Thay Đổi: Try to Forget...

Chương 12: Sau bao nhiêu năm, cô vẫn còn yêu...



Tokyo, ba giờ sáng...

Người giúp việc cẩn thận di chuyển hành lí của người nhà Satake trở về tư gia. Mai cũng cẩn thận đẩy xe lăn của Ikishige vào.

Tư gia Satake đã bỏ trống năm năm nay, hằng tuần sẽ có người hầu và Yui về dọn dẹp. Trước khi lên máy bay, cô đã gọi điện cho quản gia Betsuhiko trở về làm việc và bắt đầu dọn dẹp lại nên coi như cũng khá ngăn nắp.

Riêng Yui, từ lúc xuống máy bay như kẻ thất thần. Cô lẳng lặng xin phép mọi người trở về phòng rồi tự nhốt mình trong đó.

...

Tư gia Satake, bảy giờ sáng...

Sau khi dùng xong bữa sáng, Kaemi dìu ông Ikishige ra phòng khách thưởng thức hồng trà. Mai đã đi làm từ sớm, chỉ còn mình Yui vẫn nhốt mình trên phòng không chút động tĩnh.

- Ông ngoại! Bà ngoại! - Bầu không khí đang tĩnh lặng thì vang lên tiếng kêu lảnh lót.

- Lão gia, thiếu gia Sewashi và tiểu thư Akako từ biệt thự Lavender trở về ạ. - Quản gia Betsuhiko cẩn thận thông báo.

Ikishige háo hức nhìn ra ngoài cửa, gương mặt ửng hồng lên đầy mong chờ. Không phụ lòng mong đợi của ông, một cô bé bốn tuổi lon ton chạy vào, giọng nói đầy non nớt.

Mái tóc màu đen thắt hai bím, gương mặt trắng trẻo dễ thương, cô bé trông như một tiểu Yui vậy.

- Ông ngoại ơi! - Akako sà vào lòng ông đầy âu yếm. - Ông khỏe lại rồi, sau này phải chơi với Akako thật nhiều nhé.

Ikishige cảm động, trong phút chốc có chút nghẹt thở. Đây là con gái của ông, chính là con gái ruột của ông, nhưng vì số phận trớ trêu mà giờ đây ông phải chấp nhận làm ông ngoại cô bé.

Kaemi đau lòng nhìn đứa con gái mình đứt ruột đẻ ra. Trước kia bà mắc chứng trầm cảm nặng, có lúc hóa điên nên trong tiềm thức không tồn tại kí ức về Akako. Sau đó, bà sớm theo Mai sang Pháp nên càng quên đi sự thật là bà có một cô con gái. Nhưng nhờ điều trị của thuốc cộng thêm việc chồng bà khỏe lại, bây giờ chứng trầm cảm của bà có thể xem như khỏi hẳn. Nhưng có lẽ cũng phải đợi rất lâu sau bà mới có thể danh chính ngôn thuận nhận con gái.

- Con chào chủ tịch, phu nhân. - Sewashi điềm đạm bước vào sau, cẩn thận cúi chào. - Chủ tịch, con có nghe Yui kể về bệnh tình của người. Hôm nay con trở về thăm.

Ikishige mỉm cười đôn hậu, nắm lấy bàn tay khỏe mạnh của Sewashi, vuốt nhẹ.

- Làm sao mà khách sáo thế con rể? Gọi ta một tiếng cha cho ta ấm lòng nào.

Sewashi quỳ xuống bên ông, âu yếm gọi cha.

- Năm năm, Sewashi thật sự trưởng thành rồi. - Ikishige xúc động quan sát gương mặt anh tuấn của anh, giọng nghẹn lại. - Thời gian qua thực sự cảm ơn con đã trở thành chỗ dựa cho gia đình ta, đặc biệt là Yui. Thật sự cảm ơn.

- Cha, cha đừng khách sáo vậy. Con thật lòng rất yêu Yui, con yêu cô ấy cũng tám năm rồi, cho nên việc được ở bên cô ấy, chăm sóc cho Yui và gia đình con rất mãn nguyện.

Ikishige xúc động đến nghẹn giọng. Con ông gả được cho Sewashi thật sự là may mắn, đứa con rể này tốt tới mức không có gì chê được. Chỉ là ông biết con ông chưa chắc đối với Sewashi đã là yêu, với cả nhìn phản ứng của con bé lúc ở trên máy bay thì có thể tin là Yui vẫn còn yêu Shukasa rất nhiều.

Hai người ngồi tán gẫu một lúc lâu sau, Sewashi bèn hỏi.

- Cha, Yui đâu?

Ông lắc đầu buồn bã.

- Con bé nhốt mình trên phòng từ đêm qua không chịu gặp ai, con lên xem con bé làm sao.

- Vâng, vậy con xin phép.

Anh cúi đầu kính cẩn nhường lại "ông ngoại" cho Akako, còn mình thì leo lên tầng ba, tìm tới phòng riêng của Yui.

Gõ cửa rất lâu, gọi hoài gọi mãi cũng không ai đáp lại. Cửa lại khóa trong, Sewashi bèn gọi quản gia Betsuhiko mang chìa khóa dự phòng đến. Anh tự tiện bước vào.

Bên trong căn phòng là một bầu không khí khá ngột ngạt và khó chịu. Một bầu không gian tối đen bao trùm lấy nó. Mùi rượu lan tỏa, ánh sáng bên ngoài yếu ớt hắt qua cửa sổ, xuyên qua tấm rèm.

Trên bộ bàn ghế đặt gần cửa sổ, một cô gái ngả mình xuống sofa, tay vẫn còn nắm chặt ly rượu. Mái tóc đen óng rối bời, gương mặt xinh đẹp tái xanh nhợt nhạt.

- Yui. - Sewashi lo lắng lay vai cô, cất giọng gọi tên. - Em sao thế? Sao lại tự hành hạ bản thân như thế?

Cô không ngủ, chỉ là say quá mà chợp mắt, thấy động thì lười biếng mở mí mắt ra nhìn. Hình ảnh thật mờ, nhưng có vẻ giống như người mà cô yêu thương nhất.

- Shukasa? - Yui nhếch môi gọi, uể oải ngồi dậy. - Sao anh lại tới tìm em?

- Yui, là anh, Sewashi. Sao em uống nhiều thế này?

Sewashi lo lắng nhìn trên bàn, rất nhiều vỏ chai rượu nặng đã được khui ra, đổ ngã vương vãi, sâu trong tim cảm thấy đau lòng.

- Không, Shukasa... - Yui chồm dậy, nắm chặt lấy hai khuỷu tay anh, cười lạnh lẽo trong cơn say. - Em sai rồi, đáng lí ra em phải tin anh. Em không nên đối xử với anh như vậy. Shukasa, em biết em sai rồi...

- Yui...

- Suốt năm năm qua em chưa một đêm nào thật sự ngủ ngon cả. Em luôn dặn lòng phải quên anh, nhưng đến cuối cùng em vẫn yêu anh. Em biết em làm vậy là có lỗi với Sewashi, nhưng thật sự người duy nhất trên đời này em yêu cũng chỉ có một mình Hanagato Shukasa.

Nghe những lời nói trong men rượu của cô mà Sewashi đau như cắt từng khúc ruột. Anh yêu cô là thế, thật sự rất yêu, yêu đến mức bằng lòng lấy cô dù biết cô dùng anh để trả thù Shukasa. Anh cũng biết cô đối với anh là biết ơn, nhưng chỉ cần được ở bên cô, anh bằng lòng dùng tay che khuất bầu trời.

Thế nhưng giờ đây, trước mặt anh cô lại nói yêu người cũ, anh thật lòng rất đau, đau đến hận mình không thể tự khiến trái tim ngừng đập.

- Ngoan nào, Yui. - Sewashi ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ lưng. - Đừng uống nữa, theo anh về nhà...

Yui gật gà gật gù ngả vào lòng anh, phó mặc thân thể cho anh. Sewashi bế thốc cô lên, rời phòng.

- Cha, con đưa Yui về biệt thự Lavender. - Bước xuống cầu thang thấy Ikishige đang ngồi chơi cờ với Akako, anh lễ phép nói. - Tâm trạng Yui không ổn định, con không yên tâm để cô ấy một mình.

- Ừm, được. - Ikishige gật gù. - Để cho Akako ở đây chơi với ta và mọi người một lúc, chiều sẽ cho người đưa con bé về.

- Dạ. Akako ngoan, nhớ thay cha mẹ chăm sóc ông ngoại nhé.

- Dạ. - Cô bé lảnh lót đáp.

Yui vẫn ngoan ngoãn như một con mèo rúc vào lồng ngực rắn chắc của Sewashi, trong cơn mê thủ thỉ.

- Shukasa, em yêu anh, em muốn được ở bên anh.

Lửa giận vô thức trào lên, Sewashi từ buồn bã đến căm hận. Dù đã tiết chế nhưng hành động của anh đối với cô có phần thô bạo hơn. Anh ném cô lên ghế sau xe, cắn chặt môi tự nhủ.

- Oga Yui, tôi không phải là đồ chơi cho cô đùa giỡn. Đã gả cho tôi, thì phải làm người đàn bà của tôi mãi mãi.

___o0o0o___

Ánh nắng hắt vào phòng khiến Yui chói mắt. Cô giơ tay lên dụi nhẹ, rồi uể oải ngồi dậy.

Bây giờ là mấy giờ rồi...

Mơ màng nhìn quanh phòng, Yui nheo mày tự hỏi. Là ai đã đưa cô về nhà của mình vậy? Không phải là đang ở tư gia hay sao?

Cô mặc kệ, bước xuống giường, rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Yui nhìn gương mặt có phần tiều tụy của mình trong gương mà bất giác cười nhạt.

- Mẹ ơi... - Vừa bước ra khỏi phòng, Akako đã ngồi lắc lư chân trên giường đợi cô từ lúc nào. Cô bé ngước đôi mắt to tròn như kim cương nhìn Yui, giọng lảnh lót. - Cô Haruka tới tìm mẹ kìa.

Haru?

- Akako ngoan, cô ấy ở đâu rồi? Đi một mình hay sao? - Yui lại vuốt tóc con gái, âu yếm.

- Đi cùng cô Mika và Kao-chan. Mẹ xuống chơi với các cô còn con sẽ rủ Kao-chan ra công viên chơi mẹ nhé.

- Ừ, được. Con nhớ xin cô Mika. À, để mẹ dặn giúp việc đi theo trông con.

Yui đáp hững hờ, rồi toan bước vào phòng thay đồ.

- À khoan, Akako. - Yui liền gọi với cô bé lại. - Mẹ ngủ bao lâu rồi?

- Từ sáng hôm qua cha chở mẹ từ từ gia về thì phải. - Cô bé ngây thơ trả lời. - Có người bảo mẹ uống say.

- Vậy giờ cha đâu rồi?

- Cha đi tới công ti rồi. Nhưng hình như cha bực gì ấy, Akako thấy tâm trạng cha từ hôm qua tới giờ không tốt.

- Ừ, mẹ biết rồi. Akako đi chơi đi, bảo các cô đợi mẹ một lát.

Yui lặng thinh bước vào phòng thay đồ. Cô không còn chút kí ức gì cả, chỉ biết hôm qua cô đã uống rất nhiều. Cô tự chuốc say mình, bao nhiêu rượu cũng không đủ. Trong con say, cô mơ thấy Shukasa, rồi sau đó, cô không còn tiềm thức nữa.

Yui tự hỏi có phải mình đã nói gì sai trong lúc mơ màng hay không nữa...

- Mika, Haru, sao lại tới đây giờ này? - Bước xuống cầu thang, Yui cười gượng gạo nhìn hai cô bạn.

- Bọn tớ vừa sang thăm cha cậu, rồi tiện thể tạt qua đây. - Haruka mỉm cười tươi tắn. - Tốt quá rồi, Yui. Gia đình cậu đã trở về rồi.

- Ừm. - Khóe môi cố gắng nhếch lên cười, Yui cố tạo một khuôn mặt vui vẻ.

Thế nhưng, Mika cũng kịp tinh ý nhận ra, liền hỏi lại.

- Sao thế? Có chuyện gì à?

Yui lặng người đi một lúc, ngón tay bất an mà níu chặt vào gấu áo.

Phải một lúc lâu sau, cô mới khó khăn lên tiếng.

- Các cậu có nghĩ tớ là một đứa quá vội vàng, bộc trực, xốc nổi và không có chính kiến không?

Hai cô gái kia sững lại, thoáng chốc bị bất ngờ bởi câu hỏi có phần đột ngột của Yui.

- Sao thế?

- Chuyện của Shukasa ấy. - Giọng nói Yui hơi yếu ớt. - Cha tớ tỉnh dậy, sau những gì ông ấy kể với tớ về Shukasa, tớ lại yếu lòng và có cảm giác rằng anh ấy không phải là hung thủ. Tớ rất dễ bị lung lay, năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, tớ không tài nào giữ một niềm tin vững vàng vào anh ấy và cả tớ.

Càng nghe những lời tâm sự có phần yếu đuối rất hiếm thấy của Yui, bầu không khí càng thêm phần tĩnh lặng. Một lúc lâu sau suy nghĩ, Mika mới nói.

- Tớ và Haru luôn tin cậu, cho nên chỉ cần cậu có lòng tin, bọn tớ cũng sẽ không ngờ vực.

- Quả thật Shukasa từ lúc trở về luôn chối bỏ chuyện anh ấy làm. Ban đầu tớ cứ tin là không dám nhận, nhưng có lẽ chúng ta hơi chủ quan và khắt khe rồi. - Haruka trỏ tay trước cằm suy nghĩ. - Cậu kể lại những lời cha cậu nói với cậu bọn tớ nghe.

Thế rồi, gian phòng khách lại chìm trong câu chuyện của Yui. Ngữ điệu lúc nhanh lúc chậm, vừa dằn vặt vừa khổ tâm, càng khiến cho tâm trí cô thêm rối bời.

Câu chuyện kết thúc, họ lại giữ bầu không khí im lặng thêm một lúc lâu. Suy nghĩ như nửa ngày trời, Haruka liền nói.

- Yui, cậu có thể yêu cầu bên cảnh sát hay thám tử lật lại vụ án năm năm trước hay không? Điều tra lại từ đầu, lật lại sổ sách xem tập đoàn Satake có từng gây thù oán với ai, ai là kẻ được lợi nếu như tập đoàn Satake và Hanagato mâu thuẫn. Nhớ điều tra kĩ lưỡng kình địch của từng thành viên trong gia tộc, những ai khả nghi tuyệt đối không được bỏ qua. - Giọng nói của Haruka giống như một thám tử. - Trong lúc đó, bọn tớ cũng sẽ thăm dò bên Shukasa, tìm xem có bằng chứng chứng minh anh ta vô tội hay không.

- Ừm. - Yui cười gượng gạo, gương mặt ửng hồng lên. Những người bạn chí cốt ở bên cô bao nhiêu năm như vậy luôn là chỗ dựa vững chắc và đáng tin cậy.

...

Truy tìm bằng chứng là thế, nhưng sâu trong tim Yui đã tin tưởng anh rồi.

Tự trách bản thân năm năm trước quá dại khờ, nhưng lần này cô muốn đặt lòng tin nơi anh một lần nữa. Cô muốn tự giải thoát bản thân, cứu tâm hồn cô khỏi sự dằn vặt ám ảnh bao lâu nay. Trên hết, c muốn nắm tay anh đi suốt cuộc đời còn lại, cô muốn được đường đường chính chính gả cho anh. Cô không thể chối được rằng cô yêu anh, tình cảm đó sau bằng ấy năm vẫn không tài nào thay đổi.

...

- Yui, nếu như Shukasa thực sự không phải tội phạm, thì cậu có quay trở về bên anh ta không?

- Tớ tuy muốn nhưng sẽ rất khó khăn, vì tớ còn nợ Sewashi rất nhiều. Nếu như có thể trả nợ cho anh ấy, tớ muốn theo đuổi Shukasa danh chính ngôn thuận. Dù sao đây cũng là hôn nhân hợp đồng, Akako cũng không phải con tớ. Tớ còn là xử nữ, tớ tin nếu Shukasa còn yêu tớ anh ấy sẽ chấp nhận tớ thôi.

...

- Nhưng Yui à, Shukasa... sắp kết hôn rồi. Trong lúc cậu đi Pháp, anh ấy đã công bố với giới truyền thông sẽ kết hôn với vị hôn thê Kanami Sakurako vào đầu mùa xuân tới...

___o0o0o___

Hết chương 12.
Chương trước Chương tiếp
Loading...