Thất Tuyệt Ma Kiếm
Chương 37: Cuộc mưu đồ tranh đoạt linh chi
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:- Không chừng vụ nầy có liên quan đến cả Quyên nhi và Ðinh Bội.Chàng liền hỏi Lôi Phi:- Bọn họ tìm kiếm vật gì?Lôi Phi đáp:- Hiện giờ chưa biết rõ được.Lý Hàn Thu hỏi:- Những nhân vật võ lâm hiện diện trong thành Kim Lăng có biết nội vụ nầy không?Lôi Phi đáp:- Dường như Giang Nam Song Hiệp và Hội Võ Quán chủ đã hiểu nội vụ ít nhiều...Lý Hàn Thu lẩm bẩm:- Vụ nầy có liên quan đến ngôi hoang từ hẳn không sai rồi.Bỗng nghe Lôi Phi nói tiếp:- Còn những người khác đến tham dự dường như chưa hiểu vẩn đang dò xét.Lý Hàn Thu hỏi:- Lôi huynh căn cứ vào đâu mà bảo Giang Nam Song Hiệp cùng Hội Võ Quán chủ đã biết nội tình?Lôi Phi đáp:- Tiểu huynh quan sát tình thế thì hiện giờ bên họ tựa hồ cố ý bày ra nghi trận để dẫn dụ người ta đi vào đường rẽ.Lý Hàn Thu nói:- Tiểu đệ còn có chỗ chưa hiểu.Lôi Phi hỏi lại:- Về phương diện gì?Lý Hàn Thu đáp:- Giang Nam Song Hiệp và Hội Võ Quán chủ đã biết nội tình sao còn chờ không chịu hạ thủ.Lội Phi mỉm cười đáp:- Họ không dám cử động gì ngay vì họ sợ hành động hấp tấp sẽ thúc đẩy những tay cao thủ mấy phe khác vào tình trạng bất lợi cho họ. Tóm lại phe nọ phe kia giằng co nhau khiến cho trong thành Kim Lăng bề ngoài vẫn bình tĩnh.Lý Hàn Thu hỏi:Killah74 typed Thất Tuyệt Ma Kiếm 43 - Lôi huynh nên tìm cho hiểu rõ bọn họ truy tầm vật gì.Lôi Phi đáp:- Cái đó tiểu huynh chưa thể phán đoán được. Có điều nhất định là một vật rất trân quí quan hệ đến nhân vật võ lâm.Lý Hàn Thu hỏi:- Bây giờ chúng ta nên đi đâu?Lôi Phi đáp:- Cái đó tiểu huynh không thể trả lời ngay được. Chúng ta cứ đi rồi sẽ liệu.Bỗng Lôi Phi hạ thấp giọng xuống nói:- Có người đi tới đó. Chúng ta ăn nói phải cẩn thận một chút.Hai người ngửng đầu trông ra thì thấy người đi tới mình mặc võ phục, lưng giắt đơn đao. Hắn phưỡn ngực, ngẩng đầu oai vệ tiến về phía trước.Lôi Phi kéo Lý Hàn Thu tránh sang một bên để nhường lối đi.Ðại hán kia lướt qua hai người đi thẳng xuống bờ sông.Lôi phi đang tiến về hướng chính Nam, đột nhiên ngoắt sang phía Tây Nam mà đi.Lý Hàn Thu biết y đã rất lịch duyệt lại có tài liệu việc, chàng không thể bì kịp được, nên không hỏi gì cả cứ lầm lũi theo sau.Lôi Phi đi thành một đường vòng rộng quanh về tới trước cửa một nhà khách sạn nhỏ thì dừng bước lại. Y khẽ bảo Lý Hàn Thu.- Lý đệ! Lý đệ chịu khuất tất một chút nhé.Lý Hàn Thu đáp:- Hà tất Lôi huynh còn khách sáo!Lôi Phi tiến vào khách sạn đi thẳng tới một căn phòng chái hiên nhỏ hẹp.Lúc này mặt trời chưa lặn. Cảnh vật trong phòng còn thấy rõ ràng. Trong phòng một lão già mình mặc áo lụa chân đi giày đan gục xuống bàn mà ngủ.Hai người tiến vào phòng lão cũng không biết.Lôi Phi tiến lại hai bước chắp tay nói:- Tiểu đệ là Lôi Phi xin tham kiến Hồng huynh.Người kia không ngẩn đầu lên tựa hồ chưa nghe Lôi Phi.Lý Hàn Thu lẩm bẩm:- Thằng cha này làm phách dữ!Bỗng thấy Lôi Phi chau mày hỏi:- Hồng huynh bị thương rồi hay sao?Lão già từ từ ngẩng mặt lên ngó Lôi Phi khẻ gật đầu, rồi lại gục xuống bàn mà ngủ.Lôi Phi vẻ mặt hoang mang hỏi tiếp:- Hồng huynh! Thương thế nặng lắm không, để tiểu đệ điều trị cho?Lão kia vẫn gục mặt xuống bàn khẽ lắc đầu.Lý Hàn Thu rất lấy làm kỳ, tự hỏi:- Lão nầy đã bị trọng thương sao không ngồi ngay ngắn điều dưỡng mà lại gục xuống bàn? Chẳng hiểu lão có dụng ý gì không?Bổng thấy Lôi Phi khẽ vẫy tay mặt, nói nhỏ:- Huynh đệ! Chúng ta ngồi nghỉ đây một chút.Lý Hàn Thu trong lòng bao mối nghi ngờ nhưng chàng cố nhẫn nại không hỏi.Tòa khách sạn này nhỏ bé, phòng khách trọ rất hẹp. Trong phòng đặt một cái bàn cây và một cái ghế tre và kê một cái giường gỗ. Chỉ có bấy nhiêu đồ đã chật ních không còn chỗ hở để xoay người một cách dễ dàng.Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu đành ngồi xuống chiếc giường gỗ.Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm lão kia mới đứng lên đảo mắt nhìn Lôi Phi và Lý Hàn Thu nói:- Phiền hai vị chờ lâu quá nhỉ?Lôi Phi lộ vẻ khẩn trương hỏi:- Thương thế Hồng huynh ra sao?Lão kia đáp:- Không sao đâu. Tại hạ uống thuốc và nghỉ một lúc rồi bây giờ đã khá lắm.Lão đảo mắt nhìn Lý Hàn Thu hỏi:- Vị nầy là ai? Sao không giới thiệu cho tại hạ biết?Lôi Phi trỏ vào Lý Hàn Thu đáp:- Y là Lý Hàn Thu, có lẽ Hồng huynh chưa biết tên y. Nhưng nói đến phụ thân y thì nhất định Hồng huynh hiểu ngay. Y chính là Lý công tử con trai của Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần.Lão kia chắp tay nói:- Té ra là Lý đại hiệp công tử. Huynh đệ là Hồng Bất Phát.Lý Hàn Thu không hiểu Hồng Bất Phát là nhân vật thế nào nhưng chàng thấy Lôi Phi tỏ vẻ rất tôn kính lão, vội chắp tay đáp:- Té ra Hồng lão tiền bối! Mai đây vãn bối mong được tiền bối chỉ giáo cho.Hồng Bất Phát nói:- Không dám! Không dám! Phải chăng Lý huynh đệ là truyền nhân về môn Thất Tuyệt Ma Kiếm?Lý Hàn Thu sửng sốt hỏi:- Sao lão này cũng biết mình là truyền nhân về Thất Tuyệt Ma Kiếm?Chàng đáp:- Vãn bối được ân sư rủ lòng thương thu làm đồ đệ nhưng mình trí hiển tài sơ, tuy được danh sư chỉ giáo mà tiến bộ rất tầm thường.Hồng Bất Phát tủm tỉm cười nói:- Kiếm thuật của Lý thế huynh đã đến mực cao diệu hơn đời, huynh đệ đã được nghe người ta nói nhiều rồi.Lão đưa mắt nhìn Lôi Phi nói tiếp:- Lôi đệ đến đây vừa may. Mấy bữa nay trong thành Kim Lăng đang âm ỷ một cuộc biến hóa rất lớn.Lôi Phi gật đầu nói:- Tiểu đệ biết rồi. Hai phái lớn Thiếu Lâm, Võ Ðương dường như cũng bị lôi cuốn vào trong trường phân tranh nầy...Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- Võ công của Hồng huynh cao thâm tuyệt đỉnh không hiểu bị thương về tay ai?Hồng Bất Phát mỉm cười đáp:- Tại hạ chưa nhìn thấy mặt người đó, mới suy đoán mà thôi.Lý Hàn Thu cười thầm trong bụng:- Chà! Lão bị thương về tay ai mà cũng không biết.Hồng Bất Phát nói tiếp:- May ở chỗ tại hạ bị thương không nặng lắm. Bây giờ đã bình phục rồi. Chẳng cần thâm cứu chuyện nhỏ mọn nầy nửa. Có điều hiện nay trong thành Kim Lăng đang nổi lên những làn sóng ngấm ngầm tựa hồ đổ xô cả vào một chỗ.Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- Lôi huynh biết những ám ký của các môn phái khắp thiên hạ chắc là đã dò la được nhiều tin túc về những ám khí đó?Lôi Phi gật đầu đáp:- Ðúng thế!Hồng Bất Phát vội hỏi:- Lôi huynh đã tra ra nội vụ chưa?Lôi Phi khẽ thở dài đáp:- Tiểu đệ mới biết bọn họ dường như đang tranh đoạt một vật, song chưa biết là vật gì? Vì những ám ký của các môn phái đều không chỉ rõ.Hồng Bất Phát nói:- Ðúng thế! Những người các môn phái lớn đến tham dự tuy rất nhiều, song chỉ có một số rất ít là hiểu rõ mục đích. Họ giữ bí mật trong lòng mà chỉ huy các bộ hạ hành động.Lôi Phi hỏi:- Hồng huynh chắc đã biết tại sao họ lại giữ bí mật?Hồng Bất Phát đáp:- Dĩ nhiên tại hạ nói cho Lôi huynh hay, bất tất phải hỏi vội.Lão dừng lại một chút rồi tiếp:- Có một điều rất khó hiểu là trong các môn phái thường xảy ra chuyện xung đột. Có lúc họ chiến đấu nửa vời rồi dừng tay rút lui. Có khi họ đấu đến xảy chuyện thương vong.Lôi Phi nói:- Họ đã có chuyện mưu đồ thì khó lòng tránh khỏi những cuộc tranh chấp.Hồng Bất Phát lạnh lùng nói:- Nếu chỉ giản dị như vậy thì đã không thành vấn đề.Lôi Phi lại hỏi:- Những điểm nào phức tạp?Hồng Bất Phát đáp:- Tại hạ bí mật điều tra thấy mỗi lần các môn phái lớn xảy ra chuyện xung đột điều do trung gian có người ngấm ngầm bày đặt dẫn dụ thành cuộc va chạm rồi họ lén lút rút lui.Lôi Phi cười mát nói:- Những cái đó tiểu đệ đã phát giác ra trong ám ký của họ rồi. Nhưng...Hồng Bất Phát hỏi ngay:- Nhưng làm sao?Lôi Phi đáp:- Cho đến bây giờ tiểu đệ còn chưa biết các môn phái tranh đoạt gì mà họ đều không ra mặt đường đường chính chính mà lại cải trang thay đổi sắc mặt để ngấm ngầm tranh đoạt. Cả hai môn phái lớn Thiếu Lâm, Võ Ðương trước đây hành động quang minh chính đại, mà lần nầy cũng không để bộc lộ thân thế.Hồng Bất Phát trầm ngâm một lúc rồi nói:- Vì họ không thể bộc lộ được.Lôi Phi hỏi:- Tại sao vậy?Hồng Bất Phát đáp:- Vì có ba nguyên nhân. Một là vật nầy quá trân quí. Hai là không ai muốn tiết lộ ra. Ba là họ chỉ nghe đồn không có cách nào chứng thực được vật đó. Ba nguyên nhân nầy gây nên cuộc tranh đấu ngấm ngầm là như vậy.Lôi Phi nói:- Có một điều khiến cho tiểu đệ rất xấu hổ, mong Hồng huynh chỉ giáo.Hồng Bất Phát hỏi:- Ðiều gì?Lôi Phi đáp:- Cho đến bây giờ tiểu đệ vẫn chưa hay họ tranh đoạt vật gì?Hồng huynh có thể cho biết được chăng?Hồng Bất Phát đáp:- Nghe nói là một cây linh chi đã thành hình. Nhưng hiện tại chưa thể chứng minh được.Lôi Phi ngạc nhiên hỏi:- Cây linh chi thành hình ư?Hồng Bất Phát đáp:- Phải rồi! Nếu là vật thông thường thì sao lại khiến cho bao nhiêu người kéo tới đây để ngấm ngầm tranh giành nhau?Lôi Phi lắc đầu nói:- Nếu câu nầy không phải do miệng Hồng huynh nói ra thì tiểu đệ thật là khó tin quá.Hồng Bất Phát cười mát nói:- Ðó là tại hạ mới nghe đồn, còn trúng hay trật thì chưa dám bảo đảm.Lôi Phi nói:- Cây linh chi thường sinh trưởng ở nơi thủy tú sơn kỳ. Nó cần linh khí của trời đất mà thành hình. Linh chi đã chọn khu vực mà sinh trưởng thì sao họ lại kéo đến thành Kinh Lăng là một nơi rất đông người nầy?Hồng Bất Phát trầm ngâm một chút rồi nói:- Lời đồn còn có một đoạn khiến người nghe khó mà tin được.Lôi phi nói:- Nếu Hồng huynh không tiếc lời thì nói cho tiểu đệ nghe.Hồng Bất Phát nói:- Người ta đồn cây linh chi thành hình kia nguyên trước sinh trưởng ở núi Võ Di có người hái thuốc phát giác liền đánh cả gốc rễ đem về Kim Lăng. Người hái thuốc dùng nhiều điều bọc lại cho cây linh chi khỏi biến hình rồi đem về đây.Lôi Phi nói:- Té ra là thế!Hồng Bất Phát nói:- Người hái thuốc kia đem cây linh chi thành hình về đây rồi phát giác ra sau một phen lặn lội đường xa, cây linh chi gầy còm đi, phần công hiệu bị giảm sút nhiều. Y liền đem trồng lại, lấy nước sông Trường Giang mà tưới để bồi dưỡng cho nó.Lôi Phi hỏi:- Y trồng lại sống được không?Hồng Bất Phát nói:- Nghe nói người hái thuốc lúc trồng cây linh chi đã chôn những vật cấm chế chung quanh để bản chất nó không thoát đi mất.Lão nói tới đó độc nhiên dừng lại.Lôi Phi không nhịn được hỏi ngay:- Rồi sao nữa?Hồng Bất Phát đáp:- Về sau ra sao thì không nghe thấy ai nói tới.Lôi Phi hỏi:- Bao nhiêu nhân vật võ lâm chỉ nghe đồn một thiên cố sự mà tụ tập tại thành Kim Lăng để tìm kiếm linh chi hay sao?Hồng Bất Phát đáp:- Lời đồn nầy không biết đã có từ mấy năm rồi.Lôi Phi hỏi:- Tại sao đến nay mới có nhiều nhân vật võ lâm kéo về thành Kim Lăng?Hồng Bất Phát đáp:- Cái đó là lời đồn khác.Lôi Phi hỏi:- Nhưng chắc nó cũng liên quan đến cây linh chi phải không?Hồng Bất Phát đáp:- Ðúng thế! Họ đồn cây linh chi bị tổn thương nguyên khí đã phục hồi và xuất hiện tại thành Kim Lăng. Thêm vào đó thiên cố sự về trước, cả hai ấn chứng gây nên một cuộc triệu tập anh hùng đại hội ở Hôi võ quán khiến cho các lộ anh hùng rần rộ kéo về Kim Lăng.Lôi Phi hỏi:- Hồng huynh đã nhận xét về những lời đồn nầy chưa?Hồng Bất Phát đáp:- Theo những ấn chứng thu lượm được thì lời đồn đó đúng đến tám phần mười.Lôi Phi hỏi:- Cây linh chi hiện giờ ở đâu?Hồng Bất Phát đáp:- Ðó chính là vấn đề người ta đang tìm kiếm.Lôi Phi nói:- Thế là họ bỏ gốc theo ngọn. Ðáng lý phải tìm đến nhà người hái thuốc trước mà hỏi cho biết rõ vụ này hư thực thế nào đã.Hồng Bất Phát nói:- Chỗ người hái thuốc đã điếu tra hết rồi. Họ sục sạo cả từng ngọn cỏ gốc cây xung quanh đó mấy dặm.Lôi Phi hói:- Ðiều tra có được kết quả gì không?Hồng Bất Phát đáp:- Không! Nghe nói người hái thuốc kia chưa đem cây linh chi về trồng ở nhà mình mà lại trồng tại một nơi bí mật nào khác.Lý Hàn Thu động tâm nghĩ thầm:- Ðinh Bội có bảo mình ở đó để giữ một vật mà mình không hiểu là vật gì? Hay là cây linh chi thành hình này?Chàng nghĩ vậy rồi không nhịn lòng được cất tiếng hỏi:- Có phải cây linh chi sau khi thành hình làm thuốc giải được không?Lôi Phi gật đầu đáp:- Ðược lắm! Chẳng những giải chất độc thông thường mà còn giải được những chất kịch độc...Y ngừng lại một chút rồi tiếp:- Chà! Những của quý kỳ lạ trên thế gian tại hạ đã biết không phải là ít, nhưng chưa được thấy qua cây linh chi thành hình, hoặc cây Hà thủ Ô.Hồng Bất Phát nói:- Chẳng những Lôi huynh chưa được thấy qua, mà trên thế gian này e rằng chưa được mấy người thấy vì nó hiếm quá. Có khi cả trăm năm chưa gặp một lần. Có hiếm thế mới là vật trân quý phi thường.Vì muốn coi cây sâm Dã sơn nghìn năm mà tại hạ phải lần mò vào trong nội uyển chốn hoàng cung và phải chiến đấu với bọn thị vệ trong cung rất lâu.Hồng Bất Phát hỏi:- Thế rồi coi được không?Lôi Phi đáp:- Không được. Ðại khái cây nhân sâm này còn quý hơn cả minh châu nên cất giấu rất kỷ. Vả lại bọn thị vệ trong cung võ công không phải tầm thường. Tại hạ thấy tình thế khó khăn đành chịu rút lui.Hồng Bất Phát tủm tỉm cười nói:- Lẻn vào Hoàng cung có khi còn rước lấy cái vạ diệt tộc.Lôi Phi nói:- Tại hạ bất quá động tính hiếu kỳ mà thôi...Rồi y nói tiếp:- Hồng huynh! Ðã tìm thấy người hái thuốc trồng cây linh chi chưa?Hồng Bất Phát đáp:- Tìm hài cốt y đã thành tro bụi.Lôi Phi hỏi:- Y chết rồi ư?Hồng Bất Phát gật đầu đáp:- Hắn chết đã mấy chục năm.Lôi Phi hỏi:- Con cháu người đó đâu?Hồng Bất Phát đáp:- Cây linh chi đã để họa lây đến con cháu. Chúng bị rất nhiều nhân vật võ lâm tra khảo để hỏi cho ra cây Linh chi. Sau cả nhà nầy phải lánh nạn tới nơi nào không rõ. Hiện tại nhà y chỉ còn là một chỗ hoang lương.Lôi Phi và Hồng Bất Phát nói chuyện với nhau. Còn Lý Hàn Thu đi theo một ý nghĩ riêng. Chàng tự hỏi:- Ðinh Bội một mình trú trong tóa nhà hoang từ, xem chừng mười phần có đến tám là liên quan đến vụ linh chi này. Chẳng lẽ y canh giữ chỗ đó là canh giữ cây linh chi?Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng nhưng giấu nhẹm không nói ra miệng.Bổng nghe Lôi Phi nói:- Phần lớn các môn phái đã phái cao thủ tới đây để tỏ vụ nầy rất trọng đại.Hồng Bất Phát gật đầu nói:- Cây Linh Chi kia đã trân quý như vậy thì dĩ nhiên ai cũng thèm khát nhưng chỗ dụng tâm thì lại có chỗ khác nhau.Lôi Phi hỏi:- Có những chỗ nào khác nhau?Hồng Bất Phát đáp:- Tỷ như phái Thiếu Lâm giả tỷ trong chùa nầy trông thấy được cây linh chi thành hình thì địa vị của bản phái lại được người võ lâm kính ngưỡng thêm một tầng.Lôi Phi nói:- Phải rồi! Theo ý Hồng huynh thì tưởng cây linh chi dùng để tăng công lực. Có người muốn bảo vệ vật kỳ trân của tinh hoa trời đất giữ cho khỏi thương tổn, để nó trường tốc mãi ở nhân gian.Hồng Bất Phát nói:- Tại hạ nghĩ như vậy chẳng hiểu có đúng không?Lôi Phi nói:- Ít ra chúng ta đã xát định được một điều. Hào kiệt các nơi kéo đến thành Kim Lăng gây ra một làn sóng dữ xô đẩy ngấm ngầm, nhất định là có liên quan đến cây linh chi. Ðó là điều không sai được nữa.Hồng Bất Phát nói:- Có khi còn nhiều nguyên nhân khác, nhưng tại hạ chưa phát giác ra được.Lôi Phi trầm ngâm một chút rồi nói:- Những đoàn thể tham dự vào cuộc tìm kiếm linh chi ít ra là có đến mười mấy tốp, mà nhân vật lãnh đạo mỗi tốp đều là tay hảo thủ, chẳng những võ công cao cường trí tuệ cũng hơn người nữa. Vì vậy mà những luồng sóng ngấm ngầm xô đẩy chưa phát ra những thảm kịch tranh đấu giết người đại quy mô?Hồng Bất Phát khẽ buông tiếng thở dài nói:- Trường thảm kịch này không tránh khỏi được. Ðúng như lời Lôi huynh nói thì các nhân vật lãnh đạo đều là những nhân vật ưu tú ở các môn phái lớn. Trước khi bọn họ tìm thấy linh chi, không chịu phí thực lực một cách khinh xuất, nên cũng không muốn cùng người ác đấu...Lão ngửa mặt lên thở phào nói tiếp:- Còn một chuyện kỳ dị nữa khiến tại hạ không hiểu được...Lôi Phi hỏi:- Chuyện gì?Hồng Bất Phát đáp:- Dường như bên trong có một lực lượng rất mạnh ngăn trở và thường bày ra nghi trận tưởng chừng như muốn tranh đấu liều mạng với các môn phái. May ra ở chỗ những nhân vật lãnh đạo đều tự mình kiềm chế được, nếu không tôi e rằng đã xảy ra những cuộc xung đột đổ máu rồi.Lôi Phi tủm tỉm cười nói:- Hồng huynh! Chắc lực lượng trọng đại ngăn trở đó. Hồng huynh đã biết là ai rồi?Hồng Bất Phát đáp:- Kể ra đã tìm được một chút manh mối nhưng thật khiến cho người ta khó tin lắm.Lôi Phi hỏi:- Ai vậy?Hồng Bất Phát đáp:- Tại hạ cho là Hội Võ Quán chủ, nhưng y là nhân vật trước nay không để mình lôi cuốn vào chốn giang hồ thị phi.Lôi Phi cười lạt nói:- Y dùng bàn tay để che tai mắt quần hùng và đã lừa bịp thiên hạ nhiều năm rồi. bản lãnh người này thật là phi thường.Hồng Bất Phát nghiêm nghị nói:- Võ công Hội Võ Quán chủ chắc là ghê gớm lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương