Thầy Giao Đáng Ghét! Tôi Là Của Anh Sao?
Chương Chap 7: Hợp Tác
Tiết 2............Lần này là một giáo viên đẹp trai a~ ~ . Đẹp thì có đẹp đó, nhưng một khi rơi vào tay nó thì khó mà tránh được tai họa.....Hừm trước khi ông thầy đến, nó cũng khai thác được một số thông tin hữu ích từ lũ bạn. Cho nên để gây ấn tượng mạnh, nó đã đặt cách cho ổng một vỏ chuối rất ư là dễ thương. Hehe kì này ổng chết chắc!_Nó cười tinh ranh khiến cho lũ bạn không rét mà cũng rung, trong lòng thầm chúc cho ông thầy được bình an....Đúng như dự đoán, nhờ vỏ chuối của nó mà giờ đây ổng đang nằm chổng mông dưới sàn. Thấy cảnh này, cả bọn cũng không nhịn được mà làm một trận cười to khiến cho ổng thẹn quá hóa giận. Quát tháo cả lớp một trận. Khi thấy đứa nào cũng im thin thít, không dám hó hé câu nào nữa, ổng mới tha cho và từ từ lết cái thân về bàn giáo viên. Nhìn cái tướng ổng đi cộng với cái mông vừa mới dập nát lại khiến cả bọn muốn làm một trận nữa nhưng không dám. Sức chịu đựng cũng có hạn, kết quả nó là người đầu tiên không chịu được nhất. Nhưng vừa mới cười vài tiếng liền nhận ngay cái liếc không mấy thân thiện của ông thầy, nó liền ngậm miệng lại cố gắng không cho phát ra tiếng nào nữa. Ông thầy hừ lạnh, ghi nhớ chuyện này trong đầu rồi bắt đầu dạy học. Nhưng trên bàn cũng chẳng có viên phấn nào, liếc mắt xuống phía lớp ông thầy khinh thường:- Mang danh là một trong lớp nổi trội của trường nhưng nề nếp cũng chẳng có phép tắc gì. Ngay cả một viên phấn cũng không chuẩn bị cho giáo viên vào lớp dạy. Tôi không biết các em làm sao mà được danh hiệu này nhưng tôi sẽ đính chính việc này lại với nhà trường!Cả lớp nghiến răng tức giận nhưng cũng không phản khán chỉ chờ nó ra tay hành động. Nhưng nó cũng chẳng làm gì, chỉ trưng ra bộ mặt không cảm xúc nhìn ông thầy. Cả lớp thất vọng não nề,ôm mối hận trong lòng mà nuốt xuống. Nhưng đâu ai biết rằng, từ nãy tới giờ nó đang quan sát từng cử chỉ của ông thầy với một ánh mắt rất khác thường. Khi thấy ổng mở cửa tủ để lấy phấn, nó chỉ nâng khóe miệng lên một chút rồi hạ xuống, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt của nhỏ Mai khiến nhỏ rùng mình. Một giây sau đó, cả lớp lại giật mình bởi tiếng la thất thanh của ông thầy. Chỉ thấy mặt ổng tái mét, lúc đỏ lúc xanh cuối cùng là xỉu ngay tại chỗ. Dù không biết tại sao nhưng điều này cũng làm cả lớp cười phá lên. Sau một lúc cười đã đời, nó cũng hắn lại, phân phó cho hai thằng đô con nhất lớp khiêng ổng mang xuống phòng y tế rồi mới từ từ đi về phía cửa tủ. Cả lớp từ đầu đã biết ngay là trò của nó nhưng cũng không tránh khỏi tò mò, không biết nó làm gì đến mức khiến ổng xỉu như vậy. Chỉ thấy nó lôi từ trong tủ ra một con rắn lục sau đó quấn lên cổ mình. Bây giờ lớp mới vỡ lẽ....- Haha Nhi ơi, mày hay thật! Dùng nhược điểm của ổng để trị ổng.-Đương nhiên, đã biết trước sao lại không dùng?_Nó nhép mép- Haha cái này cũng không thể trách ổng được.......ai biểu........-Được rồi, giờ tụi bây tính sao với thầy hiệu trưởng?_Nó lên tiếng cắt ngang-.............................Cả lớp câm luôn, sao tụi nó không nghỉ sớm về vấn đề này nhỉ? Trong lúc cả đám lo tìm cách giải quyết thì nó chỉ thở dài, biết ngay mà.....- Thôi được rồi, để tao giải quyết cho!_Nói rồi liền đi xuống phòng thầy hiệu trưởng để lại bao nhiêu ánh mắt nhìn nó như một vị cứu tinh " Nhi ơi, tao yêu mày quá!". Ặc! chắc nó biết thì sớm nổi da gà mất.Khoảng 10 phút sau, nó mới quay trở lại lớp. Thấy vẻ mặt bình thản của nó, cả lớp biết ngay là mọi chuyện đã ổn, thở phào một cách nhẹ nhõm. Một đứa hỏi:- Mày giải quyết sao hay vậy?Nó lấy một cái ghế ngồi xuống, từ từ nói:Nó lấy một cái ghế ngồi xuống, từ từ nói:- Hửm! Cũng không có gì hay cả. Tao chỉ nói ổng bị đau bụng nên xỉu thôi!- Vậy mà thầy hiệu trưởng tin á?- Ừ!_Nó nhàn nhạt trả lờiCả lớp nghĩ thầm " Chứ không phải ổng sợ bò sát nên mày lấy rắn dọa ổng sao?". Như nhớ ra điều gì, nó quay sang cả lớp nói:- À, chút nữa đến tiết ông Phong tụi mình được nghỉ đó. Ổng bận việc rồi!Vừa nói xong, cả lớp như được tự do réo ầm lên. Nó nhìn với ánh mắt không thể tin nổi " Có cần làm quá lên không?" nhưng một giây sau đó lại trở nên trầm mặt. Điều làm nó phiền lòng từ nãy đến giờ chính là hắn- Trần Thiên Phong. Nó không hiểu tại sao hắn không đi dạy? Hay là đang lên kế hoạch trả thù nó nhỉ hoặc là có chuyện gì đó xảy ra? Hay là........... mà thôi kệ, tự nhiên quan tâm đến chuyện đâu không à?_Nó ngồi nghĩ vu vơ mà không biết từ bao giờ nhỏ Mai đã ngồi bên cạnh. Đến khi nhỏ huơ tay trước mặt mới giật mình tỉnh lại, thấy nhỏ, nó ấp úng:-À...Mai, có chuyện gì muốn nói với mình à?- Ừ!Nó cũng chỉ im lặng đợi nhỏ nói. Một lúc sau, nhỏ thấp giọng hỏi:- Bà......với thầy Phong quen nhau hả?Nghe câu hỏi, nó giật mình. Sợ nhỏ hiểu lầm, bèn giải thích:- Không như bạn nghĩ đâu! Mình và hắn chẳng có quan hệ gì cả! Thậm chí mình còn hận hắn đến tận xương tủy nữa chứ!Nhỏ chớp mắt nhìn nó, lúc sau chợt cười phá lên:Nhỏ chớp mắt nhìn nó, lúc sau chợt cười phá lên:-Haha tui chỉ hỏi thôi chứ có làm gì bà đâu mà luống cuống dữ vậy?_Dừng một lát, sắc mặt nhỏ bỗng trở nên giận dữ_Sao bà không nói sớm? Làm tôi cứ tưởng......Thật ra tôi còn hận hắn hơn bà gấp trăm lần đấy!Mặc dù không biết tại sao nhỏ hận hắn như vậy nhưng điều đó lại làm nó vui. Hehe từ nay nó có thêm đồng minh trong việc trả thù hắn rồi!- Chúng ta hợp tác nhé!_Nó quay sang nhỏ mỉm cười nói-Hả???- Dù gì tui với bà cùng chung kẻ thù là hắn còn gì? Hợp tác để dễ dàng hành động hơn chứ sao!Sau một lúc ngớ ra, nhỏ cũng quay lại thực tại, cười tươi nói:- Được! Chúng ta hợp tác________________________________________________________________________*Chắc m.n cũng đang thắc mắc tại sao nhỏ hận hắn phải không ạ? Hừm, thật ra Uys cũng định đưa nguyên nhân vào chap này nhưng thấy nó không hay cho lắm. Cho nên Uys quyết định đưa vào phần khác. Nếu Uys có gì sai sót thì m.n cứ bình luận nhé! Uys sẽ khắc phục và sửa chữaYêu mọi người
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương