Thầy Ơi, Chuyện Của Chúng Ta...

Chương 22: Phụ Chương. Bảy Năm Nữa Em Sẽ Cưới Thầy!



Oa... mệt chết đi được! Thứ bảy rồi, nhanh quá! Nhưng mà cơ thể tôi vẫn mệt mỏi, đau nhức do những ngày... đáng xấu hổ đó. Thầy gần như chăm sóc tôi từ đầu đến cuối. Thực tình là mệt lắm nha~ cứ âm ỉ đau, cơ mỏi, chỉ muốn lười biếng ngủ cả ngày. Không những thế còn phải canh đến giờ thay băng nữa, phiền phức kinh khủng. Cũng may là thầy rất là tâm lý nha~ thầy lúc nào cũng ôn nhu:

-Tiểu An, thầy thay băng cho em

-Này, Tiểu An mau ăn trưa lấy sức.

-Em có đau lắm không?

-Thầy rửa cho em, mau vào phòng tắm!

....................................

Tôi cảm thấy xấu hổ chết đi được, cảm giác mình đây như một tiểu thư vô dụng vậy! Cái gì cũng nhờ thầy. Cơ mà từ chối thì thầy vẫn làm đúng là ngưu bì đường (1) mà! Trách làm sao được, ai bảo do bản thân mình chưa có kinh nghiệm trong việc này!

-----------;------------------+-------------'------------

#hai ngày sau#

Thầy có vẻ không vui cho lắm:

-Tiểu An, mau uống cái này vào!

-Tại sao?

-Em đã có lâu lắm rồi, không ổn!

Tôi ngại đỏ mặt:

-Thầy... đồ ngốc biến thái!

Thầy có vẻ không quan tâm, đưa viên thuốc vào miệng tôi. "Ực!" ... mùi thuốc bắc nồng nặc, khó chịu quá đi! Thầy quá đáng lắm rồi a~

---++

Tối, thầy nằm bên giường:

-Ây dà, ông chú già như tôi chắc cả đời cũng chẳng có vợ!

-Thầy mà không có vợ, để em.

-Lúc đó tôi đã hơn ba lăm, em mà dám cưới?

Tôi gật đầu:

-Bảy năm nữa em sẽ cưới thầy!

- Em chắc không?

-Chắc chắn, nên thầy không được yêu ai đâu đấy, vì... thầy... à...ừm... dẫu thể nào bảy năm nữa em cũng sẽ lấy thầy làm chồng!
Chương trước Chương tiếp
Loading...