The Deed

Chương 13



“Ôi, phu nhân.Thật là không công bằng!”

Đặt một tay lên vai người hầu gái, Emma vỗ nhẹ an ủi. “Ừ, số phận là một mụ già đỏng đảnh mà,” nàng khẽ nói, bồi thêm một tiếng thở dài đầy kịch tính để tăng hiệu ứng.

Amaury khẽ nhăn mặt trước màn diễn xuất tệ hại của vợ, rồi thầm nguyền rủa mình vì đã quên béng đi, khi Maude ré lên.

“Nhìn kìa, phu nhân!Có vẻ như đức ông sắp tỉnh.Ngài dường như bị đau.”

Emma lập tức nhìn xuống, cáu tiết khibắt đượcphản ứng của chàng, giống như như Maude đã thấy, vẫn đang nhăn nhó trước khicố trưng ra bộ mặt vô cảm như kế hoạch của chàng đã đưa ra. Họ giả vờ là chàng bị tấn công trong lúc ngủ và bị đâm. Chàng đã rất gần với cánh cửa của thần chết rồi, nhưng vẫn còn ngoắc ngoải trước khi bước qua ranh giới. Câu chuyện chính thức là Emma thức dậy thấy chồng mình bị đâm và lao vào tên ám sát, và cả nàng với chồng đều bám vào người hắn, thế nhưng khi Blake cầm đuốc bước vào thì họ đều nhận ra đó là George Nhỏ.

Phó tướng của Amaury nhận là đã đến trước Blake một chút nhưng không thể nhìn rõ trong bóng đêm, lao vào cuộc ẩu đả, nhưng kẻ đột nhập trốn thoát bằng cách nào đó trước khi những người khác đến kịp. Tuy nhiên, Bertrand và Phu nhân Ascot có thể biết rằng không có ai khác tấn công chồng nàng cả, và sẽ mặc định là George Nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ họ đặt ra. Chồng nàng hy vọng chiêu này có thể giữ an toàn cho cả Emma và vợ của George Nhỏ cho đến khi họ tìm ra cách cứu người phụ nữ ấy.

Emma nghĩ kế hoạch của nàng hay hơn, nhưng mấy ông đàn ông không đồng ý, thế nên nàng phải nghe theo đa số. Và vẫn còn thấy ấm ức đến tận giờ.Có đến vô số rắc rối hôm đó. Đầu tiên họ phải làm cho những người khác tin rằng họ không gào khóc hay la hét, hay lao vào rừng tìm tên sát thủ ma vì họ phải cứu sống chồng nàng. Rồi có vấn đề với Maude.Amaury, một người sắp chết, phải nằm im, bất tỉnh, trên cáng trong suốt chặng đường còn lại.Chồng nàng không diễn tốt vai người ốm lắm, nên nàng không cần phải tỏ ra ngạc nhiên khi thấy chàng giả vờ ốm tệ còn hơn nữa. Chàng rền rĩ than thở trên cáng như trẻ con bất cứ khi nào có dịp.

Và chàng ngày càng có nhiều cơ hội hơn. Để ngăn Maude thay băng hay làm gì đó khác và phát hiện ra chàng không hề bị thương tí nào, Emma buộc phải ngồi lên xe kéo cùng chồng để diễn vai người vợ lo lắng. Nàng dành hầu hết thời gian trên chặng đường cuối cùng để ngăn Maude nghe lén tiếng phàn nàn của chồng. Nhất là vào bữa trưa khi tất cả những gì nàng có thể cho ông chồng đang ốm đến bất tỉnh nhân sự và sắp chết ăn chỉ là một quả táo. Nàng không thể lấy thức ăn để mang cho ông chồng ốm yếu đang hấp hối, nhưng thật khó để giải thích điều đó với một người đàn ông đang đói vì chỉ có mỗi một mẩu bánh mỳ trong bụng mà nàng lén đem cho từ bữa sáng.

Nó thậm chí còn tệ hơn, vì trời bắt đầu mưa lất phất.Trong mọi nỗ lực để giữ cho người chồng “đáng thương” không bị ướt khi nằm trên cáng, Emma đã lấy chăn che cho chàng trong suốt đoạn đường còn lại.Được cái chăn che chắn chỉ tạo điều kiện cho chàng được phàn nàn nhiều hơn.Bị kẹt giữa việc nghe những lời kêu ca của chàng và lưng nàng gần như gẫy ra vì phải cúi xuống ở một tư thế quá lâu, Emma gần như sẵn lòng tự mình đâm luôn ông chồng một nhát.

Thật là nhẹcả người khi cuối cùng họ cũng đến được Leicestershire, nơi vua Richard đang tạm thiết triều.Amaury cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.Chí ít chàng cũng đã ngừng than vãn một chút khi họ khiêng chàng vào phòng.Nhưng khi đó thì không còn có tiếng cành cây xào xạc hay tiếng cáng lăn để mà che đi lời than vãn của chàng nữa, và Maude cũng không còn bị ngăn cách với họ bằng cái chăn và cái cáng nữa rồi. Emma nghi rằng đó là điều duy nhất có thể khiến chàng im lặng, và do đó nàng không vội vã gì mà để cô hầu đi ra. Thế nhưng nàng bắt đầu nghĩ nàng phải làm vậy. Vì chồng nàng rõ ràng khó có thể diễn tiếp được nữa. Tất những gì cần làm chỉ là nằm nghỉ và giữ im lặng, thế nhưng cũng là quá khó đối với chàng.

Emma bắt đầu định nói Maude đi ra thì có tiếng gõ cửa. Cô hầu lập tức bước ra mở, khẽ kêu lên và tránh sang một bên khi thấy đức vua bước vào cùng với Blake.

Bước thẳng đến giường, vua Richard nhìn xuống chiến binh của mình, vai ngài lập tức sụp xuống. “Vậy, đó là thật,” ngài ủ rũ nói, và Amaury rên khẽ.

Emma liếc sang chồng, môi mím chặt bực bội. Chàng đã đến gần ngưỡng cửa của thần chết cơ mà, vì lòng kính Chúa.Nếu cứ tiếp tục rên rỉ và nhăn nhó như thế, mọi người sẽ nghĩ chàng đang hồi phục. Khỉ thật! Đó là kế hoạch của chàng mà.Ít ra cũng phải cố mà bảo vệ nó chứ.

Richard nhìn thấy ánh mắt của nàng và nhíu mày.“Ta nghĩ anh ta đang cố nói điều gì đó, phu nhân ạ,” ngài cáu kỉnh nói.

“Không đâu ạ,” Emma khẽ nói, cố trông có vẻ bi thương.“Không phải đâu, thưa Đức Vua.Chàng không nói được nữa.Tử thần đã ở bên chàng rồi, và yêu cầu sự im lặng với sự hiện diện của mình. Ông ta sẽ chần chừ một chút, thần chắc vậy, nhưng đó chỉ là vấn đề th-a ui!”nàng cau có liếc xuống Amaury sắc lẻm. Chàng vừa véo nàng, đồ trời đánh này! Chàng đã luồn tay từ dưới chăn rồi véo nàng! Chỉ có may mắn mới giúp chàng không bị ai nhìn thấy.

“Có chuyện gì sao?Vua Richard hỏi.

Emma sắc sảo liếc lên và thấy sự nghi ngờ hiện lên trên khuôn mặt nhà vua, nàng lắc đầu.“Không thưa Đức Vua.Thần chỉ-- chỉ là đôi giày mới của thần thôi ạ,” nàng quanh co. “Chúng còn mới nên hơi đau.”Mắt nàng vô tình nhìn về phía Blake, và thấy anh ta đang ra hiệu với nàng và gật đầu về phía Maude, nàng lưỡng lự, mặt nàng đầy vẻ bối rối.Nàng mới đoán ra ý chàng là cho Maude lui đi thì cánh cửa bật mở và George Nhỏ lao vào phòng, lính gác của nhà vua thì đang đuổi theo để tóm lấy cánh tay anh ta kéo lại.

“Cô ấy chết rồi!” anh ta gào lên tuyệt vọng.“Việc này là vô ích!Nàng chết rồi.”Từ cuối cùng thốt lên cay đắng khi anh ta ngừng chạy.Lính của nhà vua lập tức tóm lấy và cố lôi anh ta ra khỏi phòng.

“Anh ta là người của Amaury,” Blake giải thích với đức vua, ngài gật đầu và quay sang ba người đàn ông đang vật lộn ở cửa. Thật ra thì chỉ có lính của ngài là đang vật lộn mà thôi.George đã sụm xuống nơi anh ta đứng, không kháng cự, im lìm như bức tượng.

“Thả anh ta ra!Ra ngoài!”Ngay khi cánh cửa đóng lại, Vua Richard quay lại nhìn những người khác trong phòng.Ngài có thể cảm nhận được bầu không khí đầy bí mật ở xung quanh, và tự hỏi có phải mình là người duy nhất không biết chuyện gì đang xảy ra hay không.“Thế có nghĩa là gì?Có chuyện gì đây?”

Im lặng một thoáng, rồi Amaury ngồi dậy thở dài. “Đó là ý tưởng của thần, thưa Bệ Hạ,” chàng ân hận nói, đứng dậy khỏi giường.

“Ôi, lạy thánh Christopher toàn năng, đây là phép màu!”Maude kêu lên, quỳ xuống sàn cầu nguyện.

Thở dài, Emma bước đến bên người hầu. “Phải, Maude. Thật kỳ diệu.” Giọng nàng chẳng có chút gì là hài lòng khi nàng kéo tay người hầu để giục cô ta đứng lên, nhưng người hầu gái vẫn không nhận ra. Cô ta quá bận bịu sụt xịt vì vui mừng.Dẫn cô hầu ra cửa, Emma vỗ lưng cô ta. “Chắc chắc đức ngài sẽ cần chút đồ ăn nhẹ và thức ăn sau khi ốm dậy. Hãy mang cho ngài chút đồ ăn sau khi cô dùng xong bữa nhé.”

“Vâng, thưa phu nhân.Thật là tốt quá.”

“Ừ,” Emma đồng ý rồi đóng cửa lại.

Amaury bước đến bên George Nhỏ đang ngồi im lìm, tràn ngập thất vọng.“Nói đi,” chàng ra lệnh.

Vua Richard định thu hồi lại mệnh lệnh đó và tự mình yêu cầu người đàn ông giải thích, nhưng rồi lại quyết định thôi khi anh ta bắt đầu nói.

“Tôi đang giúp Wesley chăm sóc lũ ngựa thì anh ta nói chuyện với phó tướng của Ngài Woolsey,” George Nhỏ đờ đẫn nói. “Tôi nghe được anh ta nói anh ta lấy làm tiếc vì vết thương của cậu, và nói rằng họ cũng đã có vài sự cố trên đường đến đây.”

“Phải.”Vua Richard gật.“Woosley đã cho ta biết mọi chuyện khi ông ta đến đây. Con ngựa yêu thích của ông ta bị khập khiễng và bị què, một người lính của ông ta bị ốm, và họ thấy một người phụ nữ trôi trên sông trong một đêm cắm trại.” Nhà vua ngừng lại cau mày khi Amaury nhăn mặt với câu nói cuối cùng, mặt chàng chết lặng vì thống khổ.“Nhưng họ không biết người phụ nữ đó là ai,” ngài thêm vào sau một lúc im lặng.

“Không, họ không biết.Cũng như tôi, cho tới khi họ đưa ra cái này.” Chìa tay ra, Goerge Nhỏ mở ra một chiếc nhẫn.

“Của vợ cậu?”Amaury ngập ngừng hỏi.

Anh ta gật.“Trên đó có khắc chữ cái đầu của chúng tôi.”

Amaury bước vài bước đến bên anh ta và cầm chiếc nhẫn lên.Nhìn gần chăm chú, chàng tìm kiếm những chữ cái, rồi thở dài khi phát hiện ra nó.Trả lại chiếc nhẫn, chàng bóp nhẹ vai người phó tướng.“Vậy là cô ấy đã chết từ lúc đó?”

“Họ thấy cô ấy chỉ hai ngày sau khi bắt cóc, nhưng họ nói cô ấy đã ngâm dưới nước ít nhất một ngày trước đó rồi.”

Cho rằng mình đã nhẫn nại đủ lâu, vua Richard khoanh tay và nhíu mày với cả bọn. “Chuyện gì đang xảy ra?Amaury, giải thích đi. Rõ ràng là ngươi không hề bị thương. Vậy tại sao ta lại nghe ra như vậy?”

“Thứ lỗi cho thần, thưa Bệ Hạ, thần rất biết ơn vì Bệ Hạ đã kiên nhẫn tới lúc này,” Amaury khẽ nói, khẽ bóp vai người phó tướng lần nữa trước khi quay lại với nhà vua.Như vậy là vô phép, Emma chắc chắc. Người ta không được phép quay lưng lại với đức vua, nhưng vua Richard có vẻ như không lấy làm phiền.Sự thực thì ngài đang tò mò muốn chết đi được nên nàng nghĩ ngài cũng chẳng thèm bận tâm.

“Chúng thần đã gặp nhiều sóng gió kể từ sau lễ cưới,” chồng nàng thông báo. “Đầu tiên thần bị lũ cướp tấn công, và hai cuộc ám sát tiếp sau đó, rồi đàn chó của thần bị đầu độc bởi thứ thuốc độc đáng lẽ ra là dành cho thần. Vợ thần và thần cũng bị tấn công trên đường đến đây.Và thần được biết vợ phó tướng của thần bị bắt cóc chỉ vài ngày ngay sau đám cưới của họ để ép cậu ta giúp chúng kết liễu thần.”

Nhà vua suy nghĩ về những gì chàng nói rồi nhướng mày. “Là Bertrand?”

“Thần đoán vậy.”

“Và đây là vết thương mà nhà ngươi đáng ra phải bị?”

Amaury liếc sang George Nhỏ, rồi thở dài. “Đó là vì vợ của George.Cậu ta bị ép phải giết thần nếu cuộc tấn công cuối cùng thất bại.Chúng dọa sẽ giết vợ cậu ta.Chúng thần hy vọng với việc thần mấp mé ở cửa huyệt có thể bảo vệ cô ấy và Emma.Và vẫn nuôi hy vọng việc chúng nôn nóng vì thần vẫn còn ngắc ngoải, nên sẽ cố giết thần ở đây và bị bắt quả tang.”

“Còn giờ thì sao?”

Amaury lưỡng lự rồi nhún vai.“Có thể vẫn giăng bẫy được.”

“Ngươi quên người hầu gái rồi.Giờ cô ta có thể đã nói với mọi người rằng ngươi đã hồi phục.Tỉnh dậy và đi loăng quăng thì đúng hơn.”

“Vâng,” Amaury điềm đạm đồng ý. “Nhưng đó cũng có thể là một lợi thế.Phải, nó sẽ hiệu quả,” chàng kết thúc.“Bệ hạ và Blake có thể nói với mọi người rằng thần vẫn còn yếu, nhưng đang hồi phục.Điều đó sẽ tạo thêm áp lực cho chúng thử lần nữa.”

Nhà vua xem xét một lát rồi gật đầu. “Ta sẽ để lại lính gác của ta ở cửa và-“

“Không!Thứ lỗi cho thần, Bệ Hạ, nhưng thần không để Bệ Hạ phải làm gì để ngăn những kẻ muốn giết thần.Lính canh có thể làm chúng sợ.Và thần có thể xử lý bọn chúng.Thần không cần thêm lính canh.Thần có lợi thế, vì thần không ốm.Thần sẽ chờ chúng đến.”

“Ta không nghĩ thế đâu, De Aneford. Bertrand có thể là thằng hèn, nhưng mẹ hắn thì lại tinh quái.Chúng có thể nhìn ra cái mưu mẹo này của nhà ngươi. Ta sẽ để lại ít nhất một vệ sĩ. Trong phòng này.”

Amaury suy nghĩ rồi gật đầu chấp thuận.

“Thần sẽ là người đó.” Khi mọi người nhìn về phía mình, George Nhỏ siết chặt tay quanh chiếc nhẫn. “Thần muốn thấy công lý được thực thi.”

“Cứ quyết như vậy đi,” Vua Richard quyết định.

***

Emma dừng một chút trên đường và ngửa đầu ra, nhắm mắt lại, hít sâu vào hương thơm ngọt ngào của những cây hoa xung quanh.

Đó là buổi sáng thứ hai sau chuyến viếng thăm của nhà vua tại buổi thiết triều ở Leicestershire, và với Emma, ngày rưỡi vừa qua là một cơn ác mộng đầy căng thẳng. Chờ đợi không phải là hoạt động ưa thích của nàng trong những tình huống thế này, mà còn chưa nói đến chờ đợi người đến giết chồng mình thì lại càng không thể chịu đựng nổi. Ngay cả với Amaury, người có vẻ thích thú với ý tưởng đó lúc đầu, cũng bắt đầu lộ vẻ chán ngán khi nằm dài trên giường để đợi kẻ ám sát mình, cái tên vẫn còn câu giờ ở đâu đó. Đó là một trong những lý do nàng trì hoãn không quay lại phòng họ. Chồng nàng trở nên cáu bẳn vì sốt ruột. Một chút thời gian một mình trong vườn là phương thuốc đáng yêu. Thật trong lành và sạch sẽ. Thật sự thì triều đình vẫn còn rất xa lạ với nàng. Mọi người đều có vẻ lạnh lùng, vô tâm, và chơi bời trác táng. Nhưng đó cũng mới chỉ là một trong số nhiều vụ bê tha ở đây, nàng nghĩ, khi nhớ lại cuộc trò chuyện ở bàn ăn.

Emma được ngồi cạnh Phu nhân Lagdalyn, một tạo vật lạnh lùng và nham hiểm có niềm vui thú hù doạ người khác. Khi thấy Emma lo lắng nhìn phu nhân Ascot bước vào phòng, Magdalyn đã rướn đến gần hơn và thì thầm, “Bà ta là một mụ già hiểm ác, đúng không? Thật may mắn cho cô vì đã thoát được cuộc hôn nhân với con trai bà ta.” Rồi sau một lúc im lặng, “Ta không biết hầu gái của bà ta đâu? Ta đã không thấy họ đi cùng nhau kể từ lần vào triều cuối cùng.”

Tò mò khi thấy Magdalyn kéo dài từ “hầu gái” đầy châm biếm, Emma khẽ hỏi,

“Hầu gái của phu nhân à?”

“Hmm. Còn hơn là một người hầu. Nếu những tin đồn trong triều là đúng, thì bà ta là người tình của phu nhân Ascot ấy chứ. Dù thế, vẫn chỉ là hầu gái.”

“Nhân tình ư?” Emma thốt lên kinh ngạc. Là phụ nữ, nàng chắc chắn là cô hầu không hề có cái bộ phận cần thiết cho sự gắn kết. Làm sao họ có thể là tình nhân được, nàng bối rối nghĩ. Nhưng khi nàng nói ra suy nghĩ của mình, phu nhân Magdalyn cười và lắc đầu chán nản.

“Cô rõ thật ngây thơ,” bà ta dài giọng rồi đứng lên ngồi sang cái ghế khác. Một lát sau, những tiếng cười lớn rộ lên buộc Emma phải ngoái lại, và nàng bắt gặp Magdalyn và đám phụ nữ cạnh bà ta đang công khai nhìn cười nhạo mình.

Một bóng người hiện ra làm Emma phải mở to mắt hơn để nhìn người đàn ông chắn trước mặt. “Bertrand.” Nàng nhìn hắn cảnh giác, gượng gạo gật đầu khi hắn cười với nàng.

“Xin chào, phu nhân Emmalene. Ta thấy nàng cũng thích khu vườn. Chúng ta lại có điểm chung rồi.”

Thận trọng bước sang một bên để tránh hắn, nàng gật cụt ngủn. “Tôi phải quay lại với chồng mình. Tôi đã để mặc chàng khá lâu rồi. Có thể chàng sẽ phát cáu.” Còn hơn cả cáu nữa ấy chứ, nàng thầm nghĩ. Chồng nàng sẽ giận bầm gan tím ruột nếu phát hiện ra nàng đã để bản thân rơi vào tình huống bị bắt gặp một mình và bị động bởi Bertrand. Chàng đã lệnh cho nàng phải ở trong phòng nơi mà chàng có thể bảo vệ nàng, chỉ trừ bữa ăn. Nàng đã định đi thẳng ra sảnh để dùng bữa và quay lại luôn. Thực ra, chàng đã bắt Blake phải làm nhiệm vụ hộ tống nàng đi đi về về. Nhưng trong bữa sáng, Đức vua đã thông báo cần phải gặp riêng ngài ấy.

Khi thấy ông bạn của chồng lưỡng lự, Emma đã bảo đảm là nàng sẽ ổn thôi và sẽ quay về ngay cạnh chồng mình sau khi ăn sáng xong. Chỉ lúc đó anh chàng mới ngập ngừng đứng lên đi theo Đức vua. Một trong số họ không được phép động chạm đến quyền lợi của Đức vua.

Emma đã thực lòng muốn thực hiện lời hứa, nhưng sau khi Magdalyn bỏ rơi nàng, một người hầu mang đến một ổ bánh mỳ và phô mai béo ngậy trước mặt nàng, làm dạ dày nàng cuộn lên phản đối. Sợ rằng có thể bị ốm, nàng cố gắng nuốt trôi vài miếng. Nàng không nghĩ nàng có thể bị ốm vì bất cứ thứ gì. Sự thực thì nàng đã đổ lỗi cho cái dạ dày thất thường của mình vì những căng thẳng và lo âu thường xuyên khiến nàng phải khổ sở, nó không phải mới xảy ra vào cuối những ngày gần đây, mà nó đã diễn ra cả mấy tuần nay rồi. Dạ dày của nàng vẫn luôn là bộ phận đầu tiên gặp rắc rối. Tiếp sau đó là đầu nàng, nàng đã bắt đầu có thể cảm thấy những cơn đau dồn dập tới.

“Anh ta có hay nổi cáu không?” Bertrand hỏi, không tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự giật mình và nét bối rối hiện trên mặt nàng. Hắn biết nàng đã để cho những suy nghĩ đi quá xa. Hắn đã theo dõi những biểu hiện cảm xúc trên mặt nàng suốt từ nãy đến giờ, tim hắn rộn lên hy vọng khi hắn bắt được từng biểu cảm có vẻ như buồn bã. Một cái nhíu mày, một cái thở dài, một cái nhăn mặt. Phải, phu nhân Emma không hạnh phúc trong hôn nhân. Hắn đã nghi ngờ chuyện đó. De Aneford là một tên hề khổng lồ với bàn tay cơ bắp và dốt đặc. Làm sao người ta có thể thích hắn hơn được? Không đời nào. Bertrand thừa biết sức quyến rũ của mình với phụ nữ.

Không. Phu nhân Emmalene không yêu chồng, Bertrand kết luận. Hắn đã sợ điều đó khi Gytha cho hắn biết nàng la hét đầy đam mê vào ban đêm, nhưng giờ hắn kết luận những tiếng kêu rên đó là do đau đớn. Không, đó không phải tiếng hét vì thoả mãn như người phụ nữ già nghe thấy. Phụ nữ không làm những chuyện đó. Chỉ có đàn ông mới hét lên chiến thắng khi họ chinh phục được trong khoái cảm. Hắn hẳn phải biết điều đó chứ. Chẳng phải hắn đã lên giường với ít nhất cả trăm người phụ nữ rồi sao? Và không một ai trong số họ hét lên vì thoả mãn cả.

Emma nhíu mày trước câu hỏi của hắn rồi xoa trán với nỗ lực mỏng manh làm xoa dịu cơn đau đang cuộn lên. “Tôi phải quay lại với chồng tôi đây.”

“Chờ đã!” Túm lấy tay nàng, hắn kéo nàng lại. “Ta đã nghe nói đến vận rủi của Ngài Amaury và muốn được bày tỏ lòng cảm thông của ta.”

Emma mím môi lại. Hắn hả hê hơn là thương cảm.

Nhận ra sự khó chịu của nàng, Bertrand gần như vỗ tay vì hân hoan. Với hắn điều đó có nghĩa là thật sự nàng đang có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nàng không thể nhìn ra điều gì đằng sau lời nói của hắn để có thể biết rằng chính hắn và mẹ hắn đứng đằng sau mọi đen đủi đến với chồng nàng gần đây. Mẹ hắn quả thật quá khôn ngoan.

“Chồng nàng là người may mắn nhất khi có được một người vợ là nàng,” hắn mê mẩn nói, đó là chút xíu sự thật trong cả cuộc nói chuyện. Hắn nghĩ Amaury rất may mắn, một may mắn mà hắn hy vọng sẽ dành lại sớm thôi.

Bụng Emma lại quặn lên khi thấy vẻ mặt thèm thuồng tính toán của người đàn ông trước mặt. Nàng biết hắn đang nhấm nháp cơ hội có được tất cả mọi thứ hắn muốn sau khi chồng nàng chết đi, đó là chiếm đoạt mọi thứ chồng nàng đang có.

“Phải, chàng rất may mắn,” nàng hấp tấp đồng ý. “Giờ chàng đã là một công tước, có điền trang rộng, có nhiều gia nhân và một người thừa kế sắp ra đời.”

Emma không bao giờ quên phản ứng của Bertrand lúc đó. Trông hắn như bị chém rụng. Lợi dụng lúc hắn đang choáng váng, nàng nhanh chóng quay đi bước ra khỏi khu vườn. Cơn đau đầu của nàng đã giảm cũng như sự lo lắng của nàng được nới lỏng. Sẽ không có sự mưu hại nào đe dọa đến chồng nàng hiện giờ nữa. Phu nhân Ascot và Bertrand sẽ tin rằng họ đã phí công vô ích. Họ không thể ép nàng cưới khi nàng đã có con. Song thật là xấu hổ vì đó chẳng phải sự thật, nàng thở dài nghĩ.

Nàng mới vừa chạm vào cánh cửa dẫn vào lâu đài thì Phu nhân Ascot đi qua và bước xuống phía nàng. Emma ngập ngừng bước chậm lại khi nàng đứng gần người đàn bà này, nhưng ngoài một cái gật lạnh lùng, Phu nhân Ascot không làm gì khác.

Emma bước chậm rãi hơn về phía cánh cửa, rồi dừng để quay lại nhìn. Bertrand vẫn đứng ở nơi nàng bỏ hắn lại. Hắn đứng đó đến khi mẹ hắn đến gần. Phu nhân Ascot dừng lại, họ nói với nhau vài câu rồi lén nhìn xung quanh trước khi bước vào sâu hơn trong khu vườn và biến khuất tầm mắt.

Cắn môi, Emma ngập ngừng một chút, rồi thầm chửi thề và bước trở lại khu vườn. Nấp sau một cành cây, nàng hồi hộp nhìn xung quanh rồi thận trọng bước vào giữa bụi cây, đi theo tiếng thì thầm khe khẽ.

“Ý con là sao?”

“Mang thai, mẹ ạ. Chắc mẹ hiểu ý con chứ,” Bertrand cáu kỉnh.

“Đừng có lên mặt với ta, con trai!” Câu nói đi kèm với một tiếng phang mạnh. Vén cành cây sang một bên, Emma nhìn thấy Bertrand đang ôm một bên má đỏ ửng. Mẹ hắn vừa mới đặt lại cây gậy xuống đất.

“Con xin lỗi.” Hắn nhìn mụ ta thiểu não. “Chỉ vì con quá quẫn trí. Tất cả kế hoạch của chúng ta đã vỡ tan tành rồi.”

“Vớ vẩn.Chúng ta vẫn sẽ làm như đã định.”

“Nhưng nàng có con rồi. Nàng sẽ không thể bị ép kết hôn nếu đã có người thừa kế.”

“Có thể nếu nó bị sảy thai,” Phu nhân Ascot lạnh lùng nói. “Mà điều đó thì có khó gì đâu.”

Mắt Emma mở to vì hoảng hốt. Họ có biết điểm dừng không?

“Ôi mẹ, mẹ thật sáng suốt.”

“Vậy đừng bao giờ quên điều đó.”

Emma nhăn mặt, nhưng đó chỉ là một nỗ lực yếu ớt.Nàng bị phân tâm vì nhận ra bây giờ đã là cuối tháng sáu. Nàng đã đến kỳ phụ nữ sau đám cưới, hơn một tháng trước. Chỉ bị chậm thôi, chỉ vậy thôi, nàng tự trấn an mình với chút xíu niềm tin. Nàng đều đặn như mặt trời lặn và mọc. Nhưng giờ nàng đang phải chịu rất nhiều áp lực và nàng nghe nói điều đó ảnh hưởng đến chu kỳ.

Mình đã buồn nôn sáng nay khi mình ngồi xuống ăn sáng, một giọng nói cáu kỉnh vang lên trong đầu nhắc nhở nàng, tay Emma siết chặt quanh bụng. Đó là do căng thẳng, nàng cố an ủi mình. Căng thẳng luôn làm dạ dày nàng khó chịu.

Thế còn việc thường xuyên phải đi vệ sinh thì sao? Chẳng phải đó cũng là một dấu hiệu à? Emma nhăn mặt. Nàng biết những dấu hiệu trước và sau khi có thai. Nàng đã học thuộc nó trong tháng đầu tiên của cuộc hôn nhân với Fulk. Một bàng quang yếu là một dấu hiệu, và sự thật là gần đây nàng đã thải nước ra nhiều hơn bình thường. Nàng đã không chú ý đến điều đó cho đến khi họ đi đến triều, vì đó là lúc bất tiện nhất để dừng lại tìm nơi nào đó để xả mà không gây chú ý.

Lạy Chúa! Nàng không thể mang thai được! Thật mỉa mai là nàng đã trông chờ điều đó từ rất lâu rồi, nhưng giờ đây lại làm nàng hoảng sợ đến khó thở. Ôi phải chi nàng nghĩ ra được là lời tuyên bố bốc đồng về chuyện có thai có thể làm hại đứa con mà nàng mong chờ đã lâu…

“Chúng ta sẽ làm gì đây? Điều đó sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng đâu, đúng không mẹ?”

“Không.Gytha sẽ biết cách. Người đàn bà đó đi đâu rồi nhỉ? Con đã nói mình sẽ ở đây chờ đúng không?”

“Vâng, tất nhiên rồi. Hẳn bà ta cố tình đến muộn. Bà ta là mụ già hiếu thắng. Con không hiểu vì sao mẹ lại có thể chịu đựng được một người hầu như bà ta.”

Emma sững người lại. Gytha là hầu gái của phu nhân Ascot? Người mà người ta nói là tình nhân của bà? Đó là chứng cứ mà họ đang tìm kiếm. Nàng phải nói với Amaury. Đức vua sẽ triệu Bertrand và mẹ hắn trước bữa trưa thôi. Emma mới đứng thẳng dậy để chạy đi với tin tức mới có được thì một cơn đau xé toạc đầu nàng. Ngã sụp xuống vì cú đánh, nàng run rẩy quay lại, và chỉ kịp nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của Gytha trước khi bóng tối bao trùm lấy nàng.

“Vợ ta đi đến chỗ quái quỷ nào rồi?”Tung chăn ra, Amaury bật dậy và bắt đầu đi đi lại lại.

George Nhỏ nhướng mày trước sự nôn nóng của chủ nhưng không trả lời.

Cau có với anh ta, Amaury bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài.Chàng chán ghét ngồi không, chàng chán ghét cả chuyện vợ chàng phải đi ra ngoài dùng bữa. Chàng cho rằng như thế là nguy hiểm với nàng, và chàng không thích điều đó, nhưng Blake và đức vua đều đồng ý là nàng phải ra ngoài. Để tạo cơ hội cho tên sát thủ tấn công. Hơn nữa, họ bảo đảm với chàng, Bertrand và mẹ hắn không thể hại vợ chàng công khai được. Lúc đó chàng cũng đã đồng ý, nhưng việc nàng quá chậm trễ đang gậm nhấm ruột gan chàng như con chuột đói phát cuồng.

Chàng đang định cử phó tướng của mình đi tìm nàng thì chú ý thấy ba người cưỡi ngựa rời khỏi sân. Chàng lập tức nheo mắt lại để nhìn người đàn ông đang đi cùng hai người phụ nữ, thình lình nhận ra đó là Bertrand. Hắn ta có dáng người nhỏ thó. Thêm vào đó, một trong hai người phụ nữ đi cùng có khuôn mặt vô cùng giống Phu nhân Ascot. Amaury nhìn sang người cưỡi ngựa cuối cùng và chàng nhíu mày. Bà ta trông rất quen, nhưng từ khoảng cách này không thể nhìn rõ mặt, tất cả những gì chàng biết là bà ta quá to lớn so với cô vợ nhỏ bé của chàng.

Chàng quay lại nhìn kỹ người đàn ông, nhíu mày khi thấy cái đống cuộn tròn đặt trên đùi hắn. Thật là một thứ lạ lùng để đeo vào mà cưỡi ngựa. Amaury thấy nó cũng khá lớn, vắt ngang đùi hắn và lủng lẳng ở cả hai bên lưng ngựa.Rồi chàng khựng lại, máu chàng đông cứng lại khi chàng nhìn thấy một vật bằng vàng tuột rơi ra từ đống cuộn tròn đó xuống đất.

Quay phắt người khỏi cửa sổ, chàng lao tới chộp lấy thanh kiếm để dưới chăn và lao ra cửa.

“Thưa ngài!” George Nhỏ kêu lên, nhảy lên khỏi ghế để chạy theo.

“Cái quỷ gì này?!”

Amaury nghe thấy tiếng kêu vài giây trước khi người đàn ông đang đi đến từ Đại Sảnh bất thần đứng chắn ngang đường và tóm tay ngăn chàng lại. “Cậu làm gì thế? Cậu làm hỏng hết việc bây giờ!”

Phải mất một lúc thì tiếng rít của những lời đó mới thấm vào đủ để Amaury nhìn ra khuôn mặt của người chắn đường.

Nhận ra đó là Blake, chàng túm lấy áo của anh ta.“Nàng đâu?”

“Ai?”

“Emma. Nàng đâu rồi? Cậu đáng ra phải đưa nàng về phòng rồi chứ.”

“Đức vua muốn tớ…” Anh ta dừng lại. “Phu nhân hẳn đã phải ăn xong cả nửa tiếng là ít rồi ấy chứ,” anh ta căng thẳng thừa nhận.

Chửi thề, Amaury đẩy anh ta sang một bên tiếp tục đi xuống dưới nhà.

Văng ra vài câu chửi thề, Blake vội vã đuổi theo, cởi áo khoác của mình ra.

“Ít ra thì cũng phải mặc cái này vào đã.” Blake rít lên, khoác lên người chàng và kéo chiếc khăn để che mặt cho chàng. Liếc sang George Nhỏ, anh ta quát, “Quay trở vào đóng cửa phòng lại đi! Cậu muốn cho tất cả mọi người và kẻ thù biết cậu ta dậy được rồi sao?”

Dừng phắt lại, người phó tướng quay trở lại để làm theo lệnh, rồi đuổi kịp hai người đàn ông khi Blake nói, “Cậu không nên đi nhanh như thế, Amaury. Cậu sẽ làm mọi người chú ý đấy. Mà cậu định đi đâu mới được chứ?!” anh hỏi khi họ bước xuống bậc thềm cuối cùng và Amaury thình lình quay người về phía cửa ngoài.

“Ngài Blake?!”

Dừng lại, Blake nhanh chóng quay lại và cúi người chào khi đức vua bước đến từ cánh cửa phía bên kia căn phòng. Chàng liếc qua vai để thấy Amaury đã trốn ra khỏi cửa.

“Bỏ đi. Có chuyện gì đây?”

Đứng thẳng lên, Blake liếc nhanh xung quanh phòng, rồi khẽ nói, “Phu nhân Emma mất tích rồi.”

“Cái gì?”Vua Richard nhìn chằm chằm vào anh ta ngạc nhiên và lo lắng. Rồi liếc sang cánh cửa mở toang với cái bóng áo choàng thấp thoáng vượt qua sân đi về phía chuồng ngựa. “Đó có phải là -“

“Dạ phải.”

“Chúa ơi!” Richard lập tức đuổi theo Amaury, Blake, George Nhỏ và lính gác cũng chạy theo.

Họ mới vừa chạy đến chuồng ngựa thì Amaury đã cưỡi ngựa chạy ra.

Đức vua vẫy tay và thét gọi chàng dừng lại nhưng đã quá muộn. Amaury lao đi nhanh như quỷ sứ.

“Khỉ thật! Hẳn là anh ta thấy điều gì đó. Người trông ngựa đâu?! Ta muốn mấy con ngựa. Mang ngựa lại đây cho ta!”

Chỉ mất vài phút để Amaury cưỡi ngựa đến nơi chàng nhìn thấy đồ vật nhỏ bằng vàng rơi ra từ trong thảm, nhưng với chàng nó kéo dài như vô tận. Chàng nhận ra đó là một chiếc khuyên tai bằng vàng trước khi chàng xuống ngựa nhặt nó lên, nhưng ngay khi chàng cầm nó trong tay, nỗi sợ của chàng thành hiện thực và trong một lúc chàng chìm vào tuyệt vọng.

“Đó là cái gì vậy, de Aneford? Cái gì khiến ngươi phải ra đây?”

Amaury nhìn lên đức vua khi ngài và những người khác dừng lại bên chàng. Chàng im lặng khi chìa chiếc khuyên ra cho họ nhìn.

Blake lập tức tái mặt. “Emma đeo nó sáng nay.”

“Phải.” Siết chặt tay quanh cái khuyên, Amaury nhanh chóng leo lên ngựa. “Bertrand đã bắt cóc nàng. Thần thấy hắn cưỡi ngựa đi cùng với mẹ và một người phụ nữ nữa.”

“Và vợ cậu để lại một chiếc khuyên phía sau để báo cho cậu biết đó là cô ấy!” đức vua thích thú đoán.

“Không. Bertrand có một tấm thảm cuộn tròn trên đùi, vắt qua lưng ngựa. Cái này rơi ra từ một bên.”

Vua Richard nhăn mặt. Bị cuốn trong một chiếc thảm cũ không lãng mạn như việc bị ép cưỡi ngựa trốn đi rồi để lại cái gì đó làm dấu cho người tình. Richard thích sự thơ mộng.

“Chờ đã!” Đức vua ra lệnh khi chàng quay ngựa để đuổi theo Bertrand.

Amaury lưỡng lự. Theo luật chàng không thể lờ đi mệnh lệnh của vua, nhưng lúc này chàng thật sự rất muốn. Cáu tiết, chàng dừng lại.

“Ngươi không biết họ đi đâu,” Richard bình tĩnh chỉ ra. “Ngươi không thể chạy loanh quanh được. Chúng ta phải suy tính đã.”

“Chẳng có gì phải nghĩ. Chúng đi theo hướng này. Thần sẽ đuổi kịp chúng trước khi chúng đi quá xa… nếu thần đi nhanh.”

Những từ cuối cùng rõ ràng là thông điệp cho ngài. Vua Richard thích thú nghĩ. “Nếu họ không đi thẳng thì sao? Nếu họ rẽ sang một lối này rồi lại quàng qua lối kia ngay khi được cây che khuất? Ngươi không nghĩ họ cũng có thể nhận ra là đã bị phát hiện khi chạy ra khỏi lâu đài sao? Ngươi không nghĩ họ biết họ sẽ là những người đầu tiên bị nghi ngờ khi mọi người phát hiện ra Phu nhân Emmalene bị mất tích ư?”

“Phải,” Amaury cay đắng thừa nhận, nhận ra sự sáng suốt ẩn sau những lời nói và sự thật là bản thân chàng lẽ ra phải tự nghĩ ra chúng, nếu chàng không quá hoảng hốt đến thế. Hoảng sợ có thể đẩy chàng vào chỗ chết. Không hoảng hốt là lý do chàng sống sót lâu đến thế khi còn là một chiến binh. Điều kỳ lạ là chàng đã sống hơn hai năm cuộc đời không hề lo sợ cho chính mình, nhưng khi Emma gặp nguy hiểm, chàng không thể kiềm chế được.

“Hắn có thể sẽ chạy về điền trang của mình,” Blake gợi ý. “Không xa đây lắm, dù như thần nhớ, thì nó ở hướng kia cơ.”Anh hất đầu về hướng bắc.

“Phải, nhưng hắn có thể ngoặt về hướng đó ngay khi đi sau đám cây,” Richard cẩn trọng bình luận.

“Phải rồi,” Amaury quyết định.“Có vẻ như hắn đang đi về đó. Đó là vùng đất duy nhất hắn có, và hắn không thể liều mang Emma đi bất cứ nơi nào khác khi nàng không muốn.”

Quay lại với một người cận vệ, đức vua ra hiệu cho anh ta đi lên. “Quay lại lâu đài. Lấy một trăm lính. Không, hai trăm, rồi đi theo chúng ta. Mang theo cả người của Amaury nữa.”

“Nếu đi nhanh chúng ta có thể không cần đến lính đâu,” Amaury nôn nóng nói khẽ khi người lính quay ngựa trở lại lâu đài.

“Điền trang của hắn chỉ cách đây một ngày đường và hắn có thể biết đường tắt mà chúng ta không biết,” đức vua chỉ ra. “Và nếu thế, chúng ta phải chuẩn bị trước. Lên ngựa đi, De Aneford.”

Nhẹ cả người, Amaury quay ngựa đuổi theo vợ mình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...