Thầy Là Thú
Chap 20. Kết He2: Là Tự Em Đa Tình
Mạc Phong hơi chững lại, anh nhẹ nhàng hỏi cô: - Em...biết hết rồi? Tuệ Mẫn nói: - Ừm...chỉ là...muốn biết rõ hơn từ anh... Mạc Phong đi ra ghế ngồi, vắt chéo chân, ngửa đầu ra sau tường, thở 1 hơi dài, rồi bắt đầu nói: - 3 năm trước...Anh và 1 cô gái có tên Tiêu Thanh An có một tình yêu rất sâu đậm...Bọn anh yêu nhau được tầm 1 năm, tưởng như không gì có thể tách rời, nhưng...người tính không bằng trời tính...Trong một lần đi chơi về, bọn anh bị tai nạn, Thanh An đã không qua khỏi...Tuệ Mẫn nhẹ nhàng nói: - Chị ấy...thật đáng thương...Cô nói tiếp: - Vậy...ngoại hình chị ấy?Mạc Phong trả lời: - Khá giống em...hoặc rất...Đến lúc này, nước mắt Tuệ Mẫn không tự chủ lại rơi, cô ầng ậng hỏi: - Anh yêu chị ấy...rất rất nhiều?Mạc Phong cứ thế vô tư trả lời: - Ừ...Bọn anh đã định tổ chức đám cưới nhưng không kịp nữa rồi...Vì ngồi ngửa đầu ra tường, anh đã không để ý được cô đã khóc rất nhiều, giọng nói có phần đã lạc đi nhưng anh vẫn chưa biết. Tuệ Mẫn cố nói: - À...thế lúc bắt đầu mối quan hệ giữa chúng ta, anh nghĩ em là gì nhỉ?Mạc Phong trả lời: - Em hỏi kiểu gì vậy? Là bạn gái và sẽ là vợ anh thôi...Tuệ Mẫn hét lên: - Để thế thân cho cái cô Thanh An kia sao?Mạc Phong tức giận, anh đi lại chỗ Tuệ Mẫn: - Em ăn nói kiểu gì đấy? Hả?Đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cô, theo kiểu gay gắt như vậy. Chỉ vì...cô động đến Thanh An? Tuệ Mẫn cố chấp: - Chả phải thế sao? Em giống Thanh An từng tí một, chỉ khác chỗ nốt ruồi nơi gáy của cô ấy. Em tự hỏi rằng, có phải ban đầu khi em vào trường, anh đã để ý ngay đến em, bắt em trở thành của riêng mình...tất cả chỉ vì em...giống...Thanh...An...Tuệ Mẫn nói có chút đúng. Đúng là từ đầu, anh có suy nghĩ vậy. Nhưng đã không còn. Anh chấp nhận rằng Thanh An đã chết, còn Tuệ Mẫn là người của hiện tại, không bao giờ anh cho phép mình được tơ tưởng về vị trí thế thân này. Tuệ Mẫn nói tiếp: - Anh ép buộc em, bắt em phải làm theo những gì anh muốn...như 1 sự sở hữu...Anh phá nát năm tháng tuổi 18, tuổi thanh xuân bắt đầu của người con gái... Cho đến khi em có chút tình cảm...thì mới chợt nhận ra..mình...chỉ là...thế thân... Mạc Phong quay ra nhì cô, giải thích: - Tuệ Mẫn à...Vì chưa kịp hồi sức đủ, vết bắn của Tuệ Mẫn nhói lên, cô ngồi thụp xuống, 2 tay bấu chặt lấy nơi miệng vết, lết thân mình về giường, Tuệ Mẫn đau khổ nói: - Thôi đủ rồi...Anh không cần giải thích gì nữa...Em cần nghỉ ngơi...Cô nằm xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên, mắt nhắm nghiền che đi những giọt lệ còn vương trên mi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương