Thất Tuyệt Ma Kiếm
Chương 86: Yếu bị kiếm thương , mạnh thì trúng độc
Lý Hàn Thu thò tay trái điểm vào mấy chỗ huyệt đạo của Ðàm Dược Sư rồi nói:- Hàn công tử! Bữa nay chúng ta nhất định đấu cho kỳ đến lúc phân thắng bại mới thôi.Chàng từ từ tiến đến trước mặt Hàn công tử.Hàn công tử nói:- Lý huynh cố ý cưỡng bách tiểu đệ phải tỷ đấu thì chắc là đã nắm vững được phần thắng.Lý Hàn Thu nói:- Ðàm Dược Sư và Quyên cô nương tự giải quyết với nhau. Còn đôi ta ra ngoài kia để quyết đấu sinh tử.Hàn công tử không trả lời Lý Hàn Thu. Gã đưa mắt nhìn Quyên Nhi nói:- Quyên cô nương! Lý huynh bức bách tại hạ đến thế thì tại hạ khó lòng rút lui được.Quyên Nhi sửng sốt nói:- Lý huynh! Lý huynh không nên bức bách y ứng chiến. Chúng ta nên bàn kế hoạch lâu dài là hơn...Lý Hàn Thu ngắt lời:- Ðàm Dược Sư đã không còn sức phản kháng nữa. Vậy câu chuyện giữa Hàn công tử và tại hạ, cô nương bất tất phải quan tâm.Chưa dứt lời chàng đã rảo bước ra khỏi sảnh đường.Hàn công tử cũng đi theo sau.Quyên Nhi thấy hai người ra khỏi nhà rồi, liền khẻ bảo Lôi Phi:- Lôi huynh nên nhắc Lý huynh phải coi chừng Hàn công tử sử dụng ám khí.Lôi Phi gật đầu đi ra cửa.Quyên Nhi nhìn Ðàm Dược Sư nói:- Bây giờ bất luận tiểu nữ đối phó với Dược Sư như thế nào, Dược Sư cũng chẳng thể phản kháng được nữa.Ðàm Dược Sư bề ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh mà thực ra trong lòng kinh hãi vô cùng. Hắn sợ Quyên Nhi hạ độc thủ.Quyên Nhi giơ kiếm lên nói:- Ðàm Dược Sư! Dược Sư chẳng còn cách nào nữa, ngoại trừ trả lời những câu hỏi của tiểu nữ nếu Dược Sư muốn cho da thịt khỏi phải đau khổ.Ðàm Dược Sư ngập ngừng:- Cô nương!...Quyên Nhi lạnh lùng ngắt lời:- Dược Sư đừng hòng thuyết phục tiểu nữ. Nếu Dược Sư không chịu trả lời những câu hỏi của tiểu nữ thì bước đầu tiên là tiểu nữ hãy cắt mũi của Dược Sư.Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi:- Gia gia tiểu nữ còn sống ở thế gian không?Ðàm Dược Sư quả nhiên sợ hãi đáp ngay:- Lệnh tổ còn sống ở thế gian.Quyên Nhi hỏi:- Bây giờ lão gia hiện ở đâu?Ðàm Dược Sư đáp:- Lão cũng ở gần quanh đây.Quyên Nhi sửng sốt hỏi:- Ở quanh đây ư?Ðàm Dược Sư đáp:- Ðúng thế!Quyên Nhi hỏi:- Ở chỗ nào? Cách đây chừng bao xa?Ðàm Dược Sư đáp:- Chỗ này không có tên. Lão phu gọi nó là "Vô Ưu Thạch Thất", cách đây không đầy mười dặm.Quyên Nhi hỏi:- Dược Sư nói thật đấy chứ?Ðàm Dược Sư đáp:- Nhất định là thật.Quyên Nhi nói:- Nếu lão nói dối một câu là tiểu nữ móc một con mắt. Tiểu nữ phải điều tra cho biết hư thực thế nào đã.Ðàm Dược Sư hỏi lại:- Cô nương biết chỗ nào mà tìm tới nơi được?Quyên Nhi hỏi lại:- Vậy phải làm sao bây giờ?Ðàm Dược Sư đáp:- Lão phu phải dẫn cô nương đi mới được.Quyên Nhi trầm ngâm một chút rồi hỏi:- Bao giờ đi?Ðàm Dược Sư đáp:- Cái đó là tùy ý cô nương.Quyên Nhi xoay tay lại thu kiếm về hỏi:- Có việc mà tiểu nữ không hiểu là giữa Dược Sư và gia gia đã là chỗ bạn thân, sao Dược Sư còn hãm hại?Ðàm Dược Sư lạnh lùng đáp:- Nếu lão phu mà có hại lão thì lão đã chết lâu rồi, chứ sống sao được đến bây giờ?Quyên Nhi hỏi:- Dược Sư không hại gia gia thì làm sao lại kiếm người giả mạo để bịt mắt bọn để bịt mắt bọn tiểu nữ?Ðàm Dược Sư đáp:- Lệnh tổ hãy còn sống. Cô nương gặp mặt lão cứ hỏi lão sẽ biết.Quyên Nhi nghe lão nói vậy biết là gia gia chưa chết, nàng cũng yên tâm được một phần, nhưng nàng lại lo rằng Lý Hàn Thu và Hàn công tử có thể xảy ra cuộc ác đấu kẻ sống người chết. Nàng liền nói:- Tiểu nữ có chuyện cần dời khỏi nơi đây một khắc, vậy phải điểm vào vận huyệt của lão mới được.Ðàm Dược Sư hỏi:- Có phải cô nương ra coi cuộc ác đấu giữa Lý Hàn Thu và Hàn công tử không?Quyên Nhi hỏi lại:- Dược Sư hỏi làm gì?Ðàm Dược Sư đáp:- Hàn công tử tuy rất thông minh, nhưng e rằng y không phải là địch thủ của Lý Hàn Thu.Quyên Nhi giơ tay lên điểm vào hai chỗ huyệt đạo Ðàm Dược Sư, rồi nói:- Công phu của Dược Sư rất thâm hậu, nhất định có thể tự giải khai được huyệt đạo. Vì thế mà tiểu nữ chẳng thể không đề phòng được. Tiểu nữ đi rồi sẽ trở lại ngay để cùng đi với Dược Sư tìm kiếm gia gia. Nếu Dược Sư dối trá sẽ phải chịu sự đau khổ không vừa đâu.Dứt lời nàng trở gót ra ngoài.Lý Hàn Thu và Hàn công tử đang đứng đối lập và binh khí đều cầm ở tay rồi.Lý Hàn Thu sử thanh trường kiếm.Hàn công tử dùng một cây kim bút và một cặp đoản kiếm sáng loáng.Lôi Phi đứng một bên theo dõi.Quyên Nhi từ từ bước tới đứng bên Lôi Phi khẽ hỏi:- Hàn công tử bản lãnh không phải tầm thường. Cuộc chiến này khó mà liệu trước được ai thắng ai bại. Không hiểu tại sao Lý huynh lại kiên trì đòi mở cuộc đấu?Lôi Phi đáp:- Lý đệ nóng lòng báo mối đại cừu cho song thân, nhưng mọi người đều nói là Hàn công tử đây võ công xuất chúng, nên y coi gã là một chướng ngại vật rất lớn trong công cuộc báo thù của y. Nay y gặp cơ hội, dĩ nhiên y muốn trừ cho bằng được gã.Quyên Nhi nói:- Lý huynh vị tất đã thắng được Hàn công tử.Lôi Phi khẻ đằng hắng một tiếng rồi nói:- Nếu hai người chỉ trông vào võ công mà động thủ thì nhất định Lý đệ sẽ nắm chắc phần thắng, không còn nghi ngờ gì nữa.Quyên Nhi hỏi:- Nhưng hai người cùng liều mạng mà Lôi huynh muốn họ chỉ dùng võ công được ư?Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:- Tiện thiếp đã nhờ Lôi huynh nhắc y phải đề phòng Hàn công tử dùng ám khí. Chẳng hiểu Lôi huynh đã cho y biết chưa?Lôi Phi đáp:- Tại hạ đã dùng thuật truyền âm cảnh cáo y rồi. Trước khi đối địch tưởng không nên bảo y là Hàn công tử bản lãnh ghê gớm.Quyên Nhi không nói gì nữa. Nàng tạt ngang ra hai bước đứng cùng hàng Lôi Phi để coi diễn biến.Lúc này Lý Hàn Thu đã từ từ giơ thanh trường kiếm lên.Hàn công tử cũng cầm cây kim bút đặt trước ngực như thế sử kiếm.Lôi Phi đột nhiên quay lại ngó Quyên Nhi một cái, thấy nàng đứng cách xa những hai thước nên y muốn nói lại thôi.Nguyên Hàn công tử dường như lấy kim bút làm khí giới chính nên dùng tay phải cầm bút đặt trước ngực. Tay trái gã cầm đoản kiếm trỏ chênh chếch xuống đất.Thật là một chiêu thức khai môn rất kỳ lạ. Lôi Phi kiến văn quảng bát mà cũng không nhìn ra là chiêu thức gì. Nhưng y phán đoán theo kinh nghiệm thì đây là một thủ thức nửa chính nửa tà.Bỗng nghe Lý Hàn Thu cất tiếng lạnh lùng hỏi:- Các hạ đã chuẩn bị xong chưa?Hàn công tử đáp:- Xong rồi! Tại hạ nghe danh Thất Tuyệt Ma Kiếm đã lâu...Lý Hàn Thu gạt đi:- Xin các hạ đừng quá khen! Mời các hạ ra tay đi.Hàn công tử đáp:- Xin mời Lý huynh động thủ trước.Lý Hàn Thu đáp:- Thời giờ là vàng ngọc. Tại hạ không dám khách sáo nữa.Chàng vung trường kiếm đâm tới.Hàn công tử đưa đoản kiếm lên che kín môn hộ, gạt được thế kiếm của Lý Hàn Thu.Lý Hàn Thu hạ thấp trường kiếm. Kiếm quang vừa lóe lên, thanh trường kiếm đã đâm xéo, nhằm phóng vào cổ tay Hàn công tử.Hàn công tử phóng cây kim bút ở trước ngực điểm ra rất mau lẹ.Choang một tiếng! Cây bút đã đâm trúng vào thanh trường kiếm của Lý Hàn Thu.Lý Hàn Thu thấy thanh kiếm bị chấn động tự nhiên tay chàng đưa thấp xuống một chút.Nguyên Hàn công tử sử cặp đoản kiếm khiến cho Lý Hàn Thu phải biến thế để cây kim bút kịp thời phản kích.Mới một phen giao thủ Hàn công tử đang thế bị động đoạt lại được tiên cơ. Nhưng gã không mượn cơ hội này để phản kích mà lại lùi về phía sau một bước.Lý Hàn Thu cũng lùi lại một bước, thu thế kiếm về, chuẩn bị đỡ gạt thế công của đối phương. Chàng không ngờ Hàn công tử không tiến đánh mà lại rút lui.Lý Hàn Thu do dự một chút rồi đột nhiên vung kiếm xông lên. Thanh trường kiếm rung động vọt xéo ra hai bông kiếm hoa đánh vào hai chỗ yếu huyệt của Hàn công tử.Hàn công tử tay trái cầm đoản kiếm cũng vung lên, kiếm quang lấp loáng gạt thế kiếm của Lý Hàn Thu. Nhưng lần này cây kim bút trong tay phải gã lại không phóng ra một cách khinh xuất.Gã cự địch bằng đoản kiếm và tựa hồ coi cây kim bút rất trân quí không chịu di chuyển một cách bừa bãi.Lý Hàn Thu tấn công gã mười mấy chiêu, mà chiêu nào chàng củng cố ý để sơ hở mong đối phương phản kích vào. Ngờ đâu Hàn công tử thủy chung vẫn giữ thế thủ không chịu phản công.Lý Hàn Thu dần dần nóng ruột, lớn tiếng quát:- Coi chừng!Chàng đột nhiên biến thế, thi triển kiếm pháp Thất Tuyệt Ma Kiếm, chiêu nào cũng nhằm vào chỗ nguy hại của Hàn công tử.Thất Tuyệt Ma Kiếm là một kiếm pháp ghê gớm nhất thiên hạ. Quả nhiên lúc sử dụng đến nó, uy lực ghê hồn.Hàn công tử biến hóa binh khí trong tay rất mau lẹ, đột nhiên phóng bút, đột nhiên hươi kiếm. Thủ pháp của gã rất phức tạp, chiêu nào cũng phát huy võ công đường lối khác nhau.Kiếm, bút của Hàn công tử liên tiếp di chuyển chỉ trong nháy mắt đã đón được hơn hai chục chiêu của Lý Hàn Thu.Lý Hàn Thu thấy thủ pháp của đối phương phong tỏa được ngoài hai chục chiêu kiếm của mình bằng những chiêu thức khác nhau thì trong lòng rất là kính phục. Chàng nghĩ thầm:- Gã còn nhỏ tuổi mà võ công đã tinh thông quảng bát như vậy. Nếu để lâu ngày thì còn làm gì được gã nữa.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng ra chiêu tới tấp đánh rất gấp.Hàn công tử tiếp đón được ngoài hai chục chiêu liền cảm thấy thế cùng lực kiệt mà Lý Hàn Thu lại phát huy thế kiếm khủng khiếp hơn liền biết ngay là khó lòng chống đỡ được lâu nữa.Bỗng Lý Hàn Thu quát lên một tiếng "mau!"Rồi thanh trường kiếm quất ngang đánh roạt một tiếng trúng vào cánh tay trái Hàn công tử. Gã bị rách áo vào đến da thịt, máu chảy đầm đìa.Chiêu kiếm này thế rất trầm trọng khiến cho đoản kiếm ở trong tay Hàn công tử cũng bị rơi xuống đất.Hàn công tử trấn tĩnh phi thường. Gã nhịn đau, tay phải phóng kim bút tới. Một tia sáng vàng từ ngọn bút vọt ra.Hai người đứng cách nhau không đầy mấy thước. Ðầu bút có đặt ám khí bắn ra một cách đột ngột.Lý Hàn Thu cảm thấy chồn tay, thanh trường kiếm đưa chậm lại một chút.Hàn công tử hít mạnh một hơi chân khí, đột nhiên lùi lại tám thước.Lý Hàn Thu cảm thấy chỗ bị thương bỗng trơ ra như gỗ. Cả cánh tay mặt không tài nào giơ lên được nữa thì trong lòng không khỏi kinh hãi.Hàn công tử cũng bị thương khá nặng. Trong lúc này cả cánh tay trái gã đều bị máu tươi chảy ra ướt đẫm.Lý Hàn Thu đã bị thương ở cánh tay mặt thì dù có kiếm pháp tuyệt thế cũng không tài nào xuất chiêu được nữa. Trong lòng phẩn khích, chàng ngửng đầu lên nhìn Hàn công tử lạnh lùng nói móc:- Lệnh tôn rất giỏi về nghề dùng ám khí để hại người. Nay các hạ thừa kế nghề đó đã gần được đến trình độ lệnh tôn.Hàn công tử cười mát nói:- Binh bất yếm trá, càng trá càng hay! Lý huynh đã không chịu nhận lời cuộc đấu quân tử và đòi đem tính mạng ra để tỷ thí. Cuộc sinh tử chỉ trong hơi thở là xong. Nếu tại hạ không thi triển ám khí thì cái mạng này đã mất về tay Lý huynh từ lâu rồi.Lý Hàn Thu không còn sức để ra tay giết gã, chàng toan thóa mạ gã một phen cho hả lòng căm tức. Nhưng Hàn công tử nói mấy câu như vậy khiến cho chàng muốn thóa mạ cũng không tiện thốt ra lời.Bỗng thấy Hàn công tử giơ cây kim bút lên lắc một cái.Hai gã thiếu niên võ phục chừng mười tám mười chín tuổi song song chạy tới.Hai gã này đều đeo hai thứ binh khí. Trên lưng cài một thanh trường kiếm. Cạnh sườn lại đeo cái túi đựng một thứ binh khí hình vuông.Hai người đi gần tới phía sau lưng Hàn công tử, lập tức chia nhau hành động. Một tên buộc vết thương cho Hàn công tử, còn một tên lượm đoản kiếm của gã bị rớt dưới đất.Quyên Nhi chạy đến bên Lý Hàn Thu hỏi:- Lý huynh! Lý huynh bị thương nặng lắm không?Lý Hàn Thu đáp:- Tại hạ trúng ám khí của đối phương.Quyên Nhi hỏi:- Bị thương ở chỗ nào?Lý Hàn Thu đáp:- Ở đầu vai bên phải.Quyên Nhi hỏi:- Lý huynh thấy thế nào?Lý Hàn Thu đáp:- Chỗ thương bị tê như gỗ. Tay phải không cất lên được.Quyên Nhi nói:- Ðó là thứ ám khí có chất độc.Nàng chẳng tỵ hiềm nam nữ lúc bao con mắt trông vào, giơ tay phải lên xé rách tay áo bên phải Lý Hàn Thu. Nàng thấy một mũi kim nhỏ sắc vàng cắm vào đầu cánh tay Lý Hàn Thu ngập hết vào thịt chỉ lộ ra một chấm vàng.Quyên Nhi thò mấy ngón tay nhỏ nhắn toan rút mũi kim châm ở trên vai Lý Hàn Thu.Lý Hàn Thu vội lùi lại hai bước nói:- Cô nương không nên tùy tiện động thủ. Mũi châm đó có chất kịch độc.Quyên Nhi nói:- Tiểu muội biết rồi, nhưng ngón tay tiểu muội chưa đứt thì mũi kim dù có chất độc cũng không thể làm cho tiểu muội bị thương được.Lý Hàn Thu nói:- Nhưng cô nương phải cẩn thận một chút mới được. Bây giờ tại hạ đã bị thương, nếu cô nương cũng bị thương nữa thì thật là khốn đốn.Quyên Nhi đáp:- Ðược rồi! Xin Lý huynh vận khí tạm thời phong tỏa những huyệt đạo ở trên vai đừng để chất kịch độc chạy vào trong. Tiểu muội đi tìm cách lấy thuốc giải đem đến cho.Lý Hàn Thu buông tiếng thở dài khẽ nói:- Cô nương hãy coi chừng Hàn công tử là người rất xảo trá. Gã dấu độc châm ở trong bút là một chuyện chưa từng nghe thấy.Quyên Nhi gật đầu đi thẳng đến chỗ Hàn công tử.Lúc này thương thế Hàn công tử đã buộc xong rồi.Hai gã thiếu niên đi theo Hàn công tử đột nhiên lạng người ra đứng chắn đường trước mặt Hàn công tử, tay cầm đốc kiếm.Hàn công tử hắng giọng một tiếng rồi hỏi:- Các ngươi hãy tránh ra!Hai gã thiếu niên dạ một tiếng rồi đứng tránh sang bên.Hàn công tử ngửng đầu lên ngó Quyên Nhi rồi hỏi:- Chắc cô nương đến xin thuốc giải cho Lý Hàn Thu?Quyên Nhi gật đầu đáp:- Phải rồi!Hàn công tử hỏi lại:- Sao cô nương biết chắc là tại hạ cho thuốc giải?Quyên Nhi đáp:- Tiện thiếp không biết. Nhưng nếu công tử không cho thì tiện thiếp cũng cướp lấy, trừ khi công tử bị chết hoặc là thắng tiện thiếp.Hàn công tử nói:- Xem chừng cô nương tự tin là sẽ thắng được tại hạ.Quyên Nhi nói:- Tiện thiếp chỉ biết rằng công tử bị thương rất nặng.Hàn công tử hỏi:- Thế ra cô nương nhân lúc người ta đang nguy cấp mà hạ thủ hay sao?Quyên Nhi đáp:- Tiện thiếp cần lấy thuốc giải, chứ không có ý sát hại công tử, vì trước nay công tử đối với tiện thiếp rất tử tế.Hàn công tử lại hỏi:- Còn bây giờ thì sao?Quyên Nhi đáp:- Bây giờ chúng ta không cùng đi một đường, khó mà mưu sự được.Hàn công tử khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:- Cái đó tại hạ cũng biết rồi.Gã thò tay vào bọc lấy ra một chiếc bình ngọc liệng về phía Quyên Nhi nói:- Ðây, cô đón lấy!Quyên Nhi giơ tay ra đón bình thuốc rồi nói:- Ða tạ Hàn huynh! Bây giờ Hàn huynh có thể đi được rồi!Hàn công tử nói:- Trong bình có ba viên. Cô nương bảo y giữ lấy mà sử dụng, nó còn có thể cứu mạng cho y hai lần nữa.Quyên Nhi đáp:- Ða tạ Hàn huynh có dạ quan hoài.Hàn công tử quay đầu đi hai bước. Gã còn nói thêm một câu:- Quyên cô nương! Bây giờ cô nương đã tin là giữa tại hạ và Ðàm Dược Sư không hẹn mà gặp chưa?Quyên Nhi lắc đầu đáp:- Tiện thiếp vẫn không tin.Hàn công tử nhăn nhó cười nói:- Thong thả rồi cô nương sẽ biết.Quyên Nhi hững hờ đáp:- Tiện thiếp bỏ qua việc này không tra xét nữa.Hàn công tử nói:- Cô nương nên điều tra cho biết rõ.Quyên Nhi nói:- Tiện thiếp có nhiều việc quá, mà việc nào cũng khẩn yếu, không còn lòng dạ nào để tra xét việc này. Xin Hàn huynh bảo trọng tấm thân. Chúc Hàn huynh xuống núi bình yên.Hàn công tử buồn rầu hỏi:- Sau này chúng ta còn dịp nào gặp nhau nữa không?Quyên Nhi lạnh lùng đáp:- Hay hơn hết là đừng gặp nhau nữa.Hàn công tử hỏi:- Tại sao vậy?Quyên Nhi đáp:- Gặp mặt cũng như không, phỏng được ích gì?Hàn công tử không nói nữa, uể oải đi về phía trước. Chân gã trầm trọng như đeo khối nặng ngàn cân.Hai gã thiếu niên võ phục đi sau hộ vệ Hàn công tử. Chúng quay mặt lại đi lùi từng bước.Quyên Nhi thấy bọn kia đã đi xa rồi mới bước tới bên cạnh Lý Hàn Thu cất giọng dịu dàng nói:- Lý huynh! Hãy uống thuốc hoàn trong bình này đi.Nàng vừa nói vừa mở nắp bình. Lý Hàn Thu cũng không hỏi gì nữa, giơ tay trái ra móc lấy viên thuốc bỏ vào miệng nuốt.Quyên Nhi đậy nắp bình lại nói:- Chẳng hiểu thuốc này có hiệu nghiệm không? Lý huynh hãy ngồi nghỉ một lúc.Lý Hàn Thu nhìn chỗ bị thương cánh tay mặt đã thấy sưng vù lên và tím bầm lại thì nghĩ thầm:- Ám khí này quả nhiên độc địa ghê gớm!Quyên Nhi đi theo Lý Hàn Thu vào trong nhà nói:- Lý huynh hãy ngồi điều dưỡng một lúc. Nếu thuốc không linh nghiệm thì phải tìm phương pháp khác.Lôi Phi khẻ thở dài nói:- Hàn công tử quả nhiên là tay thông minh hơn đời. Gã dấu ám khí ở trong binh khí thì còn ai biết mà đề phòng cho xiết được.Quyên Nhi cười lạt nói:- AÙm khí mà độc địa thế này thì không phải là người quân tử. Lòng người thật khó mà lường được.228 Ngọa Long Sinh Hàn Giang NhạnNàng nói câu này tựa hồ có lòng ác cảm sâu xa với Hàn công tử.Lôi Phi nghĩ thầm trong bụng:- Nếu vì mũi độc châm mà Quyên cô nương tiêu tan hết tấm lòng ngưỡng mộ Hàn công tử thì Lý đệ trúng mũi độc châm này kể ra cũng không uổng.Bổng nghe Quyên Nhi nói:- Lôi huynh! Xin Lôi huynh chiếu cố cho Lý huynh. Bây giờ Ðàm Dược Sư hãy còn đây, nếu mà Hàn công tử đem lòng xảo quyệt để thuốc không hợp thì chúng ta sẽ bức bách lão phải trị độc thương cho Lý huynh.Nàng nói xong trở gót đi ngay.Lôi Phi nói:- Cô nương buông tha Hàn công tử một cách dễ dàng, chắc là trong lòng đã có định kiến.Y đưa mắt nhìn vết thương trên vai Lý Hàn Thu xưng và đỏ ửng dường như đã lui dần. Nhưng mũi độc châm vẫn còn nguyên đó. Y liền lấy đôi đũa tre cặp lấy, rút ra.Lý Hàn Thu thở phào một cái nói:- Thuốc này đúng rồi. Tiểu đệ đã cảm thấy chất độc tiêu dần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương