Thê Bằng Tử Quý

Chương 7



Đại thử [khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc], đã bước vào khoảng thời gian nóng nhất trong năm.

Buổi sáng mỗi ngày, Thanh Đại đều cùng trượng phu đến thỉnh an cha mẹ chồng, nhưng mà hôm nay lại nhiều thêm một người.

Đằng vương gia và Đằng vương phi đang ngồi trong phòng chờ con và con dâu, nhìn thấy con dâu nắm tay tôn tử vào cửa, không nén nổi quay đầu nhìn nhau.

Trước hết Chu Kí Vân và thê tử thỉnh an, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy biểu tình song thân kinh ngạc khó hiểu, nhưng cũng không nói gì, bởi vì bọn họ cứ nhìn đi rồi cũng biết.

“Sao đột nhiên lại mang Thịnh nhi đến?” Đằng vương gia mở lời hỏi ra nghi ngờ ở trong lòng.

Thanh Đại cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang nắm tay mình, ôn nhu nói cho hắn biết phải làm cái gì. “Thịnh nhi, tới thỉnh an gia gia bà nội đi.”

Trước nâng đầu nhỏ bé nhìn nương tươi cười, thêm ánh mắt cổ vũ của nàng, lúc này Thịnh nhi mới buông tay nàng ra, đi từng bước về phía trước, đến trước mặt hai người không quen thuộc với mình cho lắm, hai đại nhân trước sau luôn xụ mặt với mình, tiếp theo quỳ gối xuống, hướng tổ phụ cùng tổ mẫu dập đầu thỉnh an.

Một màn này làm cho Đằng vương gia và Đằng vương phi đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo đều đỏ hốc mắt.

Quá khứ sở dĩ không thể nhận Thịnh nhi, cũng bởi vì tôn tử này trên người có chỗ thiếu hụt làm cho bọn họ không thể ngẩng đầu nổi, cũng làm cho bọn họ cảm thấy mất mặt, nhưng... Thịnh nhi quả thật là cốt nhục Chu gia, là tôn tử ruột thịt của bọn hắn, không thể nào xem đây là chuyện không thật mà bỏ qua được.

“Này...” Đằng vương phi cho dù ghét bỏ mẹ đẻ Thịnh nhi đến như thế nào, cả tôn tử này cũng muốn gạt bỏ, nhưng hắn lại quỳ, lại dập đầu, làm lòng nàng lại khổ sở, lại có một ít cảm động, lập tức đoán được dụng ý con dâu, đơn giản là muốn kéo gần quan hệ tổ tôn bọn họ. “Đứng lên đi! Đứng lên đi!”

Đằng vương gia dùng cổ tay áo lau lệ rơi. “Thịnh nhi ngoan, mau đứng lên.”

“Gia gia bà nội nói có thể đứng lên.” Thanh Đại khom người nói với đứa nhỏ.

Thịnh nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thấy mắt tổ phụ và tổ mẫu đều có nước mắt, nghĩ đến trên người có khăn tay nương đưa cho hắn, chỉ dùng để lau mồ hôi, vì thế từ trong vạt áo lấy ra khăn tay, sau đó đứng dậy tiến đến trước, vươn cánh tay thật nhỏ đưa cho bọn họ.

Có lẽ cha mẹ chồng hiểu ý nghĩa động tác này, nhưng Thanh Đại vẫn cố ý ở bên cạnh giải thích, muốn bọn họ thấy được ý tốt của tôn tử. “Thịnh nhi là muốn cho gia gia bà nội lau nước mắt sao?”

Không có trả lời, Thịnh nhi vẫn như trước đưa cánh tay về phía trước, mở to con mắt đen thùi nhìn tổ phụ và tổ mẫu, muốn bọn họ không thể không dùng khăn.

Chu Kí Vân cũng cố ý nói: “Thịnh nhi, gia gia bà nội đều không cần, ngươi hãy cất đi.”

“Ai nói ta không cần!” Đằng vương gia là người đầu hàng trước, hắn vẫy vẫy tay gọi tôn tử. “Đến! Thịnh nhi đưa khăn cho gia gia.”

Chỉ thấy Thịnh nhi di động từng bước sang phía bên cạnh, hiện tại hắn đã có thể nghe hiểu lời người khác nói, có thể có phản ứng, khi hắn đưa tay khăn đưa tới tay tổ phụ, chiếm được một cái ôm thật lớn.

“Ai nói tôn tử của ta nghe không hiểu lời người khác nói... Ai lại dám nói như vậy, ta khẳng định không buông tha hắn...” Đằng vương gia cảm thấy càng thêm mắc nợ tôn tử này, những năm gần đây đều không yêu thương hắn một ngày nào.

Nhìn thấy đại nhân đang ôm mình dường như rất đau lòng, Thịnh nhi nhớ tới việc nương thường xuyên làm đối với hắn, vì thế vươn tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng tổ phụ, giống như muốn an ủi hắn.

“Có được một tôn tử tri kỷ như vậy, ngoan như vậy... Ta hiện tại mới biết được...” Đằng vương gia rất xúc động lắc lắc đầu. “Gia gia thật sự xin lỗi ngươi...”

Thanh Đại ở một bên nhìn thấy vậy vừa muốn cười vừa muốn khóc, lén lút nhìn bà bà, thấy mặt nàng ngoảnh đi dường như không thèm đoái hoài gì đến, nhưng nếu trong lòng không hề dao động, làm sao có thể không dám đối mặt Thịnh nhi, kế tiếp chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Nhìn thấy phụ thân vui lòng nhận con, nước mắt Chu Kí Vân không cầm được tràn ra, hắn vẫn hy vọng có một ngày như vậy, nay thật sự đã đến.

“Về sau sớm tới thỉnh an, cũng mang Thịnh nhi cùng đến đây đi.” Đằng vương gia đã mở miệng, cũng coi như chính thức thừa nhận tôn tử này.

Đằng vương phi nghe được vị hôn phu nói như vậy, muốn phản đối, nhưng lại không mở miệng được.

“Bà bà, con dâu có thể mang Thịnh nhi tới không?” Thanh Đại ngoài mặt là trưng cầu sự đồng ý của nàng, kỳ thật muốn từ chính miệng Đằng vương phi nói đồng ý.

“Ngươi...” Đằng vương phi trừng mắt nhìn con dâu liếc một cái, làm sao không biết nàng đang giở trò gì.

“Vương phi!” Ngay cả Đằng vương gia cũng đứng ở bên con dâu.

“Cái gì cần nói đều nói xong với các ngươi, ta còn có thể nói cái gì.” Đằng vương phi mạnh miệng nói.

“Cám ơn nương.” Chu Kí Vân ở trong lòng thở ra.

“Tốt lắm, tốt lắm, thỉnh an xong rồi trở về đi thôi.” Mỗi người đều đối nghịch với nàng, làm cho Đằng vương phi vừa tức vừa giận, nhưng kì lạ lại không có cách gì phản bác, kỳ thật nàng cũng không phải vô tình như vậy, chỉ là mẹ đẻ Thịnh nhi không khiến cho mình thích được, lại đem tôn tử thành như vậy, mới có thể ở trong lòng đánh cái kết, như thế nào cũng không giải được.

Đằng vương phi lại liếc nhìn dò xét Thịnh nhi, nghĩ rằng tôn tử đủ đáng thương, hơn nữa lại là vô tội nhất, nàng làm tổ mẫu còn cùng hắn so đo cái gì, chẳng lẽ chính Thịnh nhi nguyện ý sẽ không khóc sẽ không cười, lại không thể nói chuyện sao? Một khi nghĩ như vậy, hờn giận này dường như cũng dần tiêu tan đi.

“Vậy chúng con cáo lui trước.” Chu Kí Vân chắp tay nói.

Vì thế, Thanh Đại lại dắt tay nhỏ bé Thịnh nhi, cùng trượng phu rời đi.

“Thịnh nhi vừa làm tốt lắm...” Nàng cười khen ngợi con. “Nương thật sự cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi.” Hy vọng Thịnh nhi hồn nhiên có thể làm cảm động tâm cha mẹ chồng.

Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nghe được nương khích lệ, khóe miệng đỏ hồng tạo ra một nụ cười hình cung nho nhỏ rất đáng yêu, Thịnh nhi không biết loại cảm giác này là cái gì, nhưng lòng hắn lâng lâng, giống như muốn bay lên, hắn thực thích tâm tình như vậy.

Hắn thích nương, rất thích rất thích...

Mắt Thịnh nhi không hề chớp mà chăm chú nhìn nương vẫn luôn đang cười với hắn, cho dù hắn không nói chuyện cũng không đánh hắn hoặc mắng hắn, lại càng không hề đẩy hắn ra, rất lâu rất lâu trước kia cũng có một nương, nhưng nương kia vẫn luôn ngắt hắn nhéo hắn, vẫn luôn buộc hắn mở miệng nói chuyện... Hắn cũng rất muốn như vậy...

“Lại khóc sẽ không cho ngươi ăn cơm...”

“Trong phủ này không có người muốn ngươi, cũng không có người để ý ngươi...”

“Ngay cả nương sinh ra ngươi cũng không thích ngươi, đứa con này...”

Tất cả người bên cạnh chăm sóc hắn càng không ngừng ở bên tai hắn nói những lời độc ác này, vẫn nói, vẫn nói, tuy rằng lúc đó hắn vẫn còn rất nhỏ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ác ý trong các lời nói đó, thật sự hắn rất sợ hãi, chỉ cần hắn không khóc sẽ không cần hắn, chỉ cần hắn ngoan ngoãn là tốt rồi...

Nhưng nương nói nàng thích Thịnh nhi, nhất định sẽ không không cần mình...

Tâm hồn nho nhỏ của hắn đang khép kín nhưng bởi vì sự yêu thương của Thanh Đại mà dần dần mở ra.

“Thịnh nhi?” Nhìn thấy giọt nước mắt long lanh từ hốc mắt đứa nhỏ rơi xuống, Thanh Đại hoảng sợ, không biết nên cao hứng hay là lo lắng nữa đây.

Chu Kí Vân cũng ngồi xổm xuống, nhẹ vỗ khuôn mặt ướt sũng của con. “Sao con khóc? A...” Vừa nói xong mới ý thức được Thịnh nhi thật sự đang khóc, cũng nhớ lại chỉ thấy hắn khóc lúc mới mấy tháng tuổi còn mặc tã lót, cho nên kinh ngạc tưởng đang nằm mơ.

“Sao vậy? Con không thoải mái sao?” Thanh Đại sờ trán con, không có phát sốt, cũng không thấy bị thương ở đâu, chỉ có thể ôm lấy thân hình nhỏ bé của hắn, ôn nhu an ủi. “Đừng sợ, nương ở chỗ này... Nương sẽ bảo vệ con, nhất định sẽ bảo vệ con...”

Những lời này càng làm cho Thịnh nhi hé miệng ba ba, oa oa khóc rống lên, giống như dùng hết hơi sức, khóc khàn cả giọng, cũng hù dọa không ít người.

Tiếng khóc kinh thiên động địa như vậy cũng làm cho tất cả những nô bộc gần đó cũng ngây người, đều dừng chân lại xác định thật sự có phải xuất phát từ miệng Thịnh thiếu gia hay không.

Thịnh nhi một mặt khóc, một mặt ôm chắt lấy cổ nương không buông.

“Được rồi, Thịnh nhi muốn khóc liền khóc... Không cần giữ ở trong lòng, toàn bộ hãy khóc ra đi...” Thanh Đại nhẹ vỗ lưng đứa nhỏ, cũng tuôn lệ không ngừng.

Nhìn mẫu tử bọn họ đều khóc, nắm tay Chu Kí Vân che ở miệng, miễn cưỡng áp chế xúc động cũng muốn khóc ra tiếng, nhưng mắt đã sớm đầy nước.

Không biết qua bao lâu, Thịnh nhi đã khóc đến mệt và ngủ thiếp đi, phụ thân ôm hắn trở về phòng.

“Vì sao hắn đột nhiên khóc như vậy?” Chu Kí Vân cao hứng qua đi, cũng bắt đầu có chút lo lắng. “Có phải thân thể không thoải mái lại không biết nên biểu đạt như thế nào? Có cần tìm đại phu đến xem sao không?”

“Cũng tốt.” Thanh Đại lau mồ hôi trên trán Thịnh nhi.

“Vậy chờ hắn tỉnh lại, ta cho người đi mời đại phu lại đây...” Hắn ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say. “Chuyện hắn khóc cũng hù dọa đến cả cha mẹ.” Nghĩ đến song thân nghe được nô bộc nói tôn tử đang khóc, lập tức chạy đến xem, khi bọn hắn tận mắt thấy, cũng ngạc nhiên há hốc cả mồm.

“Ai nói con ta không khóc cũng không cười, nói không chừng... Hắn chính là sợ hãi.” Thanh Đại bỗng nhiên nghĩ đến nguyên nhân này.

“Sợ hãi?” Chu Kí Vân nghiêng đầu nhìn thê tử.

“Sợ người bên cạnh giận dữ, sợ bị người ta chán ghét...” Nàng biết đứa nhỏ này chỉ trong thời gian nắn nhưng thời gian mỗi ngày ở chung cũng dài nhất, cho nên mới có kết luận như vậy. “Khi hắn dùng bữa, hạt cơm rớt đầy đất, hắn sẽ nhìn ta, như là đang đợi ta mắng hắn, còn lúc hắn ở trong vườn chơi đùa đến bẩn hết quần áo, hắn cũng sẽ nhìn ta, thấy ta không có tức giận, còn cười với hắn, hắn mới tiếp tục chơi... Những phản ứng này chỉ có khi ở cùng ta, Thịnh nhi hình như rất sợ ta sẽ chán ghét hắn.”

Chu Kí Vân hít mạnh một hơi, càng thêm hối hận nhưng cũng không có cách nào bù lại những sai lầm đã qua. “Ta nên có trách nhiệm hơn, dùng nhiều tình cảm hơn đến chăm sóc hắn, không nên phó thác Thịnh nhi hoàn toàn cho nhũ mẫu.”

Thanh Đại ôn nhu nhìn đứa nhỏ đang ngủ say. “Chuyện quá khứ đừng nên nói đến nữa, nhưng về sau ta sẽ làm cho Thịnh nhi hiểu được một điều, hắn là con ta, ta vĩnh viễn sẽ không chán ghét hắn.”

“Tháng sau là ngày sinh của nương, chờ sau khi gia yến cử hành xong, ta sẽ cùng ngươi về thăm nhà mẹ đẻ.” Đây là chuyện duy nhất Chu Kí Vân nghĩ đến có thể làm để đáp lại tấm lòng của nàng.

“Ừ.” Không nghĩ trượng phu còn nhớ rõ chuyện này, Thanh Đại rất thỏa mãn. “Nhưng mà gia yến nên chuẩn bị cái gì? Còn việc tiếp đón khách khứa như thế nào đây?” Đây là lễ mừng ngày sinh đầu tiên của bà bà sau khi nàng gả vào Đằng vương phủ, cho nên cũng muốn có biểu hiện tốt.

“Nương chỉ có một đệ đệ cùng cha khác mẹ, nhỏ hơn nàng hai mươi tuổi, so với ta còn nhỏ hơn một tuổi, tiểu cậu này lúc mười bốn tuổi năm ấy đã thay triều đình lập được chiến công, Hoàng Thượng liền sắc phong hắn là Uy Viễn Hầu, nương cũng yêu thương hắn, cho nên từ trước đến nay hàng năm hắn đều tự thân đến chúc thọ.” Chu Kí Vân giải thích đơn giản . “Chuyện gia yến cũng không cần ngươi lo lắng, người trong phủ đều biết nên làm cái gì.”

Nàng nhẹ cúi đầu. “Vâng, tướng công.” Tuy trượng phu nói như vậy, nhưng vẫn suy nghĩ một chút nên tặng thọ lễ gì cho bà bà mới tốt đây.

Từng ngày càng đến gần ngày sinh Đằng vương phi, vương phủ cũng đã thu được rất nhiều thọ lễ do các quan lại lớn nhỏ đưa tới, trong vương phủ từ trên xuống dưới càng khẩn trương thu xếp nghi lễ cho gia yến.

Mà trước ngày sinh một ngày, Thanh Đại nghe Thải Hà nhắc tới Uy Viễn Hầu đã đến, còn nói các tỳ nữ khác người nào cũng tâm hoa nộ phóng, hàng năm đều chờ ngày này để có thể nhìn thấy vị Hầu gia trẻ tuổi đầy hứa hẹn này.

“... Xem ra ta phải nhanh chút giúp ngươi tìm một cái nhà chồng.” Thấy tỳ nữ bên người Thải Hà cũng có vẻ sùng bái, nàng không khỏi trêu ghẹo nói.

Thải Hà dậm chân. “Tiểu thư, nô tỳ không lấy chồng.”

“Thật sự không lấy chồng?” Thanh Đại nghiêng người liếc cười hỏi.

“Nô tỳ muốn cả đời ở bên cạnh tiểu thư.” Thải Hà hờn dỗi nói.

Thật tâm Thanh Đại cũng hy vọng giúp nàng chọn được đối tượng tốt, có cuộc sống hạnh phúc sau này. “Tốt, ngươi muốn ở bên cạnh ta thì ở, nhưng cũng không cần chờ đến khi thành gái lỡ thì mới chạy tới ta khóc nha.”

“Nô tỳ sẽ không...” Thải Hà định nói ra lời thề son sắt, nhưng vừa nhìn thấy chủ tử xoa thái dương, dường như không được khoẻ, vội vàng quan tâm. “Tiểu thư đau đầu sao?”

“Không biết có phải hay không thời tiết quá nóng, cảm thấy đầu có chút không tỉnh táo.” buổi sáng mấy ngày nay lúc Thanh Đại đứng lên sẽ xuất hiện tình trạng này, có lẽ liên quan đến thời tiết này. “Ta muốn khâu cho bà bà một cái túi, đến bây giờ một nửa cũng còn chưa xong...”

Thải Hà nghe chủ tử nói như vậy, không dám coi không quan trọng. “Vậy để cho nô tỳ đi mời đại phu, nếu tiểu thư bị bệnh thì nguy rồi.”

“Ngày mai là ngày sinh bà bà, ta không muốn lúc này lại mời đại phu đến trong phủ, ngươi cũng đừng nói cho cô gia biết, chờ hết ngày mai hãy tính.” Thanh Đại đi tới giường, quyết định nằm xuống nghỉ một lát. “Ngủ một giấc dậy nói không chừng sẽ đỡ hơn nhiều.”

“Nếu tiểu thư thật sự không thoải mái, nhất định phải nói cho nô tỳ biết nha.” Tỳ nữ sầu lo nói.

Thanh Đại nhắm mắt lại, cảm giác đầu choáng váng đỡ hơn một chút, lúc sắp ngủ, cảm giác có người leo lên giường, tiến vào trong lòng mình, liền thực tự nhiên ôm chặt thân thể mềm mại nho nhỏ kia.

“Thịnh nhi không ở trong phòng mình ngủ trưa sao?” Nàng mở mắt cười hỏi.

Dường như cũng biết nương không thoải mái lắm, Thịnh nhi vỗ nhẹ ngực Thanh Đại, hy vọng nàng nhanh chóng khỏe lên.

Nàng hôn mặt đứa nhỏ. “Cám ơn Thịnh nhi, nương không có việc gì...”

Trong chớp mắt, trong đầu Thanh Đại liền đột nhiên nghĩ đến nguyệt sự của nàng đã chậm mấy ngày, hơn nữa hai ngày nay tinh thần không tốt, không muốn ăn uống gì hết, liền nghĩ đến năm đó đại tẩu bắt đầu mang thai cháu cũng bị như vậy, hay là... thật sự có thai?

“... Xem ra đúng như vậy.” Nàng vỗ về bụng mình, đã chắc tám phần.

Thịnh nhi mở to đôi mắt đen, không chớp mắt nhìn biểu tình vui mừng trên mặt nương.

“Thịnh nhi sẽ làm ca ca.” Thanh Đại cười nói với hắn.

Không biết nên nói cho trượng phu biết trước không? Hay vẫn nên chờ đại phu chẩn đoán, xác định rồi nói sau?

Trước khi ngủ Thanh Đại mơ mơ màng màng nghĩ như vậy.

Đến ngày hôm sau, Đằng vương phi tâm tình khoái trá nhận con cùng con dâu, cùng với tôn tử quỳ lạy chúc thọ, đương nhiên còn có một số quan viên ở các thành phủ khác cũng đều tự mình tiến đến chúc, bên cạnh còn có một đệ đệ sinh sau đẻ muộn mỗi năm mới gặp được một lần, tất cả làm cho nàng cười đến toe toét.

Lúc gia yến buổi tối, tuy rằng chỉ có người một nhà, nhưng cũng không làm giảm đi tâm tình vui vẻ của Đằng vương phi.

Được trượng phu dẫn ra mắt, Thanh Đại gặp được vị Hầu gia trẻ tuổi này, bề ngoài tư thế oai hùng toả sáng, từng ở trên chiến trường giết địch vô số, bản thân mình cũng thấy vậy càng khó trách phần đông tỳ nữ trong vương phủ xuân tâm nhộn nhạo.

Tại yến hội, Đằng vương gia cùng cậu em vợ tuổi có thể làm con mình nâng cốc vui vẻ, Chu Kí Vân tuy rằng không thích uống rượu, nhưng cũng khó có dịp nhìn thấy vị cậu này nên cũng uống thêm mấy chén.

Mắt thấy ba nam nhân bận uống rượu, Thanh Đại liền phụ trách hầu hạ bà bà, Thịnh nhi cũng ngồi ở bên cạnh, thường xuyên gắp thức ăn hoặc múc canh cho họ.

“Đừng lo cho chúng ta nữa, ngươi cũng nên ăn nhiều một chút.” Giọng điệu Đằng vương phi lộ vẻ hòa ái, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng đã nhận con dâu này, tuy rằng vẫn là vội vã muốn tôn tử, nhưng không hề mở miệng thúc giục, cứ thuận theo tự nhiên.

Thanh Đại “Vâng” một tiếng, rồi mới gắp cá ăn, nhưng ăn chưa được hai miếng liền phun ra. “Ưm...” Nàng che miệng, lông mày nhíu lại, mấy ngày nay không khoẻ ngay lúc này lại phun ra toàn bộ.

“Làm sao vậy?” Đằng vương phi la lớn làm ba nam nhân kia chú ý đến.

Chu Kí Vân đến bên cạnh ôm thê tử, thấy nàng mặt trắng như tờ giấy, nhất thời tay chân cũng hoảng loạn. “Thanh Đại... có việc gì không? Không thoải mái ở chỗ nào?”

“Ta... Không có sao...” toàn thân Thanh Đại vô lực ngả vào lòng trượng phu, cũng sắp ngất đi.

Sắc mặt hắn đại biến, lớn tiếng thét to quản sự: “Mau đi mời đại phu!”

Nhìn thấy nương mình thích bị ôm đi, không biết phát sinh chuyện gì Thịnh nhi cũng nhảy xuống ghế đi theo, cố bước chân nhỏ đuổi kịp đại nhân phía trước.

Nương... Nương... trong lòng hắn kêu.

Thịnh nhi đi nhanh sém té ngã, may mắn Thải Hà phát hiện, bế hắn đứng lên.

Sau một hồi hỗn loạn, lão đại phu được cấp tốc mời đến vương phủ, Niệp Bạch tuyên bố một tin vui lớn.

Chu Kí Vân giật mình sững sờ không hề nghe thấy lão đại phu chúc mừng, cũng không thấy được bộ dáng vui vẻ của các tỳ nữ, càng không biết cha mẹ bên ngoài biết được tin vui mừng đến chảy nước mắt, trong lòng đầu tiên là ngũ vị tạp trần, nhưng rất nhanh đã bình tâm lại, ngồi ở mép giường cầm bàn tay mềm mại của thê tử.

Trong bụng thê tử mang cốt nhục của chính hắn, đây là chuyện rất đáng cao hứng và hãnh diện, Chu Kí Vân tự nhủ, hiện tại không hề sợ hãi và bất an, bởi vì nữ nhân mình yêu đã cho hắn sức mạnh và dũng khí có thể đối mặt với tương lai.

Thịnh nhi từ trong lòng Thải Hà theo tới nhảy xuống đất, đi tới bên giường, nhìn nương đang nhắm chặt mắt, nghiêng nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn về phía người tự xưng là “Cha” kia giống như muốn hỏi nàng làm sao vậy.

“Nương con không sao...” Chu Kí Vân ôm con đến bên cạnh mình.“Nàng chỉ là đang mang thai, mấy tháng nữa Thịnh nhi sẽ có đệ đệ hoặc muội muội.”

Đệ đệ, muội muội là cái gì? Thịnh nhi không hiểu lắm ý tứ cha, hắn chỉ muốn nương nhanh mở to mắt, sau đó dùng khuôn mặt tươi cười ôn nhu nhìn mình.

Cho đến buổi sáng hôm sau, Thanh Đại mới tỉnh lại, nghe thấy Thải Hà nói mình có thai, càng khẳng định nàng không hề đoán sai.

“Nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn sáng, hiện tại tiểu thư không thể để đói bụng.” Thải Hà rất nhiệt tình nói.

Thanh Đại ngồi dựa vào đầu giường, cười nhìn Thải Hà mở cửa đi ra ngoài, nghĩ rằng đứa nhỏ này tới thật là khéo, vốn có kế hoạch về quê thăm cha mẹ đẻ, nhưng giờ phút này lại có thai chỉ sợ không thể đi xa, không thể không trì hoãn việc này, nhưng tin tưởng cha mẹ sẽ thông hiểu.

“Ngươi tỉnh.” Chu Kí Vân mở cửa bước vào, nhìn thấy khí sắc thê tử đã tốt hơn nhiều, lúc này mới yên tâm tươi cười. “Ta vừa mới đi thăm cha mẹ, nương nói nàng đã dặn dò đầu bếp làm một ít đồ ăn ngươi thích, muốn cho ngươi ăn nhiều thêm một chút.”

Nàng nhìn trượng phu bước tới bên giường ngồi xuống. “Ta biết công công và bà bà hiện rất vui vẻ, còn tướng công thì sao? Ngươi vui không?”

“Đương nhiên vui rồi.” Chu Kí Vân cầm tay thê tử.

“Ah.” Thanh Đại cười hiện lúm đồng tiền, một tia nghi ngờ cuối cùng cũng biến mất, tin tưởng lòng trượng phu thật sự tràn đầy vui mừng nghênh đón đứa nhỏ đã đến. “Nhưng... ta hy vọng bào thai đầu tiên này là con gái.”

“Vì sao?” Hắn buồn bực hỏi.

Thanh Đại nhìn nét mặt trượng phu, nói ra suy nghĩ của mình. “Bởi vì công công và bà bà mới nhận Thịnh nhi không bao lâu, thái độ không hề lạnh nhạt như trước nữa, cũng dần dần thích tôn tử này, nhưng ta không muốn nhanh như vậy có một đệ đệ đến lấy đi sự yêu thương mới có này của gia gia và bà nội, cho nên ta hy vọng đầu tiên sinh một bé gái, chờ thêm vài năm sẽ sinh tiếp một đứa con trai, như vậy mới công bằng với Thịnh nhi.”

“Ngươi... Muốn ta đáp lại như thế nào đây?” Chu Kí Vân cổ họng nghẹn ngào hỏi.

Nàng yêu kiều liếc nhìn hắn một cái.“Tướng công có thể đáp lời ta nói sinh con trai hay sinh con gái không phải chúng ta có thể quyết định, phải xem Bồ Tát an bài như thế nào.”

“Ừ! Không phải ngươi muốn sinh con gái, nhất định sẽ là con gái.” Hắn cổ họng càng tắc nghẽn lợi hại hơn.

“Cho nên mới hy vọng Bồ Tát có thể thương tiếc Thịnh nhi, để lần sinh đầu tiên này của ta là con gái.” Thanh Đại chỉ có thể lựa chọn xin lỗi cha mẹ chồng đang chờ mong có cái thế tôn.

Chu Kí Vân xích tới gần thê tử ôm nàng vào lòng.“Tốt, ngươi muốn con gái, đứa nhỏ này chính là con gái...”

“Lỡ là con trai thì làm sao bây giờ?” Nàng cố ý làm khó dễ trượng phu.

Hắn nhất thời nghẹn lời.“Ah... Này...” Vậy không thể nuôi như con gái sao.

Thanh Đại bật cười, không hề trêu đùa trượng phu.“Ta chỉ trêu tướng công thôi, chẳng qua bởi vậy sẽ không thể về thăm cha mẹ đẻ được ngay, trước hết chỉ viết thư trả lời thăm hỏi thôi, cha mẹ nhất định sẽ rất chờ mong đến lúc ta trở về.”

“Chờ sang năm đứa nhỏ sinh ra, ta nhất định cùng ngươi trở về thăm họ.” Chu Kí Vân cam đoan nói.

Nàng lộ ra lúm đồng tiền vô cùng xinh đẹp, tin tưởng trượng phu nói được thì làm được.

Cũng bởi vì thế tử phi có thai, địa vị nàng trong vương phủ càng thêm tôn quý, càng củng cố hơn so với trước, không có một nô bộc nào dám vô lễ và không tôn trọng nàng, tất cả đều cẩn thận hầu hạ.

Mà Đằng vương gia cùng Đằng vương phi lại phái người đưa tới các loại quà tặng, không phải vải dệt cũng là trang sức, nếu không chính là thuốc bổ sang quý, Đằng vương phi còn cho tỳ nữ bên người mỗi ngày đến ân cần hỏi han, chỉ cần con dâu mở miệng muốn cái gì, nhất định sẽ giúp nàng chuẩn bị, tốn nhiều bạc cũng không quan trọng bằng tôn tử trong bụng con dâu.

Nhưng Thanh Đại cũng không vì nguyên nhân này mà đắc ý vênh váo, mỗi buổi sáng vẫn như trước đi theo trượng phu đến thỉnh an cha mẹ chồng, cho dù cha mẹ chồng muốn nàng không cần vất vả như vậy, nàng vẫn kiên trì muốn làm tròn bổn phận con dâu, điều này làm cho Đằng vương phi trong lòng còn có cái gì khúc mắc, lúc này toàn bộ đều hóa thành hư ảo.

“... Tử Bỉnh, mau dìu con dâu ngồi xuống đừng để mệt.” Đằng vương phi vội vàng bảo ban con.

Chu Kí Vân thấy rất rõ chuyển biến của mẫu thân từ trong ánh mắt, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, chỉ giúp đỡ thê tử ngồi xuống ghế.

“Ngươi có khỏe không?” Đằng vương gia từ ái hỏi.

Nghe công công hỏi, Thanh Đại mỉm cười trả lời:“Dạ công công, con tốt lắm, chỉ hơi buồn nôn muốn phun, ăn cái gì cũng không vô, nhưng đại phu nói đại khái cũng không có gì trở ngại.”

Đằng vương gia gật đầu như đảo tỏi.“Vậy là tốt rồi, nhưng con vẫn cố ăn nhiều một chút, nếu ăn không quen món cay Tứ Xuyên, muốn ăn khẩu vị giống như quê nhà cứ việc mở miệng, ta sẽ cho đầu bếp nghĩ biện pháp.”

“Vâng, con biết.” Nàng cung kính nói.

Kế tiếp là Đằng vương phi dựa vào kinh nghiệm của mình dặn con dâu phải cẩn thận chuyện gì, chỉ sợ có cái cái gì sơ xuất, tôn tử sẽ không có.

Thanh Đại luôn mỉm cười, dịu ngoan lắng nghe.

Như vậy hình ảnh gia đình hoà thuận vui vẻ hạnh phúc ở đây cũng chỉ có một người mất hứng.

Nhũ mẫu bên người trở lại Đằng vương phi hầu hạ chỉ có thể đứng ở bên tỳ nữ khác, chờ chủ tử sai phái, nàng thấy thế tử phi trở thành người được coi trọng nhất tòa vương phủ này, nếu nàng sanh ra thế tôn, chẳng phải sẽ một bước lên trời, mọi người đều phải xem sắc mặt nàng mà sống.

Nhũ mẫu dùng ánh mắt oán độc trừng mắt nhìn Thanh Đại, hạ quyết tâm nếu có cách sẽ chỉnh nàng, làm cho nàng chịu chút khổ, bằng không nuốt không trôi khẩu khí này.

Ở Đằng vương phủ mười ngày, Uy Viễn Hầu quyết định ly khai.

“Con dâu có thai, tỷ tỷ kia của ta là vui vẻ nhất, đã thật lâu không thấy bộ dạng nàng cả ngày cười không ngậm miệng.” Uy Viễn Hầu trước lúc đi có đến thăm vợ chồng Chu Kí Vân nói. “Tử Bỉnh, chúc mừng ngươi.”

“Cám ơn, ngươi muốn trực tiếp trở về kinh sư sao?” Chu Kí Vân hỏi ông cậu trước mắt tuổi so với mình còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng hai người nói chuyện vẫn là dùng giọng điệu ngang hàng nên không khí rất tự nhiên.

“Chắc trước phải đến Giang Nam một chuyến, sau đó mới có thể trở về kinh sư.” Hắn trầm ngâm nói.

Nghe Uy Viễn Hầu nói như vậy, Thanh Đại trong lòng liền động.“Như vậy cậu có thuận đường ghé ngang qua Hàng Châu không?”

“Hẳn được.” Uy Viễn hầu không rõ cho nên nhìn nàng.“Có việc sao?”

Thanh Đại tuy rằng ngượng ngùng không muốn phiền hắn loại việc nhỏ này, nhưng lại muốn nhanh chóng cho Thược Dược biết chuyện mình có thai, cùng nàng chia xẻ, đây là ước định của hai tỷ muội nàng. “Bởi vì Thanh Đại có một muội muội gả đến Hàng Châu, nếu cậu tiện đường có thể giúp ta đưa một phong thư đến Quan gia cho nàng không?”

“Ừ... Như thế không thành vấn đề.” Uy Viễn Hầu nghĩ nghĩ liền đồng ý.

“Cám ơn.” Nàng vui vô cùng.

Vì thế, sau khi Uy Viễn Hầu rời đi Tứ Xuyên thành đô phủ, Thanh Đại đầy chờ mong nghĩ muội muội sau khi nhận được thư sẽ có biểu tình gì, nhất định cũng sẽ rất cao hứng.

Đến ban đêm, nàng luôn rúc vào trong lòng trượng phu, an tâm đi vào giấc ngủ, tuy rằng bụng còn thực bằng phẳng, nhưng là có thể cảm giác được đứa nhỏ mỗi một ngày một ngày lớn dần lên.

Chu Kí Vân cũng dùng bàn tay ấm áp dày rộng xoa xoa bụng thê tử, muốn dùng phương thức như vậy cho đứa nhỏ biết tâm ý của cha nó.

Cha thật sự không xa cầu cái gì, chỉ cầu ngươi bình an khỏe mạnh...

Cho dù có chút buồn ngủ, Thanh Đại vẫn là nhận thấy được trượng phu bên cạnh vẫn còn thanh tỉnh, từ sau khi biết mình có thai, ngoài mặt thì hắn đã nhận tin vui này, cũng rất vui vẻ chờ mong đứa nhỏ ra đời, nhưng vẫn còn chút xíu... bất an.

“Tướng công đang suy nghĩ gì vậy?” Nàng trực tiếp hỏi hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu.“Không nghĩ cái gì, mau ngủ đi.”

“Trong lòng tướng công có khúc mắc gì cứ nói ra đi, không cần làm cho ta lại miên man suy nghĩ.” Thanh Đại hy vọng giữa vợ chồng bọn họ không có bí mật.

Chu Kí Vân khẽ cười một tiếng.“Thật sự không có việc gì.”

Tuy rằng quyết định mặc kệ đứa nhỏ sinh ra sau có bộ dáng gì đi nữa, hắn đều sẽ làm tốt chuẩn bị tâm lý, cũng sẽ thay đứa nhỏ an bài cuộc sống sau nay cho thất tốt, nhưng... không thể không lo lắng tương lai lớn lên của đứa nhỏ, có thể hay không trách cha mẹ quá mức ích kỷ, lại có thể oán bọn họ hay không? Nhưng Chu Kí Vân cho rằng không cần phải nói ra làm cho thê tử cũng phiền não theo, hết thảy đều do mình gánh vác đi.

Nghe vậy, Thanh Đại cũng liền tin tưởng lời trượng phu nói, không hề hỏi nhiều.

“Ngủ sớm một chút đi.” Hắn vuốt ve tóc thê tử. “Tinh thần tốt khẩu vị cũng sẽ tốt, không thể để ăn không vô được, ngày mai ta tìm đầu bếp đến thương lượng.”

Thanh Đại cảm động trước sự săn sóc của trượng phu, khóe môi cong lên, ngay cả đang ngủ cũng mỉm cười.
Chương trước Chương tiếp
Loading...