Thất Tuyệt Ma Kiếm
Chương 71: Không qui thuận hào kiệt bị bao vây
Lý Hàn Thu nghe Chung Khí Tử đột nhiên nói thẳng đến danh hiệu Giang Nam Song Hiệp, chàng không khỏi động tâm nghĩ thầm:- Chẳng lẽ cuộc đại náo hoa hội này là có dự mưu từ trước? Nếu y muốn giao chiến với Giang Nam Song Hiệp tại hội trường này thì ta giúp y một tay.Bỗng nghe Kim Ma cười lạt hỏi:- Cái đó tưởng không liên quan gì các hạ. Lão thân tưởng bất tất phải trả lời.Bỗng nghe Tam Anh cô nương khẽ nói:- Các hạ buông tiện thiếp ra! Bản lĩnh các hạ dù cao cường đến đâu cũng không tài nào xông ra khỏi đây được.Nguyên hôm trước trong lúc tỷ võ có một người bỏ chạy đi nên bữa nay trong hoa hội càng bố trí chặt chẽ hơn. Vị trí thuyền bè di chuyển nơi khác để tiện việc phòng thủ và phong tỏa. Sau cuộc di chuyển thuyền bè lại trải qua thêm một tầng bố trí rất cẩn mật. Nếu không đặc biệt lưu tâm thì không nhận ra được.Ðêm nay là đêm tối hậu. Chính Giang Nam Song Hiệp đã xếp đặt một cuộc thành bại tối hậu. Bốn mặt hoa thuyền đều đặt những tay cao thủ cùng chuẩn bị những cuộc ứng chiến bất ngờ.Dĩ nhiên cuộc bố trí này, ngoài những nhân vật thủ não quan trọng, trong bọn hoa nữ không một ai hay biết.Lời nói của Tam Anh, Chung Khí Tử không sao hiểu được, nó còn khích động lòng hào khí của hắn.Hắn cười ha hả hỏi:- Cô nương nói thế thì ra họ đã chuẩn bị từ trước rồi sao?Tam Anh chưa kịp đáp, Kim Ma đã cướp lời:- Ðúng thế! Bọn lão thân trông coi đài qui hết lòng tôn kính mọi người mà còn có trọng trách gìn giữ cho được hoàn thiện để đối phó với những bọn gian tà có manh tâm phá hoại hoa hội. Bọn lão thân đã chuẩn bị chu đáo không có điều chi đáng sợ nữa. Dù là kẻ mình mang tuyệt kỹ, bọn lão thân cũng có đủ phương pháp đối phó.Chung Khí Tử chuyển động cặp mắt ngó Kim Ma rồi lại nhìn Tam Anh cô nương thủng thẳng hỏi:- Bữa nay cô nương đã bại về tay tại hạ. Bất luận bọn họ phòng bị thế nào thì cô cũng nên coi tại hạ là người tri kỷ, thân cận nhất đời có đúng thế chăng?Tam Anh cô nương chỉ giương cặp mắt sắc như lưỡi kiếm tựa hồ muốn đâm thấu vào thâm tâm người ta, rồi ngần ngại đáp:- Ðúng là thế đó!Kim Ma lạnh lùng nói tiếp:- Lầm! Lầm rồi! Trước khi chưa làm lễ thành hôn. Cô là cô, y là y, chưa có liên quan gì với nhau hết.Tam Anh khẽ buông tiếng thở dài nói:- Kim ma nói phải đó.Chung Khí Tử tuy ngoài miệng trò chuyện với hai người mà cặp mắt vẫn lưu tâm đến cử động của những người dưới đài.Bỗng nghe Kim Ma hắng giọng một tiếng rồi nói:- Lão thân có một điều chưa hiểu.Chung Khí Tử hỏi:- Ðiều chi?Kim Ma hỏi lại:- Vì lẽ gì mà các hạ phải gấp rút quá đến nỗi không thể chờ lại trong một lát để cử hành hôn lễ?Chung Khí Tử đáp:- Ðài qui của các vị lập ra không hợp lý. Cớ sao lại bắt người ta phải dự hôn lễ mới được?Kim Ma quay đầu nhìn vào hậu đài thấy ánh lửa lóe lên một cái rồi vụt tắt ngay. Ðó là tín hiệu báo tin cho đồng bọn là cuộc chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi.Kim Ma cười khảy hai tiếng rồi đáp:- Xin các hạ buông tay Tam Anh cô nương ra mau! Lão thân còn phải chiếu đài qui chuẩn bị làm lễ đại điển cho các vị tân nhân, không rảnh thì giờ nói chuyện đường dài với các hạ được nữa.Chung Khí Tử đột nhiên buông tiếng cười rộ nói:- Thế là các vị đã chuẩn bị cạm bẫy xong cả rồi phải không?Hắn ngừng lại một chút rồi đột nhiên nghiêm nét mặt nói tiếp:- Tuy các vị đã chuẩn bị một cách vô cùng cẩn mật và bố trí mai phục khắp nơi, nhưng các vị đừng quên rằng trong trường còn vô số tay cao thủ. Tại hạ không tin rằng lực lượng bố trí bốn mặt của các vị có thể chống đối được với bao nhiêu cao thủ hiện diện tại đây.Quả nhiên mấy câu này đã kích thích sôi nổi tấm lòng khẳng khái hào hiệp của quần hùng. Nó khiến cho bao nhiêu tay cao thủ võ lâm sinh lòng nghi hoặc. Quả nhiên quần hào túm năm tụm ba thì thầm bàn tán.Kim Ma đưa mắt nhìn quần hùng dưới đài, mụ không khỏi chấn động tâm thần. Là con người rất tinh khôn, lại rất khéo léo mụ tính thầm trong bụng:- Gã Chung Khí Tử này muốn kích thích quần hùng để gây nên cuộc rối loạn. Nếu mình không khéo xử trí thì toàn trường sẽ biến thành cuộc đại loạn. Âu là ta phải nhẫn nại ứng đối mới được.Mụ liền đổi giọng hỏi:- Chung đại hiệp nói vậy chẳng là lạ lắm sao? Lão thân có điều chưa rõ là cá nhân đại hiệp cố ý ngông cuồng vượt ra ngoài lề luật của bản đài, không chịu tuân theo qui củ về việc tỷ võ. Cái đó có can dự gì đến người ngoài? Mười hai cô hoa nữ toàn là những vị nhan sắc tuyết thẹn hoa nhường, bản lãnh cao thâm. Bao nhiêu anh hùng đăng đài tỷ thí đều đã nhìn rõ. Về việc đối xử với các hạ có liên quan gì đến ai?Quả nhiên Kim Ma nói vậy phát sinh hiệu lực. Quang trường khôi phục lại sự yên tĩnh. Mọi người dừng lại đứng bàng quang để xem diễn biến giữa hai bên.Kim Ma thấy lòng khích động của quần hào trở lại hòa hoãn liền tủm tỉm cười nói tiếp:- Chung đại hiệp! Phải trái đã có công luận. Các hạ mưu đồ gây công phẫn cho quần hào để phá rối hậu trường, nhưng lão thân e rằng chỗ dụng tâm của đại hiệp không đi đến đâu, vì các bậc anh hùng hào kiệt nhìn thấy rõ đâu là sự thực, đâu là hợp lý.Chung Khí Tử quay lại ngó Tam Anh một cái rồi nói:- Cô nương! Xin lỗi cô nương nhé.Rồi hắn vương tay trái ra cắp cô vào dưới nách.Tam Anh đã bị điểm huyệt, không còn sức chống chọi, đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm.Chung Khí Tử cầm đao ở tay mặt, lớn tiếng hô:- Tại hạ không muốn gây ra thảm kịch, nhưng cũng không chịu khuất phục dưới sự uy hiếp của các vị.LamVu typed Thất Tuyệt Ma Kiếm 81Kim Ma đảo mắt nhìn Chung Khí Tử rồi thủng thẳng hỏi:- Các hạ! Khí thế của các hạ như vậy mà các hạ không biết là mình đã ỷ tài lấn người thái quá ư?Chung Khí Tử vẻ mặt nghiêm trọng chậm rãi hỏi lại:- Phu nhân muốn ngăn cản tại hạ thực chăng?Kim Ma đáp:- Lão thân phụ trách công việc quản lý các hoa nữ, dĩ nhiên chẳng thể bỏ mặc họ cho những người hành động trái qui tắc.Chung Khí Tử nói:- Kim phu nhân muốn can thiệp cũng được, nhưng tại hạ hy vọng phu nhân hãy tự lượng sức mình trước đi đã!Dứt lời hắn tung mình nhảy vọt xuống đài.Kim Ma vung tay mặt lên phóng chưởng ra đánh "binh" một cái.Chung Khí Tử buông tiếng cười lạt. Hắn né người tránh sang bên một chút đồng thời dùng vai tả để hứng lấy phát chưởng.Chung Khí Tử liền đi lướt qua bên mình Kim Ma để xông ra.Kim Ma tuy đánh trúng Chung Khí Tử một chưởng, nhưng chính mụ cũng bị hất lùi lại phía sau một bước.Kim Ma biến sắc thò tay trái rút một thanh trường kiếm ở trên giá binh khí rồi lớn tiếng quát:- Chung Khí Tử! Ðừng chạy nữa.Mụ vung thanh trường kiếm một cái rồi cả người lẫn kiếm nhảy xổ về phía Chung Khí Tử.Ánh hào quang vừa lóe lên. Mũi kiếm đã điểm vào sau lưng Chung Khí Tử.Lý Hàn Thu thấy Kim Ma nhảy vọt xuống đài thân pháp cực kỳ mau lẹ thì nghĩ thầm trong bụng:- Mụ này người béo chùm béo chụt mà võ công lại ghê gớm quá!Bỗng thấy Chung Khí Tử xoay tay lại vung đao đón đỡ. Tiếng kim thiết đụng nhau vang lên rùng rợn.Lý Hàn Thu chú ý nhìn ra thì thấy Kim Ma đứng dừng lại ở ngoài ba trượng. Thanh bảo kiếm trong tay mụ đã tuột tay bắn đi.Chung Khí Tử vẫn đứng nguyên chỗ, vẻ mặt hắn nghiêm nghị lạnh lùng nói:- Kim Ma! Tại hạ động thủ với ai cũng chỉ nhường nhịn hai lần thôi. Nếu phu nhân còn không biết đường tiến thoái thì đừng trách thanh đao của tại hạ rất hiểm độc.Kim Ma đã tấn công Chung Khí Tử một phát chưởng và một chiêu kiếm, mụ hiểu hắn có một bản lãnh ít người bì kịp. Mụ quyết nhiên không phải là tay địch thủ. Nếu còn giao phong tất bị bại nhục. Mụ liền đứng trơ ra như phỗng đá không nói câu gì và cũng không nhúc nhích.Tam Anh cô nương đã hoàn toàn mất hết sức chống cự, cô đành để mặc Chung Khí Tử bắt đem đi.Kim Ma cũng không dám ra tay ngăn trở.Giữa lúc ấy đột nhiên có người lớn tiếng hỏi:- Hoa hội đến đây là kết thúc, không có mỹ nữ lên đài tỷ thí nữa. Vậy chúng ta còn ở lại đây để coi gì nữa?Tiếng hô như vậy quả nhiên phát sinh hiệu lực.Lập tức những người đứng xem cuộc nhiệt náo giữa Kim Ma và Chung Khí Tử cũng bỏ đi ra ngoài.Một thế lực rất lớn ào ạt đi ra. Giang Nam Song Hiệp tuy đã bố trí mai phục một cách rất nghiệm mật mà không dám ngăn trở ra mặt.Lý Hàn Thu cũng đứng lên rảo bước tiến về phía trước, định đi lẫn vào đám đông để ra ngoài.Lôi Phi nhân lúc hỗn loạn liền đến bên mình Lý Hàn Thu khẽ bảo chàng:- Lý đệ! Tiểu huynh đã làm cho hội trường nhốn nháo. Vậy chúng ta trà trộn vào đám đông mà ra.Lý Hàn Thu vừa đi vừa ngấm ngầm để ý đến cử động của Chung Khí Tử để bảo hộ cho hắn.Giang Nam Song Hiệp quả nhiên trầm tĩnh hơn người. Chúng thấy quần hào lũ lượt kéo đi cứ bỏ mặc, chứ không sai người ngăn trở. Vẻ mặt chúng vẫn bình thản tựa hồ như không có chuyện gì.Lý Hàn Thu theo bọn quần hào ra khỏi hoa trường khẽ bảo Lôi Phi:- Chung Khí Tử tuy võ công cao cường, nhưng hắn thân cô thế cô, e rằng một mình hắn khó lòng trốn thoát, vị Giang Nam Song Hiệp tất phái thuộc hạ truy kích.Lôi Phi hỏi lại:- Sao? Lý đệ muốn kết giao bằng hữu với hắn chăng?Lý Hàn Thu đáp:- Lúc này chúng ta đang đối đầu với bọn Giang Nam Song Hiệp tiểu đệ nghĩ rằng phàm những ai là kẻ thù với họ chúng ta đều coi như bạn.Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:- Hơn nữa tiểu đệ nhận thấy Chung Khí Tử muốn đem Tam Anh cô nương đi mà sao hắn không chờ hành lễ thì trong vụ này tất có điều chi ngoắt ngoéo.Lôi Phi tủm tỉm cười đáp:- Phải đấy!Chung Khí Tử cứ kéo Tam Anh đi, nhưng vẫn cất bước thong thả. Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu tăng gia cước lực.Chỉ trong khoảng khắc hai người đã đi tới trước mặt Chung Khí Tử.Lúc này bọn quần hào dời khỏi hoa trường đại đa số đã tán đi mọi ngã. Trong đêm tối, họ chia ra những phương hướng khác nhau mà đi.Chung Khí Tử còn lọt lại phía sau, những người đi với hắn chỉ độ bảy tám tên.Ðột nhiên, hai tiếng hú thê thảm vang lên, phá tan bầu không khí tịch mịch giữa đêm khuya.Hai tiếng hú vừa dứt thì lại hai tiếng khác vang lên như đập vỡ màng tai người ta.Lý Hàn Thu đột nhiên dừng bước, khẽ hỏi Lôi Phi:- Bọn chúng rượt theo rồi. Không hiểu chúng dùng thủ đoạn gì mà trong khoảng khắc đã sát hại bốn người?Nguyên giữa lúc đêm tối Lý Hàn Thu và Lôi Phi tuy nghe mấy tiếng rú thê thảm mà không nhìn rõ là người nào đã chết mất mạng.Chung Khí Tử đã dừng bước lại.Lý Hàn Thu khẽ hỏi:- Lôi huynh! Trong tay y còn cắp Tam Anh cô nương thì làm sao động thủ với người được?Lôi Phi đáp:- Chúng ta hãy chờ xem biến diễn rồi sẽ bàn.Trong lúc Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu đang nói chuyện bỗng thấy hai bóng người chạy vọt qua.Chính là Chung Khí Tử và Tam Anh cô nương.Lý Hàn Thu và Lôi Phi liền lùi lại hai bước để nhường lối.Tam Anh cô nương dường như chưa chịu khuất phục, song tay trái Chung Khí Tử vẫn nắm cổ tay mặt cô kéo đi.Chung Khí Tử xắng giọng quát hỏi:- Ai đó?Thanh đao ở tay mặt hắn lóe lên một cái nhằm chém xuống Lý Hàn Thu.Ánh hào quang vọt ra nhanh như chớp. Trong bóng tối càng coi rất rõ thế đao cự kỳ mau lẹ.Lý Hàn Thu vừa lùi lại hai bước né tránh vừa đáp:- Bọn tại hạ không có ý gì cừu địch với các hạ mà cũng không thuộc vào hạng bảo tiêu của hoa hội. Vậy các hạ chỉ cần đối phó với địch nhân là chuyện khẩn yếu.Chung Khí Tử dừng đao lại đưa mắt ngó Lý Hàn Thu và Lôi Phi rồi chậm rãi nói:- Hai vị đã không phải là người trong hội, vậy mong rằng quí vị sớm rời khỏi nơi đây là hơn. Tại hạ e rằng Giang Nam Song Hiệp đã huy động hết những tay cao thủ ra đối phó với tại hạ.Lý Hàn Thu thủng thẳng hỏi:- Những người đồng bạn đi theo các hạ đã có ai bị tử thương chưa?Chung Khí Tử chậm rãi đáp:- Tại hạ đến đây một mình, không có bạn hữu nào hết.Lý Hàn Thu hỏi:- Vậy mấy người vừa rú lên vì bị tử thương đó là ai?Chung Khí Tử đáp:- Chắc cũng là những người giống như hai vị muốn coi cuộc nhiệt náo này.Ðang lúc nói chuyện đột nhiên thấy bóng một đám đông thấp thoáng. Mấy người chạy lẹ tới nơi vừa nghe tiếng gió thổi vạt áo lạch phạch, đoàn người đã tới trước mặt.Lý Hàn Thu ngẩng đầu nhìn ra thì chính là Hàn Ðào ở Từ Châu. Hắn có bốn tên đại hán võ phục tùy tòng. Cả bốn tên đều nai nịt gọn gàng tay cầm quỷ đầu đao sống dầy.Hàn Ðào vẫn mặc áo trường bào. Tay cầm một thanh trường kiếm. Hiển nhiên hắn tỏ ra rất vội vàng và tùy tiện chụp lấy một thứ binh khí cầm đi.Bốn đại hán tay cầm quỉ đầu đao tản ra rất lẹ để bao vây mấy người vào giữa.Hàn Ðào đảo mắt loang loáng nhìn mọi người một lượt rồi thủng thẳng nói:- Té ra các hạ có mấy ông bạn đón tiếp.Chung Khí Tử đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Hàn Ðào đáp:- Mấy vị này chẳng có liên quan gì đến tại hạ. Tại hạ chưa từng quen biết nhau.Hàn Ðào đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu cùng Lôi Phi thì quả là nhân vật hắn chưa từng gặp bao giờ, nên hắn cũng không lấy gì làm quan tâm. Rồi hắn cất tiếng tự giới thiệu:- Tại hạ là Hàn Ðào ở Từ Châu. Dường như Chung huynh cũng ít khi qua lại giang hồ phải không?Chung Khí Tử cười lạt đáp:- Tưởng là ai chứ Hàn Ðào ở Từ Châu thì tại hạ đã được nghe đại danh từ lâu.Hàn Ðào cười lạt nói:- Chung huynh võ công cao cường đao pháp kỳ dị. Vừa rồi tiểu đệ ở dười đài đã được thưởng thức tuyệt kỹ của Chung huynh, trong lòng kính phục vô cùng!Chung Khí Tử nói:- Tại hạ không dám! Hàn Ðại Hiệp dạy quá lời.Hắn chuyển động mục quang đảo nhìn bốn đại hán một lượt rồi thủng thẳng hỏi:- Hàn nhị hiệp dẫn nhiều tay cao thủ rượt theo tại hạ, không hiểu có điều chi chỉ giáo?Hàn Ðào chắp tay đáp:- Giang Nam Song Hiệp trước nay chỉ thích giao du bạn hữu. Chung huynh là một nhân vật anh hùng như vậy, thật khiến cho bọn tại hạ ngưỡng vọng vô cùng!Chung Khí Tử khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:- Mục đích của Hàn nhị hiệp thế nào? Tiểu đệ thật tình vẫn chưa hiểu rõ.Hàn Ðào đáp:- Phương đại hiệp đã đặt một tiệc rượu ở Phương Phủ, hiện y đang kính cẩn chờ đợi đại giá.Chung Khí Tử hỏi:- Chúng ta chưa từng quen biết. Tại hạ khi nào dám đến quấy nhiễu?Hàn Ðào đáp:- Anh em bốn bể cũng trong một nhà. Nếu Chung huynh cố ý kết giao cùng bọn tại hạ thì xin mời cùng đi với tại hạ vào chơi.Chung Khí Tử cười mát hỏi:- Nếu tại hạ không đi được thì sao?Hàn Ðào nhíu cặp lông mày đáp:- Tại hạ rất hy vọng Chung huynh cùng đi với tại hạ một chuyến.Hắn mỉm cười nói tiếp:- Chung huynh có việc gì, tiểu đệ tin rằng chúng ta sẽ giải quyết được hoàn toàn.Hắn vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Tam Anh.Bỗng nghe Tam Anh dịu dàng nói:- Chung đại hiệp nên đi đi! Hàn nhị hiệp đối với Chung đại hiệp lịch sự như vậy là có vẻ đặc biệt lắm đấy.Hàn Ðào liền nói tiếp:- Một nhân tài như Chung huynh. Bọn tiểu đệ rất mong được kết nghĩa chi lan, dĩ nhiên không thể coi như người thường được. Bọn tiểu đệ còn muốn Chung huynh tham gia đại điển hôn lễ cho thêm phần trọng thể.Lý Hàn Thu đứng bàng quan bằng cặp mắt lạnh lùng. Chàng nhận thấy Hàn Ðào cố ý muốn kết giao với Chung Khí Tử thì nghĩ thầm trong bụng:- Nếu Chung Khí Tử bị bọn chúng dụ dỗ kéo về cùng phe thì thật là một mối uy hiếp lớn cho võ lâm.Lôi Phi lạnh lùng đứng một bên. Y không nói nửa lời, mà cũng không ngăn trở Lý Hàn Thu. Dường như y muốn để cho chàng tự xử trí việc này.Bỗng thấy Chung Khí Tử ngửng mặt trông lên trời trầm ngâm một hồi rồi thủng thẳng đáp:- Thịnh tình của Hàn nhị hiệp, tại hạ cảm kích vô cùng! Có điều tại hạ đã ước hẹn cùng người. Vậy cuộc vào chơi Phương Phủ xin để lại một ngày khác.Hàn Ðào tỏ ra rất nhẫn nại. Hắn tươi cười hỏi:- Chung huynh ơi! Chung huynh có ước hẹn với ai mà tương hội vào lúc nào?Chung Khí Tử đáp:- Vào giờ ngọ ngày mai, thế nào tại hạ cũng phải gặp mặt ông bạn đó.Hàn Ðào cười khanh khách nói:- Tưởng gì chứ thế thì dễ quá, bọn tiểu đệ không để cho Chung huynh lỡ cuộc hội ngộ. Hàn mỗ vâng lệnh Phương đại hiệp đến đây, mong rằng Chung huynh vị tình một chút. tiểu đệ xin trỏ lên trời mà thề rằng bọn tiểu đệ mời Chung huynh gặp gỡ một phen quyết không có chút ác ý nào hết mà chỉ chuyện trò vui vẻ cùng Chung huynh như tình kết giao bạn hữu.Tam Anh lại dịu dàng nói xen vào:- Chung đại hiệp nên nhận lời đi thôi! Tiện thiếp không muốn Chung đại hiệp vì tiện thiếp mà mất hết sự vui vẻ. Vậy mong Chung đại hiệp hãy tới Phương Phủ tiện thiếp không làm phiền đại hiệp. Ðại hiệp đường chính chính mà đi theo Hàn nhị hiệp cho cuộc hội ngộ được mỹ mãn.Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:- Trong Phương gia đại viện chúng đã bố trí cơ quan trùng điệp. Ðến phó hội Phương gia đại viện tức là dấn thân vào hầm rồng hang cọp. Dù Chung Khí Tử bản lãnh cao cường đến đâu e rằng cũng khó lòng ra thoát.Tuy trong lòng chàng nghĩ vậy nhưng cố ý nhẫn nại không thốt ra lời.Bỗng nghe Chung Khí Tử đáp:- Hàn nhị hiệp đã tận tình, nếu Chung mỗ lại cố chấp không đi thì sao khỏi mang tiếng là kẻ bất cận nhân tình. Có điều tại hạ cần phải báo tin cho ông bạn biết trước mới được.Hàn Ðào lấy làm kỳ hỏi:- Chung huynh cũng có bạn cùng đến ư?Chung Khí Tử đáp:- Ðúng thế! Xin Hàn nhị hiệp hãy về trước. Ðể tại hạ đi thông báo với người bạn một tiếng rồi vào khoảng canh năm sẽ tới Phương gia đại viện để hội diện với hai vị.Hàn Ðào hỏi:- Ông bạn của Chung huynh bây giờ hiện ở đâu? Sao không mời y cùng đến chơi một thể?Chung Khí Tử đáp:- Ông bạn đó của tại hạ vốn không ưa gặp mặt người ngoài. Hàn nhị hiệp bất tất phải quan tâm.Hàn Ðào biến sắc hỏi:- Chung huynh nói vậy thì ra nhất định không nể mặt tại hạ hay sao?Chung Khí Tử hững hờ đáp:- Hàn nhị hiệp do thịnh tình mời tại hạ đến chơi còn tại hạ ưng thuận hay không là theo lễ. Nếu Hàn nhị hiệp lại nhất định cưỡng bách tại hạ phải vâng lời thế thì không phải là chuyện mời mọc mà là cách bức bách tại hạ y theo một phép.Hàn Ðào cười lạt nói:- Giang Nam Song Hiệp cũng là hạng người có chút danh vọng trong võ lâm nếu Chung huynh cương quyết cự tuyệt thì ra không nể mặt nhau rồi.Chung Khí Tử cười lạt nói:- Hàn huynh đã đa tâm như vậy thì chúng ta khỏi cần nói chuyện nữa.Hàn Ðào ngửa mặt lên huýt một tiếng dài rồi hỏi:- Chung huynh có biết bây giờ đã vào tình trạng nào không?Chung Khí Tử hỏi lại:- Ở vào tình trạng nào thì làm sao?Hàn Ðào đáp:- Xin Chung huynh hãy nhìn kỹ mà xem sẽ rõ.Chung Khí Tử đảo mắt nhìn quanh thì thấy bốn mặt ánh lửa chập chờn. Chỉ trong khoảng khắc, bốn cây đuốc sáng rực cả lên.Dưới ánh đuốc sáng tỏ, bốn mặt đều có bóng người chuyển động có đến mấy chục. Hiển nhiên hắn đã ở vào giữa vòng vây trùng điệp.Chung Khí Tử lạnh lùng nói:- Té ra Hàn nhị hiệp mời tại hạ là để cho bọn người của nhị hiệp có đủ thì giờ bố trí.Hàn Ðào nói:- Nếu anh em ta thực lòng bàn chuyện kết giao thì bây giờ Chung huynh ưng thuận cũng vẫn còn kịp.Hắn đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu cùng Lôi Phi nói tiếp:- Nếu hai vị cũng là bạn hữu với Chung huynh thì tại hạ xin mời cùng đi một thể cho vui.Chung Khí Tử đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu và Lôi Phi đáp:- Tại hạ với hai vị này vốn không quen biết.Hàn Ðào hơi ngần ngừ một chút rồi nhìn Lý Hàn Thu và Lôi Phi hỏi:- Hai vị đến đây làm chi?Lôi Phi cướp lời đáp:- Tại hạ đến đây để xem cuộc hoa hội náo nhiệt, chưa từng quen biết Chung huynh đây bao giờ.Hàn Ðào hết ngó Lôi Phi lại ngó Chung Khí Tử hỏi:- Chung huynh tính thế nào?Lý Hàn Thu đảo mắt nhìn quanh một lượt thì thấy bốn bề lửa cháy cao ngất đang từ từ vây lại gần. Họ còn cách chừng hai trượng thì bày thành một thế trận rất nghiêm mật.Hàn Ðào khẽ hắng giọng một tiếng khẽ nói:- Cứ tình thế trước mắt mà bàn thì các hạ thực chẳng thể nào đem Tam Anh cô nương đi được.Chung Khí Tử đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi thủng thẳng hỏi:- Kiểu này thì Hàn nhị hiệp muốn cưỡng bách tại hạ phải tuân theo mệnh lệnh của người ngoài rồi chăng?Hàn Ðào tủm tỉm cười đáp:- Thật ra Hàn mỗ thành tâm kính thỉnh Chung huynh. Nếu Chung huynh cố ý tự tuyệt người ở ngoài xa ngàn dặm thì bọn tại hạ đành phải động thủ.Chung Khí Tử cười lạt nói:- Bây giờ tại hạ biết cuộc Tần hoài Hoa Hội đó chẳng qua là các vị bày ra cạm bẫy để đánh lừa anh hùng thiên hạ.Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:- Phải rồi! Ðáng tiếc là bây giờ anh chàng này mới hiểu.Lúc này bốn mặt đã bày thành trận thế rất nghiêm mật. Hàn Ðào đảo mắt nhìn quanh rồi cười nói:- Bây giờ chúng ta là bạn hay là thù chỉ một lời nói của Chung huynh là quyết định.Hắn dừng lại một chút rồi tiếp:- Có điều trước khi Chung đại hiệp quyết định là thù hay bạn, tại hạ xin có mấy lời khuyến cáo.Chung Khí Tử đằng hắng một tiếng rồi nói:- Hàn đại hiệp có điều gì xin nói cho nghe.Hàn Ðào đáp:- Chung huynh! Trước kia Chung huynh ít qua lại giang hồ, dường như chưa gây nên nhiều ân oán với các bạn hữu võ lâm.Chung Khí Tử đáp:- Ðúng thế! Tại hạ rất ít bôn tẩu giang hồ, chưa có gì đáng kể là gây nên ơn oán với ai cả.Hàn Ðào hỏi:- Vậy Chung huynh đăng đài tỷ võ chỉ vì Tam Anh cô nương này thôi ư?Chung Khí Tử đưa mắt nhìn Tam Anh đáp:- Có thể nói như vậy.Hàn Ðào hỏi:- Nếu Chung huynh chỉ vì Tam Anh cô nương thì sao lại không muốn đi đến một chỗ kết cục hoàn toàn mỹ mãn.Chung Khí Tử hỏi lại:- Thế nào là kết cục hoàn toàn mỹ mãn?Hàn Ðào đáp:- Việc này giản dị lắm. Nếu Chung huynh ưng thuận lời yêu cầu của tại hạ cùng tới Phương đại hiệp thì bao nhiêu ý niệm thù nghịch giữa chúng ta đều tiêu tan hết. Cuộc hội đàm mà đi đến chỗ ý hiệp tâm đầu thì chúng ta thành những bạn tri kỷ, mà Tam Anh cô nương dĩ nhiên thuộc quyền sở hữu Chung huynh.Chung Khí Tử cười ruồi hỏi:- Nếu tại hạ không ưng thì sao?Hàn Ðào nghiêm mặt đáp:- Khó lòng khỏi một trường ác đấu, nhưng bọn tại hạ đã biết rõ võ công cùng đao pháp kinh hồn của Chung huynh, nên dĩ nhiên bọn tại hạ phải chuẩn bị một cách rất châu đáo. Nếu xảy cuộc chiến đấu, thì Chung huynh thật khó nắm được phần thắng.Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:- Cái đó cũng chả quan hệ gì. Ta mà cùng Lôi huynh hiệp lực giúp y thì việc phá trận thế kia có chi là khó. Cái khó là ở chỗ làm sao giữ cho Tam Anh cô nương được an toàn.Bản ý chàng nghĩ vậy nhưng không dám nói ra.Chàng thấy Chung Khí Tử ngưng thần ngẫm nghĩ hồi lâu không nói gì. Hiển nhiên hắn đã bị những câu hăm dọa của Hàn Ðào làm cho nao núng.Bỗng nghe Tam Anh cô nương cất giọng ôn tồn nói:- Nếu Chung đại hiệp có lòng thương tiếc tấm thân bồ liễu này thì sao lại không ưng thuận lời mời của Hàn đại hiệp? Giang Nam Song Hiệp đã nổi tiếng là tay Mạnh Thường Quân thì dĩ nhiên hai vị đó khao khát kết giao với Chung huynh lắm!Hàn Ðào nói tiếp:- Tiểu đệ còn giới thiệu Chung huynh với mấy vị cao nhân trên chốn giang hồ nữa.Chung Khí Tử từ từ buông cổ tay Tam Anh ra hỏi:- Nếu tại hạ buông tha Tam Anh cô nương thì sao?Tam Anh từ từ lùi lại mấy bước đi tới trước mặt Hàn Ðào.Hàn Ðào đập tay một cái giải khai huyệt đạo cho Tam Anh nói tiếp:- Chúng ta hy vọng được Chung huynh nhận lời mời.Chung Khí Tử hỏi:- Hàn nhị hiệp nói vậy thì ra các vị rượt theo Chung mỗ không phải chỉ vì Tam Anh cô nương?Hàn Ðào cười mát đáp:- Hàn mỗ muốn cứu Tam Anh và cũng muốn mời Chung huynh. Nếu Chung huynh không chịu cùng vào Phương phủ thì tiểu đệ biết trở về phúc đáp Phương đại hiệp ra sao?Chung Khí Tử lạnh lùng nói:- Ðó là việc riêng của Hàn nhị hiệp. Tiểu đệ đã buông tha Tam Anh cô nương rồi. Nếu bảo là Chung mỗ đã trái với đài qui trên Tần hoài Hoa Hội thì bây giờ tại hạ đã trả lại Tam Anh cô nương rồi đó. Hàn nhị hiệp mà còn sinh điều khó dễ thì tại hạ đành trông vào võ công của bản thân.Hàn Ðào tủm tỉm cười nói:- Xem chừng Hàn mỗ nói đa khô cổ bỏng họng mà cũng không khiến cho Chung huynh động tâm được.Ðột nhiên hắn biến sắc lạnh lùng hỏi:- Chung huynh là người thấy nhiều hiểu rộng chắc biết rõ đao trận này chứ?Chung Khí Tử hỏi lại:- Ðao trận là thế nào?Hàn Ðào đáp:- Chung huynh thử coi xem.Ðột nhiên hắn lùi lại ba bước chìa tay trái ra nói:- Ðưa đây.Một hán tử áo đen vâng lời tiến lại hai tay đưa lên một người bù nhìn bằng gỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương