Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 4: Thiếu kinh nghiệm khôn phân thù bạn



Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, đột nhiên Quyên Nhi khẻ thở dài nói:

- Cô nương chẳng nên khóc lóc làm chi. Người chết rồi không thể sống lại được. Cô nương nên bớt nổi bi ai, bảo trọng thân thể là hơn.

Quân Trung Phụng lau nước mắc buồn rầu nói:

- Ða tạ tỷ tỷ có lời chỉ giáo.

Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Tỷ tỷ đã lấy được vật đó chưa?

Quyên Nhi hỏi lại:

- Phải chăng cô nương muốn hỏi bức họa Lưu Hải Bí Thiền Ðồ?

Quân Trung Phụng đáp:

- Tất cả thứ gì trong nhà này mà tỷ tỷ thích thì cứ lấy việc lấy đi.

Quyên Nhi nói:

- Cô nương đừng hiểu lầm Quyên Nhi nhân lúc người ta bị cháy nhà mình chỉ vào hôi của.

Quân Trung Phụng nói:

- Trời ơi! Tiểu muội chỉ còn chờ thương thế gia huynh đỡ một chút là lập tức lên đường, bỏ hết cả trang viện lớn lao cùng những đồ vật trong nhà, chỉ mang đi một ít đồ tế nhuyễn vàng bạc. Dĩ nhiên là những đồ cổ ngoạn và danh họa mà gia phụ tàng trữ đều bỏ lại hết.

Quyên Nhi nói:

- Bây giờ thế này vậy. Tiểu tỳ giúp cô nương thu xếp lại những bức danh họa và đồ cổ ngoạn mà lệnh tôn để lại lựa một ít đem đi.

Quân Trung Phụng nói:

- Xin đa tạ tỷ tỷ.

Quyên Nhi nói:

- Xem chừng thương thế của lệnh huynh nặng lắm, ít ra là sáu bảy ngày chưa thể đăng trình được. Tiểu tỳ không thể chờ cô nương để cùng đi một thể được.

Thị ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Cô nương đã định đi đâu chưa?

Quân Trung Phụng lắc đâu đáp:

- Chưa. Dời khỏi đây một bước, tiểu muội thực không biết chỗ nào có thể yên thân được.

Quyên Nhi chau mày nói:

- Nếu vậy thì nguy hiểm quá! Thà là cứ ở lại trong tòa nhà này còn hơn. Võ công của cô nương tuy chưa phải là hạng nhất võ lâm, nhưng để đối phó với bọn võ sư hay giặc cỏ thì có thừa rồi.

Quân Trung Phụng nói:

- Tiểu muội không muốn ở lại nơi đầy cảnh đoạn trường này.

Quyên Nhi nói:

- Nếu vậy thì khó nhỉ...

Quân Trung Phụng đột nhiên ngó Quyên Nhi nói:

- Tiểu muội nhờ tỷ tỷ giúp cho trong lúc cấp bách này.

Quyên Nhi nói:

- Tiểu tỳ giúp cô nương thế nào được? Tiểu tỳ ở lại đây bảy ngày đã là quá rồi.

Quân Trung Phụng nói:

- Tiểu muội không dám yêu cầu tỷ tỷ như vậy.

Quyên Nhi hỏi:

- Tiểu tỳ không hiểu cô nương bảo giúp chuyện gì?

Quân Trung Phụng nói:

- Tỷ tỷ ở trong võ lâm đã lâu tất quen nhiều. Xin tỷ tỷ giới thiệu giùm tiểu muội một chỗ.

Quyên Nhi hỏi:

- Tiểu tỳ cũng không quen biết mấy đâu, biết giới thiệu cô nương với ai được.

Quân Trung Phụng toan quì gối xuống. Quyên Nhi vội vàng đỡ nàng dậy nói:

- Xin cô nương dậy đi! Chúng ta từ từ thương lượng xem sao.

Quân Trung Phụng nói:

- Xin tỷ tỷ nghĩ đến tình tiểu muội cô đơn, không nơi nương tựa mà giúp tiểu muội trong lúc hoang mang này.

Quyên Nhi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Cô nương muốn tìm nơi thế nào?

Quân Trung Phụng đáp:

- Tốt hơn hết là nơi thanh tĩnh, không có chuyện tranh chấp ngoài đời.

Quyên Nhi nói:

- Xin cô nương dậy đi để tiểu tỳ suy tính rồi sẽ phúc đáp được không?

Thị nghĩ thầm trong bụng:

- Con nha đầu đáo để lắm. Mình giới thiệu cho y một nơi nào là chuốc lấy sự phiền não. Ngày sau có chuyện đền ân trả oán tất chẳng khỏi liên quan đến mình.

Thị còn đang ngẫm nghĩ thì Quân Trung Phụng đáp:

- Tiểu muội ở chốn thâm khuê từ thuở nhỏ, ngoài tỷ tỷ ra chẳng còn một ai giúp đỡ.

Quyên Nhi khẻ thở dài nói:

- Cô nương phải tìm đến một chỗ chẳng những người ta cần tinh thông y dược mà còn phải có đủ năng lực để bảo vệ cho anh em cô nương được an toàn.

Thị trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:

- Ít ra nhân vật đó không sợ Thất Tuyệt Ma Kiếm của thiếu niên áo trắng mới được.

Quân Trung Phụng khẻ thở dài hỏi:

- Phải chăng tỷ tỷ trong lòng vẫn sợ mình bị lôi cuốn vào vòng ân oán thị phi?

Quyên Nhi đáp:

- Tiểu tỳ thì không sợ. Nhưng chẳng thể đem chuyện thị phi ơn oán này trút lên đầu người khác được...

Thị thở dài nói tiếp:

- Bây giờ ta làm thế này. Tiểu tỳ viết một phong thơ giới thiệu cô nương cầm đến cầu kiến.

Người ta xem thơ lượng tình, có chịu thu lưu hay không là tùy theo bước đường may rủi của cô nương.

Quân Trung Phụng nói:

- Ðược vậy tiểu muội cũng đã cảm kích vô cùng!

Quyên Nhi nói:

- Công việc đã quyết định như vậy, tưởng cô nương nên khoan tâm một chút, đừng ôm mối đau khổ suốt ngày cho hao tổn tinh thần.

Thời giờ thấm thoát. Chớp mắt đã hết hai ngày. Trong hai ngày này tuy Quân Trung Phụng đã ráng trấn tĩnh. Nhưng nàng là một thiếu nữ từ nhỏ ở chốn thâm khuê thì sao chịu đựng nổi cơn gia biến trọng đại này. Nàng bị héo hon gan ruột, thần trí mê man, may được Quyên Nhi chiếu cố cho mới đỡ phần nào và nàng đã dần dần trở lại cương quyết.

Quân Trung Phụng đi thẳng vào giường thấy Quân Trung Bình vẫn còn mê man.

Trong hai ngày chàng được Quyên Nhi hết lòng săn sóc đã có lúc hồi tỉnh lại được.

Bất thình lình một hồi đập cổng cấp bách vang lên.

Quân Trung Phụng cau mày, rút thanh đoản kiếm toan chạy ra ngoài thì thấy bóng người chuyển động, hai già hai trẻ theo nhau đi vào. Mấy người này cước bộ rất mau lẹ, từ cổng đi vào chớp mắt đã đến trước nhà đại sảnh.

Hai lão già đều mặc áo dài màu thanh thiên. Dưới cằm có những chòm râu dài bạc phơ. Trong tay đều cầm một thanh cương đao.

Hai người nhỏ tuổi đều vận võ phục màu đen và trạc tuổi vào khoảng trên dưới hai mươi. Hai gã này cũng tay cầm binh khí và lưng giắt đơn đao.

Quân Trung Phụng cầm ngang bảo kiếm đứng chắn trước cửa sảnh đường cất tiếng hỏi:

- Bốn vị là ai?

Lão già mé tả tay cầm đơn đao liền dừng bước lại đảo mắt nhìn bốn phía rồi hỏi lại:

- Phải chăng đây là trang viện nhà họ Quân?

Quân Trung Phụng đáp:

- Phải rồi! Các vị muốn kiếm ai?

Lão già mé tả đáp:

- Bọn ta kiếm Quân Thiên Phụng.

Quân Trung Phụng bụng bảo dạ:

- Song thân ta vừa mất mạng chưa được ba ngày thì bọn tầm cừu thứ hai này lại tới. Chắc ngày trước gia gia ta đã làm nhiều tội ác thâm trọng.

Nàng xoay chuyển ý nghĩ rồi miệng đáp:

- Các vị có điều chi cứ cho tiểu nữ hay. Tiểu nữ là con gái y.

Lão già mé tả nghiêng mình nói:

- Té ra là Quân cô nương! Lão phu thất kính mất rồi.

Ngừng lại một chút lão nói tiếp:

- Tòa đại viện này dường như bao phủ một làn không khí thê lương, tựa hồ mới xảy cuộc đại biến...

Lão đưa mắt nhìn vào đại sảnh hỏi tiếp:

- Trong sảnh đường bày hai cổ quan tài không hiểu là những ai vậy?

Quân Trung Phụng buồn rầu đáp:

- Ðó là tiên phụ mẫu. Bốn vị muốn gặp gia phụ, e rằng vĩnh viễn không được như nguyện.

Lão già mé tả giậm chân nói:

- Bọn lão phu đến chậm mất rồi.

Quân Trung Phụng không hiểu bọn này là bạn hay là thù. Nàng ngơ ngẩn nói:

- Bốn vị đến chậm hết ba ngày...

Lão già mé tả nói:

- Nếu bọn lão phu đến sớm ba ngày thì lệnh tôn, lệnh đường không đến nỗi bị hại về tay kẻ địch.

Quân Trung Phụng tra kiếm vào vỏ, nghiêng mình thi lễ nói:

- Té ra bốn vị là bạn cố tri của gia phụ. Vãn bối trong lúc hoang mang có điều thất lễ. Bây giờ xin tạ tội.

Bốn người đều đáp lễ.

Lão già mé tả hỏi:

- Cô nương có thấy mặt hung thủ không?

Quân Trung Phụng gật đầu đáp:

- Vãn bối thấy qua rồi.

Lão già mé tả hỏi:

- Phải chăng gã là một thiếu niên mình mặc áo trắng. Gã còn nhỏ tuổi mà kiếm chiêu cực kỳ lợi hại?

Quân Trung Phụng gật đầu đáp:

- Ðúng thế!

Lão già mé tả lại nói:

- Lão phu là Tả đao Quan Tây. Còn vị này là Hữu đao Quan Tây, người anh em với lão phu.

Quân Trung Phụng nhìn kỹ hai lão già thì chẳng những y phục khí giới giống nhau, mà cả về tuổi tác tướng mạo cũng chẳng chỗ nào khác biệt. Nếu lão không tự giới thiệu thì khó mà phân biệt được ai là ca ca ai là đệ đệ.

Quân Trung Phụng lại nghiêng mình hỏi:

- Hai vị Quan lão tiền bối quen biết gia phụ đã lâu chưa?

Nguyên hai lão này đẻ sinh đôi nên nếu họ không tự giới thiệu thì người ngoài khó mà phân biệt được.

Hữu đao Quan Trung đáp:

- Bọn lão phu vốn không quen biết lệnh tôn.

Quân Trung Phụng sửng sốt hỏi:

- Hai vị không quen biết sao lại đến đây cứu viện?

Quan Tây đáp:

- Bọn huynh đệ sư đồ lão phu bốn người chịu lời ủy thác của người khác đến đây để quyết đấu với hung thủ áo trắng, không ngờ đến chậm mất một bước.

Quân Trung Phụng nghĩ thầm:

- Lão này nói chậm một bước cho có vẻ lịch sự, thực ra lão đã đến chậm ba ngày.

Nàng cất giọng ôn tồn lễ phép đáp:

- Tuy bốn vị chịu lời ủy thác mà đến đây nhưng cũng vì mục đích cứu viện cho gia đình vãn bối. Vãn bối cảm kích vô cùng.

Dứt lời nàng xá dài.

Tả đao Quan Tây khẻ ho một tiếng rồi nói:

- Bọn lão phu đến chậm một bước không ngăn trở được vụ thảm sát này, thực là một điều rất đáng tiếc. Nhưng việc đã xảy ra rồi, mong rằng cô nương bớt nổi bi ai, thuận theo biến cố.

Quân Trung Phụng nói:

- Ða tạ các vị có dạ quan hoài.

Quan Tây quay lại nhìn Quan Trung hỏi:

- Bọn lão phu có điều muốn hỏi cô nương, chẳng hay có thể trình bày được chăng?

Quân Trung Phụng đáp:

- Nếu là điều mà vãn bối biết thì dĩ nhiên cứ thực phúc đáp.

Quan Tây hỏi:

- Phải chăng hung thủ đã dùng những thủ đoạn cực kỳ thảm khốc?

Quân Trung Phụng đáp:

- Gã phóng kiếm lẹ như gió, đã ra chiêu là tất hại người, lại nhằm vào những chỗ yếu huyệt mà đánh khiến cho người ta phải thành tàn phế suốt đời.

Quan Tây lại nói:

- Ý lão phu muốn hỏi lúc hung thủ ra tay có hỏi gì lệnh tôn không?

Quân Trung Phụng hỏi lại:

- Tiền bối muốn gã hỏi thế nào?

Quan Tây nói:

- Gã có hỏi về mấy người bạn tri kỷ của lệnh tôn ngày trước không?

Quân Trung Phụng đáp:

- Thiếu niên áo trắng nói huỵch toẹt vì chuyện báo thù song thân vãn bối mà đến. Ðồng thời gã có truy vấn những người đã cùng gia phụ tham dự vào việc ngày trước.

Quan Tây hỏi:

- Lệnh tôn có cho gã biết không?

Quân Trung Phụng đáp:

- Gia phụ vẫn giữ tích cách của người hào kiệt, thà chết chứ không chịu khuất phục, dĩ nhiên người không chịu tố cáo một ai với gã.

Quan Tây nói:

- Vậy là hay lắm! Bọn lão phu phải đi truy tầm hung thủ, không dám quấy nhiễu cô nương nữa.

Lão nói đoạn trở gót đi ngay.

Lão vừa đi được hai bước đột nhiên dừng lại hỏi:

- Lúc hung thủ hành hung, cô nương có mặt tại đương trường không?

Quân Trung Phụng đáp:

- Chính mắt vãn bối chứng kiến hung thủ bức bách gia phụ và gia mẫu, rồi gã phóng kiếm đánh huynh trưởng vãn bối bị trọng thương.

Quan Tây hỏi:

- Lệnh huynh không chết ư?

Quân Trung Phụng đáp:

- Tuy gia huynh chưa chết, nhưng y bị thanh trường kiếm của hung thủ chặt đứt hai đường kinh mạch. Thế là suốt đời không còn cách nào luyện võ được nữa.

Quan Tây hỏi:

- Nhà họ Quân còn ai không?

Quân Trung Phụng đáp:

- Song thân vãn bối bị hại, huynh trưởng bị trọng thương. Chỉ có một mình vãn bối được an lành.

Quan Tây hỏi:

- Bây giờ chỉ còn mình cô nương thì cô nương tính sao đây?

Quân Trung Phụng đáp:

- Phương trời mờ mịt. Vãn bối cũng chưa biết đi về đâu?

Quan Tây trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Hồi sinh tiền lệnh tôn có mấy vị lão hữu rất thân mật phải không?

Quân Trung Phụng đáp:

- Gia phụ ẩn cư ở đây rất ít người qua lại.

Quan Trung cũng hỏi theo:

- Có điều lão chưa rỏ xin cô nương chỉ giáo.

Quân Trung Phụng hỏi lại:

- Tiền bối có điều chi dạy bảo?

Quan Trung đáp:

- Theo chỗ điều tra của anh em lão phu thì tên hung thủ kia thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, bao giờ nhổ cỏ cũng nhổ cả rể, thường khi giết sạch, cả con gà con chó cũng không tha mà sao gả lại để cô nương không hạ thủ?

Lão nói câu này đầy vẻ nghi hoặc.

Quân Trung Phụng tựa hồ không ngờ lão hỏi câu này một cách đột ngột. Trong lúc thảng thốt nàng không biết trả lời thế nào cho phải, chỉ ngần ngừ đáp:

- Gã đã hứa với gia phụ là không giết vãn bối.

Quan Trung cười ha hả nói:

- Cô nương càng nói càng hồ đồ. Giả tỷ cô bảo năn nỉ gã, hoặc giả gã động lòng trắc ẩn mà tha thứ cho thì còn có lý. Nếu bảo rằng lệnh tôn năn nỉ gã mà được gã tha mạng cho cô nương thì thực chẳng thể nào tin được.

Quân Trung Phụng chưa am hiểu những vụ gian trá trên chốn giang hồ, nàng không nghe biết đây là thanh âm của người ngoài quan ải. Nàng chau mày đáp:

- Sự thực là như vậy. Hai vị không tin thì vãn bối cũng chẳng biết làm thế nào được.

Quan Trung quay lại nói khẽ với Quan Tây mấy câu rồi lớn tiếng:

- Cô nương có phải là con gái của Quân Thiên Phụng hay không? Bọn lão phu thực chẳng có cách nào chứng minh. Nhưng đây còn một người tàn phế và hung thủ lại để cô nương sống sót thật khiến cho người ta khó tin lắm!

Quân Trung Phụng nhíu cặp mày liễu hỏi lại:

- Hai vị tiền bối nói vậy là có dụng tâm gì khiến cho vãn bối không hiểu được.

Quan Trung đáp:

- Chỗ dụng tâm của bọn lão phu giản dị lắm. Lão phu chỉ muốn chứng thực cô nương có phải là con gái của Quân Thiên Phụng hay không mà thôi.

Quân Trung Phụng đáp:

- Vãn bối nói vậy mà hai vị không tin thì biết làm thế nào để chứng minh bây giờ?

Quan Trung nói:

- Bọn lão phu không hiểu cô nương nhưng còn người quen biết. Có điều lão phu phiền cô nương đi theo đến chỗ có người chứng minh lai lịch đó.

Quân Trung Phụng hỏi lại:

- Di hài gia phụ chưa được an táng, huynh trưởng lại bị trọng thương chỉ còn thoi thớp. Vãn bối bỏ đây đi thế nào được?

Quan Trung chau mày hỏi:

- Bây giờ bọn lão phu giúp giùm cô nương an táng lệnh tôn cùng lệnh đường thì cô nương tính thế nào?

Quân Trung Phụng trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại:

- Hai vị định đưa vãn bối đi gặp ai?

Quan Tây đáp:

- Một người cố hữu của lệnh tôn.

Quân Trung Phụng nói:

- Ðể vãn bối thương lượng với người nhà một chút.

Quan Trung sửng sốt:

- Sao? Trong nhà này ngoài cô nương còn có người sống nữa ư?

Quân Trung Phụng đáp:

- À! Ðây là một vị tỷ tỷ của vãn bối.

Quan Trung ngạc nhiên hỏi:

- Thế ra lệnh tôn có hai con gái ư?

Quân Trung Phụng đáp:

- Không phải! Ðây là một vị tỷ tỷ khác họ.

Nàng chưa dứt lời thì Quyên Nhi đã từ bên ngoài thủng thẳng đi tới. Thị cất tiếng hỏi:

- Tiểu nữ đây mà! Hai vị còn có ý chưa vừa lòng chăng?

Quan Trung đảo mắt nhìn ra thấy Quyên Nhi ăn mặc ra kiểu nha hoàn, song nhan sắc tuyệt đẹp, đẹp hơn Quân Trung Phụng rất nhiều. Có điều mắt cô lộ sát khí thành ra cái đẹp của cô khiến người ta có cảm giác lạnh như băng sương.

Quan Tây cười khanh khách hỏi:

- Cô nương cũng là người sống sót dưới kiếm của hung thủ áo trắng ư?

Quyên Nhi nhím cặp lông mày xinh đẹp hỏi lại:

- Phải thế thì sao?

Quan Trung đột nhiên quay sang nhìn Quân Trung Phụng nói:

- Cô nương nói dối mỗi lúc một lòi đuôi.

Quân Trung Phụng nói:

- Vãn bối nói câu nào cũng đều thực hết, làm gì có chuyện dối trá?

Quyên Nhi nói tiếp:

- Nếu là những lời giả dối thì đã không để nhiều chỗ sơ hở như vậy.

Quan Trung đột nhiên vươn tay phải ra nhằm chụp vào huyệt mạch cổ tay bên hữu Quyên Nhi.

Quyên Nhi né mình tránh khỏi rồi hỏi bằng một giọng nghiêm khắc:

- Lão muốn chết chăng?

Quan Trung chụp không trúng cổ tay Quyên Nhi, lão biết ngay bản lãnh đối phương không phải tầm thường, sửng sốt hỏi:

- Cô là người thế nào trong nhà họ Quân?

Quyên Nhi xẵng giọng đáp:

- Hai vị có đui mắt đâu mà không nhìn ra tiểu nữ là một tên nha đầu?

Quân Trung Phụng khẽ buông tiếng thở dài hỏi:

- Tỷ tỷ ơi! Vụ này là thế nào đây?

Quyên Nhi đáp:

- Giản dị lắm! Bọn họ chịu lời ủy thác của người ta đến đây viện trợ nhưng chậm mất ba ngày.

Họ thấy cô nương chưa chết sanh lòng nghi hoặc, nhưng ngoài ra họ còn có mục đích gì nữa thì khó mà đoán được.

Quan Tây nói:

- Ðúng thế! Bọn lão phu theo dõi hung thủ áo trắng. Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm đều bị tru diệt cả nhà chỉ có một mình Quân gia ra ngoài lệ đó thì làm sao mà khỏi nghi ngờ được?

Quyên Nhi hỏi lại:

- Theo ý hai vị bây giờ nên thế nào?

Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Có một điều trọng yếu là bọn lão phu cần chứng minh lai lịch Quân cô nương.

Quyên Nhi hỏi:

- Chứng minh bằng cách nào?

Quan Tây đáp:

- Bọn lão phu không biết Quân cô nương, nhưng có người nhận biết. Vậy phiền Quân cô nương theo lão phu đi để hoàn thành việc chứng minh này.

Quyên Nhi nói:

- Nếu vậy thì thử hỏi Quân cô nương xem.

Quan Trung thủng thẳng hỏi:

- Ý Quân cô nương thế nào?

Quyên Nhi chắc là Quân Trung Phụng sẽ cự tuyệt nên nàng không tiện xen vào. Ngờ đâu sự tình đã xảy ra ngoài ý nghĩ của cô. Quân Trung Phụng ôn tồn hỏi:

- Hai vị muốn đưa vãn bối đi đâu?

Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Bọn lão phu đưa cô nương đến gặp hai người bạn cố cựu.

Quân Trung Phụng hỏi:

- Vãn bối không quen biết mấy, làm gì có bạn cố cựu!

Quan Tây nói:

- Người bạn cố giao của lệnh tôn thì có khác gì người cố cựu của cô nương?

Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn Quyên Nhi nhưng thấy cô không có ý ngăn trở liền hỏi:

- Những người đó vãn bối chưa từng thấy qua mà đến quấy nhiễu họ sao tiện?

Ý tự câu nói này tựa hồ đã quyết định đi theo Quan Tây.

Quyên Nhi nghĩ thầm trong bụng:

- Con nha đầu này vẫn không quên những mối cừu hận nên mới bị người ta lừa gạt một cách dễ dàng. Xem chừng mình không thể nào quản cố được y.

Nguyên cô đã nghĩ cho Quân Trung Phụng được chỗ yên thân, nhưng lúc này cô không muốn nói ra nữa.

Quan Tây nói:

- Theo chỗ lão phu biết thì lệnh tôn hồi sanh tiền thiếu chi bạn bè. Nếu họ biết vụ này tất nhiên tìm cách báo thù giùm cho cô nương.

Quân Trung Phụng đưa mắt nhìn Quyên Nhi hỏi:

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ tính giùm tiểu muội có nên đi không?

Quyên Nhi hỏi:

- Ði đâu?

Quân Trung Phụng đáp:

- Ði theo mấy vị tiền bối đến ra mắt mấy vị bạn cũ của tiên phụ.

Quyên Nhi chưa trả lời thì Quân Trung Phụng lại nói tiếp:

- Trước kia tiểu muội đã nhờ tỷ tỷ kiếm cho một chỗ, nhưng bây giờ khỏi phiền đến tỷ tỷ nữa.

Quyên Nhi thở dài ngập ngừng:

- Cô nương đã quyết định... Tiểu tỳ không thể cải biến.

Quân Trung Phụng lại nói:

- Trước tình cảnh gia phụ bị thảm tử, lúc nào tiểu muội cũng canh cánh bên lòng không sao quên được. Tiểu muội chỉ mong được gặp mấy vị cố hữu của tiên phụ đặng cùng mưu việc báo thù rửa hận, thì chuyến này cũng không đến nỗi vô ích.
Chương trước Chương tiếp
Loading...