Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn
Chương 24: Vô Lễ Với Giáo Viên
Hôm nay anh có việc, phải ra ngoài thành phố, trên đường đi, trong lúc chờ đèn đỏ anh có gặp một học sinh đạp xe đạp cũng chờ đèn đỏ kế bên anh.Đèn đỏ vừa tắt, nam sinh không rõ mặt mũi kia đã đạp xe sang đường, không may một chiếc xe máy lao tới, một vụ tai nạn xảy ra, cả hai bên chỉ bị thương ngoài da.- Này nhóc, đi đứng kiểu gì vậy?- ...- Thùng hàng này tính đền kiểu gì đây, toàn là thực phẩm giao cho nhà hàng không đấy.Khương Triết thấy cậu nhóc mang đồng phục trường mình nên bèn đứng ra giúp đỡ.Đến gần mới thấy, đây chẳng phải là Lý Trực sao. Lại còn cúp học để đi chơi...- Thúng hàng của anh cứ để tôi đền, hơn nữa hai bên đều bị thương ngoài da, chắc không cần đền bù thêm chứ?- Tôi chỉ cần đền tiền thùng hàng là được, không cần tiền khác.Mọi việc giải quyết trong êm đẹp, lúc Khương Triết bảo cậu lên lề đường nói chuyện, Lý Trực liền tỏ thái độ với anh.- Em không cần thầy giúp, cũng không cần tiền thầy bố thí cho. Lát nữa em sẽ bảo mẹ em trả tiền lại cho thầy.Lý Trực vẫn dáng vẻ huênh hoang ấy nói chuyện với thầy chủ nhiệm mình. Anh không giận, chỉ cười nhạt, thằng bé năm xưa tính tình nay vẫn thế, chẳng thay đổi đi đâu cả.- Em muốn làm sao thì tùy nhưng mà trên người em còn mặc đồng phục, tôi vẫn là thầy của em. Đừng ăn nói như còn ở Đức.- Nếu tôi ăn nói như vậy thì làm sao?- Lý Trực, tôi không ngại làm lớn chuyện đâu, một đứa nhóc như em năm xưa có gia đình chống lưng nên tôi nhịn, còn bây giờ tôi nhẫn tâm hơn trước đó.- Đã về nước thì hãy chấp nhận, ở trong trường này và học sinh của lớp tôi thì không được vô lễ với giáo viên. Chưa kể chuyện em cúp học cũng là một cái tội.Lý Trực cảm thấy mình không nói lại được bèn im lặng, thái độ vẫn như cũ không có gì thay đổi.- Về lớp, xin giáo viên bộ môn vào học đi.- Tôi không muốn đi, việc gì tôi phải nghe thầy. Tôi không phải đầy tớ để thầy sai khiến đâu.- Vậy em muốn tôi gọi phụ huynh em mới vừa lòng sao?.... Được.Thầy Khương Triết móc túi lấy điện thoại gọi cho phụ huynh, lúc đầu cậu chỉ nghĩ anh đang đe dọa, đến khi nói chuyện thật mới biết giọng nói trong điện thoại là mẹ mình.Lý Trực có vẻ lo lắng và gấp gáp, cậu mong cuộc nói chuyện kết thúc sớm và đừng nói bóng gió đến chuyện này.- À... tôi gọi đến để báo với chị là điểm số thi giữa kì đã có rồi, chị có thể vào thẳng số liên lạc điện tử để xem. - Vậy sao? Tôi cảm ơn thầy, thằng bé vẫn ngoan ngoãn ở trường chứ?- Cũng có hơi quậy một chút thôi ạ, nhưng mà em là con trai hơn nữa tuổi ăn tuổi lớn, quậy một chút cũng không sao.- Nó ở nhà tôi thấy nó cũng ngoan lắm.- Vâng, vậy tôi cúp máy đây, cảm ơn chị.- Cảm ơn thầy.Sau khi cúp máy, Lý Trực mang ánh mắt căm phẫn tức giận nhìn Khương Triết.- Cơ hội này không có lần sau đâu, nếu như có thái độ và hành động như vậy tôi sẽ báo thẳng lên nhà trường.Một người nóng nảy như Lý Trực đúng là không thể chấp nhận mình bị chơi xỏ, người mà mình ghét lại dám chọc tức mình, còn hăm dọa bản thân. Dĩ nhiên cậu ta đã có cách trả đũa...- Tôi nhớ ngày hôm nay, tôi sẽ không quên đâu.- Em vẫn nóng nảy và cho là mình đúng, tuy tôi không dạy được em thì xã hội sẽ dạy em. Lên xe...Khương Triết một mạch lái xe quay trở lại trường, bắt ép Lý Trực phải về lớp cho bằng được. Còn chiếc xe đạp kia anh có thể đền lại cho học sinh mình một cái mới.Đứng ở sân trường, anh nhìn thấy Lý Trực đi vào lớp học anh mới yên tâm.- Thầy Triết, thầy nói hôm nay đi lấy hồ sơ ở trên tỉnh mà. Sao thầy về rồi...Cô giáo Hồ Ý, một người không mời mà đến tiếp tục tạo cơ hội bắt chuyện với anh.- Chào cô, tôi có việc nên quay về, bây giờ tôi đi luôn đây.- À khoan đã, thầy ăn sáng chưa. Tôi có mua một ổ bánh mì nhưng mà trước đó tôi đã ăn bánh rồi, tôi không nghĩ bụng tôi lại dễ no vậy, tôi không biết giải quyết ổ bánh mì này thế nào. Mọi người đều nói họ đã ăn sáng nên tôi mới mời thầy...Thực chất thì cô Hồ Ý mua hai ổ cố tình tìm cơ hội để tiếp cận Khương Triết và gây sự chú ý với anh.- Tôi không có thói quen ăn sáng, không thì cô để tới trưa rồi ăn trưa luôn. Xin lỗi cô, tôi có việc gấp.- Ơ nhưng....Khương Triết quay vào xe lái xe đi thẳng ra cổng trường, để lại một mình cô giáo Hồ Ý bơ vơ ở đó. Cảm thấy "quê" quá, cô nhìn xung quanh rồi mới cúi mắt đi vào.????⬅⬅⬅
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương