Thầy Giáo Là Hàng Xóm

Chương 28: Kỳ Nghỉ Đông



Trong một căn phòng lớn tối tăm, có một cô bé gái mặc một chiếc đầm dài màu trắng đang nằm co ro trên chiếc giường lớn. Cơ thể nhỏ bé run rẩy, mái tóc đen dài xõa lộn xộn trên chiếc gối màu trắng. Có vẻ như cô bé đang gặp ác mộng.

Bỗng chốc cô bé giật nảy người lên như một chú rối thình lình bị giật dây, đôi mắt đen to tròn mở lớn, ánh mắt ẩn chứa vô số sự sợ hãi. Một cơn ác mộng tồi tệ vừa kéo đến với cô bé.

Cô bé như một con búp bê không hồn, điên cuồng xoay người tìm kiếm một ai đó hoặc một thứ gì đó trong phòng. Nhưng trong căn phòng trống trải đó ngoài cô ra thì không còn một ai cả.

“Anh Ngạn Lâm…” Đôi môi bé nhỏ bật kêu thành từng tiếng ngắt quãng. “Anh đâu rồi… Anh đừng chơi trốn tìm nữa được không? Em sợ lắm… Anh ra đây đi…”

Cô bé khóc, hai hàng nước mắt chảy dài như những viên trân châu óng ánh, trong suốt. Gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, tái đi sai làn nước mắt trông rất đáng thương.

Hệt như một con búp bê bị vứt bỏ, cô bé ngồi thẫn thờ trên giường, môi mấp máy kêu một cái tên duy nhất: “Anh Ngạn Lâm…”

Một lúc lâu sau, cô bé mới choàng tỉnh lại, lật đật nhảy xuống giường. Cô chạy đến cánh cửa phía trước mặt, thầm nghĩ rằng chắc chắn người mà cô tìm kiếm sẽ ở phía sau cánh cửa lớn đó. Nhưng không hiểu vì sao, rõ là cánh cửa đã ở trước mặt rồi, nhưng cô lại chạy mãi, chạy mãi vẫn không thể sờ được tay nắm cửa.

Đôi bàn chân bé nhỏ chạy mãi, chạy đến khi đã mỏi mệt rồi, cô quyết định bỏ cuộc, thì bỗng dung cánh cửa lớn đó lại xuất hiện bên cạnh cô. Cô bé nhìn lại mình, một cơ thể thật xa lạ, cô đã biến thành một người thiếu nữ tự bao giờ.

Cô gái mở cửa bước chân ra ngoài. Quang cảnh lại thay đổi…

Cô gái thấy mình đang đứng trong một phòng bệnh nhỏ, có lẽ là phòng Hồi sức cấp cứu. Xung quanh cô là máy móc chữa trị cùng nhiều loại dây điện đủ màu chằng chịt lên nhau. Tiếng máy điện não đồ phát ra từng tiếng lạnh lẽo thu hút cô. Cô gái giờ mới chợt nhận ra tay nắm cửa mình vừa cầm bỗng chốc hóa thành bàn tay một người phụ nữ. Người phụ nữ mà cô cảm tưởng như không còn chút sự sống nào, lúc này đang nằm giữa các loại dây điện. Dây điện cắm lên khắp người bà, hệt một con rối bị hỏng với phần dây điều khiển rối tung cả lên. Cô đang nắm lấy bàn tay của người phụ nữ kia, bàn tay đó thật lạnh lẽo.

“Mẹ tôi đã nằm như thế mười năm rồi, tình hình càng lúc càng xấu đi. Ông Trịnh, cũng chính là ba cô, là người đã “bố thí” cho tôi và mẹ tôi, cũng chính là mẹ ruột của bạn trai cô, ông ta đã “ban” cho chúng tôi cuộc sống tạm bợ như thế này đây, thà lúc đấy ông ta vứt bỏ chúng tôi đi, mặc kệ chúng tôi chết đi không ai thương xót còn hơn. Cô là đại tiểu thư nhà họ Trịnh, người phụ nữ nằm đó cho dù có muốn chối bỏ như thế nào thì cũng là người đã sinh ra bạn trai cô. Cho dù anh ta có dát lên người mình một vầng hào quang để tương xứng với cô thì cũng vậy thôi. Không thể phủ nhận được sự thật rằng anh ta là con của kẻ giết người, và ba của bạn gái anh ta là kẻ mà mẹ và em gái anh ta phải mang ơn suốt đời. Cho dù có ra sao thì cô cũng sẽ là một kẻ đứng trên, cô có muốn níu lấy anh ta thì cũng vậy thôi, anh ta sẽ mãi mãi thua kém cô, bởi vì thân phận anh ta nực cười như vậy đấy. Dẫu là anh ta không có lỗi, nhưng thì sao chứ? Tôi cũng đâu có lỗi nhưng phải sống như một đứa trẻ mồ côi nhận được sự ban bố mà sống thôi. Cái sai duy nhất của anh ta, chính là con của người đàn ông ghê tởm đó và mẹ của tôi. Vậy nên hai người... không ở bên nhau được đâu…”

Câu nói của Trang Khả Nhi cứ vấn vít mãi trong suy nghĩ của Trịnh An An. Lúc đó cô thật sự đã hừ mũi rời đi, ngạo nghễ như một con công lớn, quả quyết cho rằng đoạn tình cảm của cô và anh sâu sắc đến nhường nào, ắt sẽ không vì chuyện này mà phá bỏ. Nhưng hơn hết, cô luôn hiểu một điều rằng, từ tận đáy lòng cô, cô không hề muốn tình cảm giữa anh và cô sẽ bị dính chút màu mực đen tối nào, cô chịu không nổi.

Cô là một đứa con gái theo chủ nghĩa hoàn hảo đến mức cực đoan như vậy đấy.

“An An, dậy thôi. Đến nơi rồi.” Tiếng kêu của Lục Ngạn Lâm kéo Trịnh An An quay về thực tại. Đôi mắt mèo ngơ ngác mở ra, Lục Ngạn Lâm có thể thấy được một làn sương mờ mịt ẩn trong đôi mắt đó, như chất chứa một tâm sự nào đấy mà anh lại không thể biết được.

“Hửm…” Trịnh An An dần hoàn hồn, hóa ra cô đã ngủ gật trên xe à.

Trịnh An An trên người khoác chiếc áo khoác dạ màu nâu sẫm của Lục Ngạn Lâm, hơi ấm của anh cùng hương bạc hà thoang thoảng quấn vào trong cánh mũi cô, hòa cùng mùi hương lành lạnh của tuyết trời. Cô tựa đầu vào vai anh mà ngủ ngon lành như thế, mái tóc đen vốn được buộc gọn gàng nay đã bị rối tung lên. Trịnh An An quét mắt nhìn hai chiếc ghế phía trước đã trống không. Trịnh Nhật Quân và Hà Hiểu Như đã xuống xe rồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông. Đường San San đưa ông bà từ thành phố Hải về thủ đô chuẩn bị cho năm mới, rồi theo sự rủ rê của Đường Nhật Minh mà đến thành phố Thiên đi nghỉ dưỡng với Trịnh An An.

“Này, xuống giúp anh khuân đồ đi!” Đường Nhật Minh và Đường San San đi chung một xe, ở ghế sau chất đầy đồ đạc của bọn họ. Trịnh An An quét mắt nhìn người anh trai vốn dĩ chỉ lớn hơn cô có nửa năm đang vênh mặt, hất hàm nhìn cô. “Đừng có ngồi lỳ trên xe như vậy!”

Cách đây năm năm, Trịnh Nhật Quân trong một dịp nghỉ hè về nước đã cùng nhóm bạn bè cấp 2 đi cắm trại tại một ngôi làng nhỏ tên là Vân Sơn Trang ở ngoại ô thành phố Thiên. Nơi đây cách trung tâm thành phố 80km về hướng Bắc, một vùng quê đơn sơ, còn nghèo nàn nhưng phong cảnh thiên nhiên lại đẹp vô cùng. Anh nghe dân địa phương bảo rằng nơi đây về mùa đông vô cùng xinh đẹp, còn có thể chơi trượt tuyết, tắm suối nước nóng, đặc biệt nhất là có thể ngắm hoa mai tuyết mọc. Thế nên anh ngẫu hứng bảo ông Trịnh đầu tư vào việc xây khu du lịch tại nơi này.

Vân Sơn Trang vốn có nghề trồng lúa đã lâu, mỗi năm có hai vụ vào mùa đông và thu. Đến khi trời trở lạnh, tuyết bắt đầu rơi, sẽ là khoảng thời gian rảnh rỗi của người dân tại thôn này. Thanh niên trai tráng trong làng dần lên thành phố làm việc, bỏ lại phụ nữ và người già trong làng, vào những lúc không phải mùa vụ, người dân trong thôn lại không biết làm gì mặc dù lúc đó phải sống trong cảnh thiếu thốn đủ bề. Chính vì thế, ý định hợp tác tạo thành khu du lịch của ông Trịnh đã được khá đông người dân Vân Sơn Trang ủng hộ. Vào mùa vắng khách họ có thể tham gia canh tác, trồng lúa như mọi khi, đến mùa du lịch, họ còn có thể mở nhà nghỉ để đón khách đến đây. Hơn nữa ông Trịnh cũng xây dựng khu du lịch chú trọng đến việc gìn giữ thiên nhiên và cảnh sắc nơi đây, vô cùng hợp tình với người dân từ bao đời đã sinh sống tại vùng thôn quê này.

Sau năm năm, Vân Sơn Trang trở thành một khu du lịch suối nước nóng nổi tiếng, thu hút khách du lịch. Nơi này cách thành phố Thiên không xa, lại còn nằm giáp ranh với thủ đô, thuận tiện cho việc du lịch ngắn ngày của người dân hai nơi này – là một điểm đến lý tưởng cho kỳ nghỉ đông.

Sáu người họ, hai chiếc xe bắt mắt được đổ tại vị trí đỗ xe của khách du lịch. Mùa này đang dịp nghỉ đông nên khách du lịch đến Vân Sơn Trang cũng không hề ít. Ba cô gái từ từ đi trước, vừa đi vừa cười đùa. Dấu giày dẫm lên nền tuyết trắng xóa, in từng bước chân vui vẻ của những con người trẻ tuổi.

“A, Tiểu Trịnh, nghỉ đông đấy à?” Một ông lão đã bảy mươi tuổi nhưng trông vẫn còn khỏe mạnh lắm bước đến chào Trịnh Nhật Quân. Trông ông dường như là một người quyền cao chức trọng trong thôn.

“Vâng ạ.” Trịnh Nhật Quân đưa tay đỡ lấy ông cụ.

“Năm nay dắt bạn gái đi đến đây sao? Vậy cô nào…” Một người phụ nữ có vóc dáng nhỏ nhắn, tầm khoảng 50 tuổi đi theo sau ông cụ. “Bố, đi chậm thôi!”

“Vâng dì, nhưng đây là các em con ạ.” Trịnh Nhật Quân cười khẽ. “Ông ơi, để cháu giới thiệu cho ông biết, đây là Trịnh An An, em gái ruột cháu. Đây là Đường Nhật Minh và Đường San San, em họ cháu, còn đây là Lục Ngạn Lâm, bạn thân cháu, và đây là Hà Hiểu Như, bạn thân của em gái cháu. Còn đây ông Từ, trưởng thôn Vân Sơn Trang này. Còn đây là dì Từ, là con gái ông Từ.”

“Ồ!” Ông lão đẩy cặp kính lão, đưa mắt nhìn về phía Hà Hiểu Như đầy ẩn ý. “Tiểu Mai, con nói xem có phải hợp đôi với Tiểu Trịnh không?”

“Vâng vâng, đẹp đôi, đẹp đôi lắm ạ!” Người phụ nữ tên Tiểu Mai xoay người nhìn về phía Hà Hiểu Như đang dần đỏ mặt lên. “Cháu bé này, Tiểu Trịnh là người đàn ông tốt đấy!”

“Ông này, đừng có đùa vậy chứ, em ấy còn nhỏ lắm ông à!” Trịnh Nhật Quân khẽ vỗ lên mu bàn tay ông lão.

“Nhỏ sao, lão đâu thấy cô bé nhỏ đâu!” Ông lão trợn tròn mắt. “Ông lão thấy cả hai đứa đều lớn cả rồi, nên sớm yên bề đi thôi. Cháu cũng thấy trong thôn ta rồi đấy, ở tuổi cháu mà chưa lấy vợ người ta cười cho đấy!”

“Ông à, cháu còn nhỏ, cháu còn nhỏ, không vội mà.” Trịnh Nhật Quân bất lực với tính khí trẻ con của ông lão. Anh chột dạ nhìn lướt qua gương mặt đang dần tái đi của Hà Hiểu Như. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đội chiếc mũ len cừu tiệp màu. Màu trắng đó dường như khiến cho gương mặt nhỏ của Hà Hiểu Như nhạt đi đôi phần.

Cô ấy… Không lẽ đã hiểu nhầm gì rồi chứ…

Trịnh Nhật Quân bất chợt nhận ra ánh mắt đằng đằng sát khí của cô em gái nhà mình. Anh cũng nhận ra hai cô gái đang nắm tay nhau rất chặt, tưởng chừng như để che giấu một điều gì đó.

“Ông à, chúng ta đến nhà ông nhá, ngoài này lạnh lắm!” Trịnh Nhật Quân lắc đầu, xua đi những câu hỏi phảng phất trong mình. Có lẽ chỉ là ảo giác của anh mà thôi.

“Ừ, được được!” Ông lão cười hiền từ.

Năm năm trước, từ lúc bắt đầu khai thác khu du lịch này, Trịnh Nhật Quân thỉnh thoảng vẫn cùng ông Trịnh đến đây. Dần dần, mọi người trong thôn đều biết cậu và gọi cậu là “tiểu Trịnh”. Từ một cậu nhóc còn lon ton chạy nhảy khắp nơi đến người đàn ông trưởng thành, điềm đạm, nửa năm trước anh quay về thị sát Vân Sơn Trang đều khiến mọi người ngỡ ngàng. Nhưng cái tên “tiểu Trịnh” vẫn không thể thay đổi, và anh cũng không muốn mọi người đổi cho anh một danh xưng trịch thượng khác. Anh đến Vân Sơn Trang này không muốn với tư cách là Phó tổng của Trịnh Hà, anh chỉ muốn đến với tư cách là một khách du lịch bình thường mà thôi.

Các nhà trong thôn vào mùa này đều mở thành nhà nghỉ hoặc quán ăn nhỏ để tiếp đãi khách du lịch. Hầu hết các nhà đều đã không còn trống phòng, Trịnh Nhật Quân nghe báo cáo về báo rằng lịch đặt phòng tại Vân Sơn Trang đã kín từ hai tháng trước.

Năm năm trước, ông Trịnh đã cho xây một căn nhà hai tầng, giống hệt với kết cấu các nhà trong thôn và nhờ dì Từ trông coi, quét dọn giúp. Thi thoảng, ông bà Trịnh vẫn thường đến đây nghỉ dưỡng, chỉ có Trịnh An An là lần đầu tiên đến thôn trang này.

Căn nhà đã lâu không có người ở nhưng vẫn rất ấm cúng và sạch sẽ, là nhờ sự tận tình của dì Từ.

“Cháu cảm ơn dì ạ.” Trịnh Nhật Quân nhận chìa khóa từ tay dì Từ, lễ phép nói cảm ơn.

“Không có gì, ở thôn quê này phải nên cảm ơn cháu mới phải. Nhờ cháu, nhờ ba cháu mà nơi này mới trở nên đầy sức sống hơn, không còn âm u, hiu quạnh như trước kia nữa. Bà con cũng có một cuộc sống sung túc hơn, lại vui vẻ hơn trước rất nhiều, không còn phải lo lắng việc sinh sống từ những đồng tiền ít ỏi từ những người trên thành phố gửi về nữa.”

“Không đâu ạ, cháu chỉ cảm thấy nơi này thật đẹp, và cháu chỉ muốn mọi người biết đến nơi này nhiều hơn thôi ạ. Hơn nữa, đây là sự ích kỷ của cháu và ba cháu đã phá vỡ sự yên bình vốn có của thôn quê này.”

“Không đâu, yên bình quá sẽ hiu quạnh lắm. Vì nghèo khó nên các cậu con trai cũng đã lên thành phố làm việc, chỉ còn người già như các dì ở lại bám víu nơi thân thuộc này. Nên chúng ta mong có người đến thăm như vậy lắm. Cháu nhìn đây, bây giờ không phải rất tốt sao?” Dì Từ mỉm cười, nếp nhăn trên khóe mắt càng rõ ràng hơn.

“Anh à, chúng em đã chọn xong phòng rồi đấy!” Trịnh An An từ trên tầng bước xuống. “Chỉ còn căn phòng kia cho anh thôi.”

“Thôi dì không kéo chân cháu nữa, dì đưa ông về đây. Các cháu đi trượt tuyết hay đi tham quan mọi nơi đi, chốc trưa sang nhà dì ăn cơm nhé?”

“Vâng ạ.” Trịnh Nhật Quân khẽ gật đầu, đưa hai người lớn ra đến tận cổng.

Góc lảm nhảm: Lâu rồi chưa có thịt nhỉ? Thịt văn hơi ít nhỉ? Các bác ơi cho toi xin vote nhá, yêu các bác lắm lắm!
Chương trước Chương tiếp
Loading...