ tỏ ra rất cung kính nghiêng mình thi lễ nói:- Tham kiến nhị bảo chúa.Người mặc bào tía khẽ gật đầu. Hắn đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Quân Trung Phụng nói:- Quân cô nương.Quân Trung Phụng nghiêng mình hỏi:- Ngũ thúc có điểu chi truyền dạy?Người mặc bào tía đáp:- Ðêm nay Ðại bảo chúa thết khách, rất nhiều cao thủ võ lâm tới đây để nghiên cứu cách trả thù cho song thân ngươi.Quân Trung Phụng nói:- Nếu vậy điệt nữ cảm kích vô cùng. Bây giờ xin tạ ơn Ngũ thúc trước.Người mặc áo bào tía vẻ mặt lãnh đạm nói:- Có điều sau cuộc thảo luận ta và Ðại bảo chúa đã quyết định không tuyên bố rõ thân thế ngươi. Ðại bảo chúa không muốn để cho tâm lý quần hào có thêm một ấn tượng nào khác.Dù Quân Trung Phụng thông tuệ hơn người nhưng nàng hảy còn là một cô bé. Nàng không sao hiểu được ý tứ trong lời nói của người mặc bào tía.Nàng trầm ngâm một lúc rồi hỏi:- Theo lời Ngũ thúc nói thì vãn bối không tham gia vào cuộc thịnh hội này ư?Người mặc bào tía đáp:- Có tham gia chứ. Nhưng không phải tham gia với danh nghĩa Quân Trung Phụng.Quân Trung Phụng hỏi:- Thế thì điệt nữ tham gia bằng tư cách gì?Người mặc bào tía chậm rãi đáp:- Những người dự hôi đại khái đều là tay kiêu hùng một phương, tính danh họ khó mà lường được. Ðại bảo chúa và ta không thể dự đoán trong cuộc đại hội này sẽ xảy ra những cuộc diễn biến gì, vậy phải tùy cơ ứng biến mới được. Lúc lâm sự sẽ có đại bảo chúa và ta ngấm ngầm chỉ thị những cách đối phó.Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- Ðại bảo chúa sợ ngươi thất thố lúc lâm sự để tiết lộ thân thế nên sai ta tới đây nói cho ngươi biết trước.Quân Trung Phụng trong lòng đã hiểu cả rồi. Ðại bá cùng ngụ thúc muốn lợi dụng nhan sắc của nàng để làm vừa lòng bọn quần hào đến dự hội thì trong lòng vừa ngấm ngầm chua xót, vừa rất đỗi hoang mang bụng bảo dạ:- Các ngươi đã giao kết tình huynh đệ với phụ thân ta. Nhà ta chỉ còn một mình ta sống sót ở trên thế gian mà sao các ngươi nỡ đối đãi với ta như vậy?Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng nàng tươi cười đáp:- Ðiệt nữ xin hết lòng nghe lời chỉ giáo.Người mặc bào tía nói:- Ngươi khá thông minh đấy.Rồi trở gót đi luôn.Trần quản gia nói:- Xin cô nương đi theo tại hạ.Quân Trung Phụng ngoảnh đầu nhìn ra thấy bóng sau lưng người bào tía biết rất lẹ vào trong bóng đêm.Trần quản gia vừa cất bước đi trước vừa khẽ bảo Quân Trung Phụng:- Cô nương! khi tới cửa nhà đại sảnh cô nương sẽ có hai nữ tì ăn mặc lịch sự thị phụng.Quân Trung Phụng ngập ngừng hỏi lại:- Hai tên nữ tỳ chờ điệt nữ?Trần quản gia ngắt lời:- Phải rồi, hai tên nữ tỳ đã được lựa chọn này là những ả rất lanh lợi. Chúng biết đường đón trước ý muốn của kẻ khác và giỏi nghề ứng phó. Cô nương là người thông minh lại được chúng giúp đỡ thì việc tìm hiểu địa vị mình cùng cách ứng phó trong buổi tiệc này chẳng khó khăn gì.Quân Trung Phụng cười mát nói:- Vãn bối sẽ thử coi.Trần quản gia dẫn đi trong khoảnh khắc đã tới trước cửa nhà đại sảnh. Quả nhiên tại đây đã có hai ả nữ tỳ mặc áo đoạn màu hồng chờ sẵn.Trần quản gia trỏ Quân Trung Phụng giới thiệu:- Vị này là Quân cô nương.Ả nữ tỳ mé tả nghiêng mình tự giới thiệu:- Tiểu tỳ là Xuân Ðào.Nữ tỳ mé hữu cũng nghiêng mình nói:- Tiểu tỳ là Thu Cúc xin tham kiến cô nương.Quân Trung Phụng khiêm nhượng nói:- Hai vị tỷ tỷ bất tất phải đa lễ.Xuân Ðào, Thu Cúc đồng thanh nói:- Cô nương có việc chi xin cứ sai bảo.Quân Trung Phụng đáp:- Ta mong được hai vị tỷ tỷ giúp đỡ cho.Xuân Ðào nói:- Yến tiệc đã bắt đầu. Chúng ta nên tiến vào sảnh đường. Tiểu tỳ xin dẫn lối.Thị nói xong từ từ đi trước, đẩy cửa mở ra.Thu Cúc nghiêng mình đi bên cạch Quân Trung Phụng nói:- Xin cô nương vịn vai tiểu tỳ mà đi.Quân Trung Phụng đưa tay mặt lên vịn vai Thu Cúc đi sát sau lưng Xuân Ðào bước vào nhà đại sảnh. Nàng ngoảnh đầu trông ra thấy bốn góc sảnh đường đặt bốn cây nến hồng lớn bằng cách tay trẻ con, chiếu ánh sáng như ban ngày. Năm bàn tiệc bày ra thành hình hoa mai.Quân Trung Phụng vẫn đặt tay trên vai Thu Cúc từ từ bước vào giữa sảnh đường. Nàng đưa đôi mắt rất xinh đẹp nhìn các bàn, miệng luôn luôn nở nụ cười tươi thắm. Bao nhiêu người trong sảnh đường đều dừng đũa chén chăm chú nhìn Quân Trung Phụng.Quân Trung Phụng cũng nhân cơ hội này đưa mắt nhìn quần hùng để dò xét xem họ là những hạng người nào.Tuy trong nhà đại sảnh bày ra năm bàn tiệc, nhưng số người các bàn không giống nhau.Trên bàn phía trước chỉ có một lão già tóc bạc phơ mình mặc thanh bào. Bên cạch đặt một cây gậy đen láy.Bàn mé tả là hai người trung niên vào trạc tứ tuần, dường như hai anh em. Hai người này trong mặc võ phục, ngoài khoác áo choàng. Sau lưng gồ lên không hiểu họ dắt binh khí gì.Bên bàn mé hữu là một lão già chừng 50 tuổi ngồi với một chàng thanh niên chừng 20 tuổi.Thanh niên này ra chiều rất kính trọng lão già. Dường như họ là hai cha con.Hai vị bảo chúa ngồi bàn chính giữa.Trên bàn phía sau tình hình phức tạp hơn. Bàn này có ba người. Một người là đại hán trung niên sắc mặt lợt lạt, tuổi ngoại 30, một người thấp lùn, mập mạp, mặc bào màu lam cũng vào hàng đứng tuổi. Còn người nữa mình mặc áo xanh lưng đeo trường kiếm, tuy tuổi chưa nhiều đã để bộ râu đen khá dài.Mục quang Quân Trung Phụng vừa tiếp xúc với tia mắt người mặc áo xanh đeo kiếm đột nhiên cảm thất đối phương nhìn mình bằng tia mắt sáng như điện. Bất giác nàng động tâm nghĩ thầm:- Mục quang này rất quen thuộc. Không hiểu mình đã gặp hắn ở đâu?Nàng còn đang ngẫm nghĩ thì đối phương đã thu mục quang về. Quân Trung Phụng ngưng thần ngẫm nghĩ:- Mình không sao nhớ ra được cặp nhãn thần này là ai?Ðột nhiên có tiếng cười khanh khách vang dội trong đại sảnh.Quân Trung Phụng đảo mắt nhìn lại xem ai vừa nổi lên tràng cười thì chính là một trong hai người trông như anh em ngồi bàn mé tả. Tiếng cười ở miệng người lớn tuổi hơn phát ra.Tiếng cười vừa dứt, tiếp theo là giọng nói oang oang phát ra:- Hai vị bảo chúa có con mắt tinh đời, lựa chọn được ả nha đầu này thật đã không lầm. Ả đáng là tuyệt đại mỹ nhân.Ðại bảo chúa mặc áo bào xanh tủm tỉm cười nói:- Ngụy huynh quá khen! Người nhà cô nương đây đã bị gã hung thủ áo trắng sát hại. Hai vị cứ bắt được gã đó tất chiếm được phương tâm của cô nương.Hắn chưa dứt lời thì đột nhiên lão già trạc tuổi ngũ tuần ngồi bàn mé hữu lớn tiếng hỏi:- Ðại bảo chúa! Cô nương đây xuất thân thế nào?Thanh bào lão nhân đáp:- Y là con nhà đại gia.Lão kia lại nói:- Nếu cô không phải là một ả ca kỹ mà đại bảo chúa mua về thì tại hạ xin có lời thỉnh cầu...Thanh bào lão nhân nói ngay:- Từ huynh có điều chi xin cứ cho biết.Lão họ Từ đáp:- Lão phu muốn cầu thân cho khuyển tử và hy vọng đại bảo chúa chấp thuận ngay cho.Thanh bào lão nhân cười rồi đáp:- Tiểu đệ khi nào dám chẳng tuân theo ý kiến của Từ huynh...Bỗng một tiếng cười lạt ngắt lời của Thanh bào lão nhân rồi nói:- Có lý đâu Ðại bảo chúa lại thiên vị, coi kẻ khinh người trọng.Quân Trung Phụng từ từ đưa mắt nhìn lại thì người nói câu đó chính là gã trung niên mặc áo bào lam vừa thấp lùn vừa mập thù lù ngồi bàn phía sau.Thanh bào lão nhân cười ha hả nói:- Bàng huynh đã có điều chỉ giáo, Trương Tử Thanh này xin cung kính tuân lời.Lão họ Từ đột nhiên vỗ bàn quát hỏi:- Họ bàng kia! Lão phu chưa nói xong sao ngươi đã chen vào?Hán tử trung niên lùn mập cũng tức giận lớn tiếng:- Từ Thiên Hưng! Ai sợ ngươi chứ Bàng Phi này quyết không ngán. Ðừng có làm hung trước mặt ta.Trương Tử Thanh hấp tấp đứng dậy chắp tay nói:- Xin hai vì chút bạc diện của tiểu đệ mà nhịn mỗi người một chút.Từ Thiên Hưng vẫn chưa nguôi giận nhưng cũng đành ngồi xuống.Trương Tử Thanh khuyên giải Từ Thiên Hưng rồi quay sang Bàng Phi nói:- Bàng huynh xin hãy bớt giận. Bàng huynh có gì thắc mắc cứ từ từ mà nói.Bàng Phi thủng thẳng hỏi:- Trương đại bảo chúa mời chúng ta đến đây có việc gì?Trương Tử Thanh đáp:- Tiểu đệ mời các vị đến đây là để trù liệu kế hoạch đối phó với tên hung thủ áo trắng...Lão ngừng một chút rồi nói tiếp:- Theo tin tức mà tiểu đệ thu lượm được thì tên hung thủ đó đang đi về phía tệ bảo.Bàng Phi nói:- Thế thì phải rồi! Trương huynh mời chúng ta đến đây với mục đích ngăn ngừa tên hung thủ áo trắng. Hiện nay chưa trừ xong đại địch mà Từ huynh đã nói đến chuyện cầu hôn cho con háchẳng phải vội vàng quá ư?Trương Tử Thanh thấy xảo kế của mình đã đem lại hiệu quả. Quần hùng trong sảnh đường phần lớn đã bị mỹ sắc của Quân Trung Phụng làm cho xao động. Tuy trong bụng lão mừng thầmnhưng ngoài mặt lão vẫn làm ra vẻ khó khăn, thủng thẳng nói:- Cái đó... cái đó...Từ Thiên Hưng tức giận quát hỏi:Lão phu cầu hôn cho con là việc của lão phu, có can gì đến họ bàng mà ngươi phải chõ miệng vào?Bàng Phi cười ha hả nói:- Trên đời tìm được mỹ nhân đâu phải chuyện dễ dàng? Nếu Từ huynh cầu hôn mà được Trương bảo chúa ưng cho chẳng lẽ bọn ta lại bỏ lỡ cơ hội này ư?Từ Thiên Hưng đổi giọng ra chiều mai mỉa:- Bàng huynh thử soi gương mà coi xem chân dung thế nào?Bàng Phi tức quá nắm lấy chén rượu toan liệng tới nhưng Trương Tử Thanh đưa tay lên ngăn lại nói:- Bàng huynh chớ nên liệng chén...Từ Thiên Hưng cũng vận khí đề phòng để tùy thời cơ phản kích.Trương Tử Thanh khẽ thở dài nói:- Tiểu đệ có ý mời cô nương ra đây trợ tửu hứng, không ngờ vì thế mà các vị lại to tiếng với nhau, tiểu đệ rất lấy làm áy náy.Lão ngừng lại thở phào một hơi rồi nói tiếp:- Cô nương đây là di nữ của một vị thế đệ tại hạ. Y gửi con đến cho tại hạ chiếu cố. Bây giờ y bị hạ sát rồi thì tại hạ có thể hoàn toàn chủ trương về việc chung thân của cô. Vị nào giết được tên hung thủ áo trắng đó, tại hạ xin sẵn sàng làm chủ hôn đem thế điệt nữ gả cho.Ðại hán trung niên sắc mặt lợt lạt ngồi bên Bàng Phi lên tiếng hỏi xen vào:- Trường hợp mà người đó có vợ rồi thì sao?Trương Tử Thanh ngập ngừng đáp:- Cái đó... tại hạ đành khuất tất thế điệt nữ bạc mệnh đem làm tỳ thiếp vậy.Quân Trung Phụng lẩm bẩm:- AÙi chà té ra lão này sai Trịnh tam cô trang điểm cho mình để lấy mỹ sắc làm mồi.Nhưng nàng nghĩ tới vì thế mà trả thù được cho song thân nên lặng yên không nói gì.Quân Trung Phụng đưa thị tuyến nhìn quanh thấy cặp mắt đại hán mặc bào tía lộ đầy vẻ sát khí. Hắn đang ngưng thần chú ý nhìn nàng. Hiển nhiên nếu nàng tỏ ý kháng cự là lập tức bị xử tử.Bỗng nghe có tiếng cười trầm trọng vọng lại nói:- Lão phu tuổi già thế này mà lấy được một tiểu cô nương nguyệt thẹn hoa nhường thì không khỏi mang tiếng là đã già mà còn chơi trống bổi, nên không dám làm.Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn về phía người phát ra câu nói này thì chính là lão áo xanh ngồi một mình ở bàn phía trước. Lão này mặt tròn râu dài không có vẻ tà ác.Trương Tử Thanh vội chắp tay xá dài nói:- Lam huynh nổi tiếng giang hồ là một nhân vật đạo cao đức trọng, Trương Tử Thanh này đem lòng ngưỡng mộ từ lâu. Tiểu đệ không có ý đưa mỹ sắc của thế điệt nữ ra phô trương trước các vị nhưng hai ông bạn Từ, Bằng tranh chấp nhau hoài nên tiểu đệ bất đắc dĩ phải tìm lời khuyên giải hai bên.Lão già áo xanh cười khà khà nói:- Chủ ý của Trương huynh rất hay! Người ta thường nói hào kiệt khôn qua ải má hồng. Từ cổ chí kim hồ dễ mấy người khám phá ra được ải ái tình, huống chi đối với con người tuyệt thế mỹ nhân.Trương Tử Thanh không khỏi chạch lòng liền đáp:- Việc này xảy ra đột ngột bất ngờ. Nào phải tiểu đệ có chủ ý như vậy.Lão áo xanh gật đầu nói:- Lão phu già rồi! Tuy người đẹp như ngọc cũng không dám lấy. Chẳng hiểu đại trang chúa còn vật gì để thưởng không? Tục ngữ có câu: "Dưới sự trọng thưởng tất có dũng phu" , nếu thưởng phẩm không được trọng hậu thì lão phu...Trương Tử Thanh ngắt lời:- Có chứ! Có chứ! Minh châu trăm hạt, cổ họa mười bức thêm vào muôn lạng hoàng kim.Lão áo xanh tủm tỉm cười nói:- Hoàng kim cùng minh châu thì lão phu chẳng thích đâu, nhưng không khỏi động tâm vì mười bức danh họa.Trương Tử Thanh nói:- Trong tệ bảo, tiểu đệ đã thu cất rất nhiều danh họa. Nếu huynh đài thích, tiểu đệ kính xin tặng mấy bức, phỏng có chi đáng kể.Lão áo xanh thủng thẳng hỏi:- Trương đại trang chúa! Mười bức danh họa đó đại trang chúa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?Trương Tử Thanh đáp:- Sẵn sàng từ lâu rồi.Lão áo xanh hỏi ngay:- Trong mười bức họa đó có bức nào kêu bằng Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?Quân Trung Phụng nghe hai lão đối đáp nhau không khỏi ngẩn người ra tự hỏi:- Sao? Lão này cũng hỏi đến bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ là nghĩa gì?Lão áo xanh lại nhắc:- Xin Trương bảo chúa nghĩ kỹ coi trong quí bảo có bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?Trương Tử Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp:- Tiểu đệ nhớ lại thì đường như không có bức đó.Lão áo xanh nói:- Hiện nay ở trên đời những người tàng trữ nhiều của quí ở trong thiên hạ có lẽ chẳng ai bằng Trương bảo chúa. Bảo chúa rất nhiều danh họa vậy nhớ kỹ lại coi có bức nào tên là Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?Trương Tử Thanh quay lại ngó đại hán trung niên mặc bào tía khẽ hỏi:- Này ngũ đệ, ngũ đệ thử nhớ xem chúng ta có cất bức họa nào tên như vậy không?Ðại hán mặc bào tía ngần ngừ đáp:- Dường như tiểu đệ có nghe nói tới bức này... nhưng...Lão áo xanh hỏi ngay:- Bức họa đó hiện giờ ở đâu?Ðại hán mặc bào tía nghĩ thầm trong bụng:- Vẻn vẹn một bức họa đồ có chi đáng kể mà sao lão này say mê đến thế? Vô luận thế nào khi mình kiếm thấy bức họa đồ này phải ngó kỹ xem mới được.Hắn nghĩ vậy rồi đáp:- Tại hạ cố nhớ lại thì bức họa đồ này hiện không có ở trong tệ bảo.Lão áo xanh hỏi gặng:- Vậy thì ở đâu?Ðại hán mặc bào tía đáp:- Nó mà không ở trong tay anh em tại hạ đây thì tất nhiên cũng ở trong tay một trong ba vị Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm, hay Quân Thiên Phụng.Lão áo xanh lại hỏi:- Ba vị đó đã chết cả rồi kia mà?Ðại hán mặc bào tía đáp:- Theo chỗ tại hạ biết thì tên hung thủ áo trắng kia chỉ chuyên giết người chứ không có ý thu tàng trân bảo.Lão áo xanh đột nhiên buông tiếng thở dài , nhắm mắt lại không nói gì nữa. Dường như trong lòng lão có điều chi đau khổ vô cùng.Ðại hán mặc áo bào tía quay lại ngó Trương Tử Thanh khẽ nói:- Bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ đó tiểu đệ nhớ ra rồi.Trương Tử Thanh hỏi:- Cái đó chia cho ai?Ðại hán bào tía đáp:- Chia cho Tứ ca Quân Thiên Phụng.Lão áo xanh đột nhiên mở bừng mắt ra hỏi:- Các hạ nhớ rõ thế ư?Ðại hán bào tía đáp:- Nhất định không sai vì chính tay tại hạ đã chia bức họa đó cho y.Lão áo xanh đứng phắt dậy hỏi:- Quân Thiên Phụng hiện giờ ở đâu?Ðại hán bào tía đáp:- Các hạ quên rồi sao? Y bị giết về tay hung thủ áo trắng.Lão áo xanh nói:- Ý lão phu muốn hỏi Quân Thiên Phụng đã để bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ ở đâu?Ðại hán bào tía đáp:- Người nhà y chết cả thì còn ai biết được bức họa đồ đó để ở đâu.Lão áo xanh nói:- Kiểu này thì nhất định bức họa đồ đó lọt vào tay tên hung thủ kia rồi.Trương Tử Thanh để ý quan sát lão áo xanh thấy lão lộ vẻ vô cùng nóng nảy thì nghĩ ngay đến bức Lưu hải bí thiền đồ đó nhất định là một bảo vật trân quí vô cùng.Lão vốn là tay xảo quyệt nghĩ bụng:- Nếu mình hỏi thẳng thắn tất lão bào xanh không chịu nói thì chi bằng ta dùng cách trương Ðông kích Tây cho biết rõ nội tình.Lão liền khẽ đặng hắng một tiếng rồi gọi đại hán mặc bào tía:- Lão Ngũ! Ngày chúng ta thu cất họa đồ, dường như có mấy bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ chứ không phải một?Ðại hán áo tía ban đầu ngẩn người ra. Sau hắn hiểu ngay chủ ý của huynh trưởng liền tủm tỉm cười đáp:- Có lẽ đúng! Tiểu đệ chỉ nhớ mang máng bức này không phải chỉ có một.Quả nhiên lão áo xanh không nhịn được lên tiếng:- Trong thiên hạ Lưu Hải Bí Thiền Ðồ có cả trăm bức, nhưng chỉ có một bức là hữu dụng mà thôi.Trương Tử Thanh nghe lão nói vậy thì trong bụng mừng thầm, giả vờ chau mày nói:- Tiểu đệ là người thu thập trân bảo thế nào, thiên hạ đều biết cả. Về danh họa cũng như về châu báu, những nét đẹp cái hay tiểu đệ dám nói ít người bì kịp. Chặng khi nào thu về những vật kém giá trị.Lão áo xanh nói:- Cái trân quí của Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không phải ở nét vẽ đẹp hay xấu...Lão nói tới đây dường như chợt nhớ ra điều gì nên dừng lại không nói nữa.Trương Tử Thanh nghĩ thầm:- Xem chừng lão này có ý cảnh giác rồi.Hắn quay lại đưa mắt nhìn đại hán áo tía hỏi:- Trong bản bảo, tiểu huynh nhớ lại dường như cụng có một bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ thì phải chứ?Hai lão này ở với nhau đã mấy chục năm nên tâm linh hơi khéo ý một tí là hiểu nhau ngay.Bỗng nghe đại hán mặc bào tía đáp:- Ðúng rồi! Tiểu đệ cũng nhớ ra trong bản bảo có một bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ nhưng đã lâu lắm rồi. Bây giờ phải tốn công mới tìm được.Quả nhiên mấy câu này khiến lão áo xanh không nhịn được nữa, lại hỏi:- Hai vị có nhớ bức họa thu cất tại quí bảo đây do người nào vẽ không?Trương Tử Thanh ngập ngừng đáp:- Cái này... tiểu đệ nhớ không rõ nữa vì cách đã lâu năm... Dù đệ ký ức có cường kiện tới đâu cũng nhớ một cách lờ mờ...Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- Có điều Lam huynh hỏi tới người nào hội họa khiến cho tiểu đệ nhớ lại chuyện cũ...Lão áo xanh trầm ngâm một chút rồi nói:- Lão phu có nói với các vị cũng chẳng hề chi. Lão phu muốn tìm bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ do một họa sĩ Tam Tinh Tài Nhân.Ðại hán mặc bào tía nói:- Tam Tinh Tài Nhân ư?... Dường như tại hạ đã trông thấy thủ danh này rồi. Có điều theo chỗ tại hạ biết thì Tam tinh tài nhân dường như không phải là tay danh họa nổi tiếng lắm. Suốt đời có lẽ y chỉ vẽ mỗi bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ mà thôi.Trương Tử Thanh cũng hỏi:- Lam huynh! Sao Lam huynh biết bức họa của Tam Tinh Tài Nhân nhất định lọt vào tay tiểu đệ?Lão áo xanh đáp:- Theo chỗ lão phu biết thì bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ kia nguyên là vật sở hữu của Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần. Lý Thanh Trần bị anh em đại bảo chúa mưu hại thì dĩ nhiên nó phải lọt vào tay bảo chúa.Trương Tử Thanh hơi biến đổi sắc mặt, ngập ngừng nói:- Lam huynh! Theo tin tức của tiểu đệ lượm được thì hung thủ áo trắng là di cô của Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần.Lão áo xanh ngắt lời:- Lão phu cũng nghe đồn như vậy.Trương Tử Thanh nói:- Lam huynh đã nghe được tin này, tưởng không nên bạ đâu nói đấy.Lão áo xanh cười khanh khách hỏi:- Trương đại bảo chúa! Lão phu xem chừng đại bảo chúa có vẻ sợ hãi tên hung thủ đó lắm thì phải?Ðại hán mặc bào tía lạnh lùng đáp:- Bọn tại hạ đã bố trí Thiết hoa bảo một cách rất nghiêm mật chắc gã chẳng tài nào vào lọt.Lão áo xanh nói:- Thế thì các vị chẳng còn sợ gì nữa.Ðại hán mặc bào tía hững hờ đáp:- Anh em tại hạ nhờ Lam huynh tới đây giúp đỡ, cùng bàn việc chống ngăn cường địch, chứ không phải mời Lam huynh đến để bình luận những chuyện thị phi trên chốn giang hồ.Lão áo xanh nói:- Giữa lão phu và hai vị chẳng qua là chỗ quen biết mà thôi thì làm sao lại mời đến để chống ngăn cường địch. Dĩ nhiên lão phu chỉ vì trọng thưởng mới tới.Trương Tử Thanh thấy giọng nói hai bên mỗi lúc một ra vẻ khích bác, liền lên tiếng xen vào:- Ngũ đệ! Sao Ngũ đệ lại có vẻ khiếm lễ với tân khách?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương