Thế Gia Danh Môn

Chương 11



Buổi tối, khi Ánh Tuyết vào hầu, Tưởng Nhược Nam thấy bên má trái cô ta hơi đỏ, giống như đầu ngón tay, vừa nhìn đã biết là bị người ta đánh.

Tưởng Nhược Nam chau mày, cất tiếng hỏi: “Ánh Tuyết, mặt ngươi làm sao thế?”

Ánh Tuyết ôm mặt cúi đầu, bộ dạng tủi thân, còn Hồng Hạnh đứng bên cạnh trông có chút bối rối, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Ánh Tuyết, giống như đang cảnh cáo cô ta vậy.

Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu ngay, cái tát đó chắc chắn là của Hồng Hạnh! Tưởng Nhược Nam bỗng thấy đau đầu, sao nha đầu này chẳng để nàng yên phút nào thế không biết?

Tưởng Nhược Nam hất tay ý bảo Ánh Tuyết và Liên Kiều lui ra ngoài, chỉ giữ Hồng Hạnh lại.

Nha đầu này, hôm nay phải cảnh cáo cô ta mới được, nếu không phải nể mặt Phương ma ma, nể tình cô ta cùng lớn lên với Tưởng Nhược Lan, thì nàng đã để cô ta ra làm việc ngoài viện rồi.

Hồng Hạnh thấy sắc mặt tiểu thư thì giật thót một cái, nhưng ngay lập tức lại nghĩ, mình thân là đại a hoàn, đánh mắng bọn a hoàn bé cũng có gì là ghê gớm đâu.

Tưởng Nhược Nam ngồi dựa vào ghế, trên chiếc bàn bên cạnh chỉ có một ngọn đèn dầu, ánh lửa bập bùng, những tia sáng vàng vọt hắt lên một nửa khuôn mặt nàng, còn nửa khuôn mặt kia lại chìm trong bóng tối, càng làm nổi bật sự lạnh lùng thâm trầm trên đó, khiến toàn thân nàng toát ra một thứ áp lực vô hình, làm Hồng Hạnh bức bối khó thở.

“Tiểu thư…” Hồng Hạnh không chịu đựng nổi không khí bức bách này nữa, bèn khẽ cất tiếng gọi.

Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta: “Tại sao em đánh Ánh Tuyết?” Ngữ khí của nàng khẳng định là Ánh Tuyết bị cô ta đánh, khiến cho Hồng Hạnh vốn định chối quanh đột nhiên chẳng biết phải trả lời thế nào.

Hồng Hạnh cúi gằm đầu, hai tay bấu chặt gấu áo, một lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp: “Là bởi vì, bởi vì… Cô ta làm sai.”

“Cô ta làm sai chuyện gì?” Tưởng Nhược Nam vẫn nghiêm khắc như thế.

Hồng Hạnh nhất thời cuống lên, không tìm ra lý do thích hợp, nguyên nhân thật sự không thể nói, cô ta đâu thể khai ra rằng mình ghen tị vì Ánh Tuyết đẹp hơn?

Nhìn bộ dạng của Hồng Hạnh, Tưởng Nhược Nam biết ngay bình thường cô ta hống hách quen nết, có lẽ đây không phải lần đầu đánh người.

Nàng thở dài, nghiêm giọng: “Hồng Hạnh, đây là Hầu phủ, không còn là phủ tướng quân mà chúng ta cư xử tùy tiện ngông cuồng như trước kia nữa! Em thân là đại a hoàn hầu hạ bên cạnh ta, nếu luôn đánh người một cách vô lý như thế, thì người của Hầu phủ sẽ nhìn em thế nào, nhìn ta thế nào? Hầu phủ là nơi coi trọng quy tắc lễ nghĩa, nếu em không biết thân phận, không giữ quy tắc, em cũng thấy rồi đấy, ở Hầu phủ ta không thể tự mình làm chủ, ngộ nhỡ hôm nào đó em khiến người ta không vui, muốn đuổi em đi, đến lúc ấy ta không giúp được em đâu!” Nàng dừng lại, đổi giọng: “Chi bằng, ta điều em ra ngoài viện, tránh em phạm lỗi trước mặt người khác rồi bị đuổi khỏi phủ, làm việc ở bên ngoài ít phải tiếp xúc với mọi người, cũng là để bảo đảm bình an cho em!”

Hồng Hạnh sợ tái mặt, đôi mắt to lộ vẻ kinh hoàng, bao nhiêu năm cô ta hầu hạ bên cạnh tiểu thư điều đó cũng có nghĩa là được sống cuộc sống như một tiểu thư. Nếu thật sự bị điều ra ngoài viện thì chẳng phải việc cô ta vẫn khao khát lâu nay sẽ hoàn toàn hết hy vọng ư, e rằng sau này còn bị người ta chế nhạo và lườm nguýt nữa!

Cô ta “cộp” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam, túm lấy vạt áo nàng, khóc lóc: “Tiểu thư, Hồng Hạnh biết sai rồi, sau này Hồng Hạnh nhất định sẽ giữ quy tắc! Hồng Hạnh lớn lên cùng tiểu thư, còn ai có thể hiểu tiểu thư hơn Hồng Hạnh, còn ai có thể hầu hạ tiểu thư tốt hơn Hồng Hạnh chứ? Tiểu thư, tiểu thư đừng điều Hồng Hạnh đi!”

Tưởng Nhược Nam cúi đầu nhìn cô ta, mặt vô cảm, nói: “Không điều em đi cũng được, có điều sau này, nói năng hành động phải suy nghĩ thấu đáo, không được ngông cuồng, còn để xảy ra sai sót, ta sẽ không tha cho em!”

Hồng Hạnh vừa dập đầu, vừa khóc, đáp: “Hồng Hạnh biết rồi, sau này Hồng Hạnh nhất định sẽ cẩn thận!”

Tưởng Nhược Nam gật gật đầu, mặc dù không hy vọng cô ta sẽ thay đổi ngay, nhưng dù sao cô ta cũng không dám tùy tiện như trước nữa.

Hồng Hạnh đứng dậy lau khô nước mắt, ra ngoài dặn dò bọn a hoàn bé chuẩn bị nước để hầu Tưởng Nhược Nam đi ngủ.

***

Tưởng Nhược Lan xuất giá từ nhà Tưởng nhị lão gia là Tưởng Hoài Viễn, vì vậy về lại mặt cũng sẽ về nhà Tưởng Hoài Viễn.

Buổi sáng, đường huynh[1] Tưởng Tử An của Tưởng Nhược Lan đánh xe ngựa đến đón Tưởng Nhược Nam và Hầu gia về lại mặt.

[1] Đường huynh: Anh họ đằng nội.

Tưởng Tử An chừng hai mươi bốn tuổi, người hơi gầy, mặt trắng trẻo. Đầu tiên hắn thỉnh an Thái phu nhân, sau đó cùng vợ chồng Tưởng Nhược Nam về Tưởng phủ.

Tưởng Nhược Nam lên xe rồi mới biết, quy định của triều Lương, về lại mặt hai vợ chồng phải ngồi cùng một xe.

Đối với nàng mà nói đây là một việc khổ sở.

Từ sau khi lên xe, Cận Thiệu Khanh lại giở bộ mặt “quân bài” ra, chẳng có bất kỳ biểu hiện nào. Tưởng Nhược Nam ngồi cạnh hắn, cảm nhận sự lạnh lẽo từ người hắn truyền sang, cử động cũng không thoải mái, nói thì không biết phải nói gì, cười cũng không cười được, cảm giác khổ sở ấy khó nói thành lời.

Trong lúc buồn chán, Tưởng Nhược Nam bắt đầu quan sát chiếc xe.

Đây là một chiếc xe rất rộng, đệm ghế ngồi mềm mại được bọc bằng gấm, xung quanh thành xe cũng được bọc bằng đệm dày màu trắng bạc thêu hoa, mặc dù không sang trọng bằng xe của Hầu phủ, nhưng cảm giác vẫn dễ chịu.

Rất chậm rãi, ánh mắt của Tưởng Nhược Nam rơi xuống người Cận Thiệu Khang. Chẳng còn cách nào, xe có rộng cũng chỉ rộng bằng chừng ấy, mà người bên cạnh nàng lại như một vật thể phát sáng, vô thức thu hút ánh nhìn của người khác.

Hôm nay hắn mặc một chiếc cẩm bào, cổ tròn màu xanh, kiểu dáng đơn giản, chỉ có ống tay, cổ áo, dưới vạt áo là dùng chỉ màu vàng thêu những chi tiết nhẹ nhàng, thắt lưng cùng màu, chỉ vàng quấn biên, ở giữa khảm một viên minh châu sáng bóng, thoải mái song cũng không kém phần cao quý.

Hắn búi một búi tóc nhỏ trên đầu, dùng một chiếc trâm ngọc có màu trắng như màu mỡ cừu để cố định, màu trắng sáng bóng của chiếc trâm càng làm nổi bật mái tóc mượt mà đen nhánh của hắn, nhìn mịn như nhung.

Da của hắn có lẽ do nhiều năm chinh chiến bên ngoài nên có màu nâu đồng rất đẹp, nhưng nước da khỏe khoắn, mịn và nhẵn, không có những thứ tạp nham như trứng cá. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vầng trán rộng, sống mũi cao, chiếc cằm kiên nghị, đôi môi mím chặt, từng đường nét trên mặt chỗ nào cũng như muốn nói rõ một điều rằng, đây là một người vô cùng nghiêm khắc và cẩn trọng. Đường nét nơi khóe miệng kia nhìn vô cùng cương quyết, giống như bị cố định vậy, không hy vọng nó sẽ có thay đổi gì. Tưởng Nhược Nam rất hoài nghi, hắn lớn bằng từng này rồi không biết đã bao giờ hé miệng vui vẻ cười hết cỡ bao giờ chưa?

Có lẽ do ánh mắt chăm chú của Tưởng Nhược Nam, đôi lông mi dày và đen của Cận Thiệu Khang khẽ động đậy, sau đó chầm chầm quay sang nhìn nàng, đôi đồng tử màu nâu nhưng ánh nhìn lạnh nhạt, những tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ xe nhuộm vàng hàng lông mi ấy. Màu vàng rực rỡ, thật khiến người ta nhức mắt.

Vẻ đẹp trước mắt làm nàng không khỏi cảm thán thầm trong lòng, tim bất giác đập nhanh hơn.

Đáng tiếc, đáng tiếc lại là một tên khốn.

Tưởng Nhược Nam lắc đầu, lặng lẽ thở dài liên tục.

“Cô nhìn cái gì?” Cận Thiệu Khang lạnh lùng lên tiếng.

Lúc này Tưởng Nhược Nam mới nhận ra ánh mắt của mình quá tùy tiện, trước cái nhìn như xuyên thấu tất cả của hắn, lòng nàng có chút run sợ, bất giác đảo mắt, chuyển sang nhìn chỗ khác: “Thiếp… Thiếp đang ngắm xe ngựa.”

“Xe ngựa này chẳng phải là của phủ tướng quân nhà cô sao? Còn chưa ngắm đủ?” Hắn quay mặt đi, thản nhiên nói.

Nhưng chính vì cái giọng thản nhiên ấy mà khiến nàng nổi giận: “Thì thiếp đang ngắm nhìn xe ngựa của nhà mình đấy!”

Cận Thiệu Khang quay mặt lại, lạnh lùng hừ một tiếng, lát sau mới nói: “Cứ cho là cô ngắm xe ngựa đi, nhưng mắt cũng đừng liếc linh tinh!”

Khốn kiếp, người này ăn nói sao mà đáng ghét thế chứ?

“Như nhau cả thôi!” Tưởng Nhược Nam cũng lạnh lùng đáp lại.

Cận Thiệu Khang lập tức quay hẳn sang, các đường nét trên mặt càng thêm băng giá trầm mặc, nhưng vì hắn quá anh tuấn, nên lại tạo ra một ma lực vô cùng đặc biệt. “Ý cô là gì?”

Có điều lúc này tâm trạng của Tưởng Nhược Nam rất không thoải mái, nên nàng quyết định phớt lờ “vẻ đẹp” trước mặt, nàng nhìn hắn rồi nhướn mày lên, dùng một thứ giọng châm chích đủ để người khác phải tức chết, nói: “Mắt chàng không liếc linh tinh tại sao lại biết thiếp đang liếc linh tinh chứ?”

Mặt Cận Thiệu Khang trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm Tưởng Nhược Nam, từ người tỏa ra luồng không khí lạnh buốt, như có thể khiến trái tim người ta phải đông cứng lại.

“Tưởng Nhược Lan, có ai ăn nói với phu quân của mình như cô không? Chồng nói chỉ được phép nghe, chồng giận không được cãi. Nhún nhường nhẫn nhịn, dịu dàng nhỏ nhẹ. Đến đạo lý cơ bản ấy mà cô cũng không hiểu sao?”

Chồng giận không được cãi. Nhún nhường nhẫn nhịn, dịu dàng nhỏ nhẹ?

Ngất xỉu!

Tưởng Nhược Nam giận quá lại hóa buồn cười, người trước mắt nàng đang nói gì thế nhỉ? Hắn đúng là tên đàn ông gia trưởng phong kiến điển hình! Ông già Khốt-ta-bít!

Tưởng Nhược Nam hừ khẽ một tiếng, không muốn tranh luận lý lẽ với tên cổ lỗ sĩ này nữa, quay mặt đi, vô thức giơ tay kéo rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài.

Ai ngờ người ngồi bên cạnh nàng vẫn thấy bất mãn, lạnh giọng: “Ngồi xe ngựa không được vén rèm cửa sổ, không được tùy ý ngó ra ngoài, không được để người ta nhìn thấy mặt, đây là đạo lý mà một đứa trẻ con cũng biết, cô không biết à?”

Tưởng Nhược Nam chẳng buồn động đậy, coi như không nghe thấy.

Đường gân trên trán Cận Thiệu Khang giật giật, bất giác cao giọng: “Tưởng Nhược Lan, ta đang nói chuyện với cô đấy!”

Tưởng Nhược Nam vẫn lờ hắn ta.

Cận Thiệu Khang không thể nhịn thêm được nữa, hắn hét lên: “Tưởng Nhược Lan!”

Lúc này Tưởng Nhược Nam mới quay đầu lại, ấm ức nhìn hắn, vẻ mặt vô tội, nói: “Hầu gia chẳng phải vừa dạy, chồng nói vợ chỉ được nghe, chồng giận không được cãi. Nhún nhường nhẫn nhịn, dịu dàng nhỏ nhẹ. Thiếp đang rửa tai lắng nghe, đang nhún nhường nhẫn nhịn, thiếp lại làm sai rồi ư?”

Cận Thiệu Khang đột nhiên cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, tất cả các dây thần kinh trong não đều co giật không ngừng. Khuôn mặt anh tuấn bỗng tái lại, rồi lại đỏ rực lên, cuối cùng chuyển thành màu trắng bệch, ngực phập phồng nhấp nhô mãi sau hắn mới hít một hơi thật sâu, quay ngoắt đầu đi chỗ khác, không nhìn Tưởng Nhược Nam thêm lần nào nữa.

Tưởng Nhược Nam cũng quay mặt đi, cố nhịn cười tới mức cơ mặt co giật, nghĩ tới khuôn mặt tức giận tới biến dạng của hắn, trong lòng chỉ có thể bật lên một từ, đấy chính là “Sướng”!

Còn chưa “sướng” đủ thì bên tai lại vang lên giọng nói đáng ghét ấy, “Tưởng Nhược Lan, ta thật sự rất tò mò, trong vòng mười ngày cô sẽ học quy tắc thế nào?”

Tưởng Nhược Nam quay lại, nhìn hắn: “Đủ để mẫu thân đồng ý cho thiếp dự tiệc tiếp khách!”

Cận Thiệu Khang cười nhạt, “Ta rất nghi ngờ!”

“Ồ,” Tưởng Nhược Nam giống như con mèo nổi giận lông mao dựng ngược hết cả lên, “Nếu Hầu gia không ngại thì hãy đánh cược với thiếp!”

“Đánh cược?” Cận Thiệu Khang lạnh lùng hừ một tiếng, vừa nghe đã thấy đề nghị ấy thật ấu trí, Cận Thiệu Khang hắn mà lại chơi trò đó? Nhưng vừa mở miệng nói lại không thể khống chế được suy nghĩ của mình: “Được, nếu cô thua thì phải chép một trăm lần cuốn ‘Nữ luận ngữ’.”

“Được! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu thiếp thắng, Hầu gia phải đồng ý với thiếp một chuyện.”

Cận Thiệu Khang nhướn nhướn mày, điềm đạm nói: “Sẽ không có ngày ấy đâu!”

Tưởng Nhược Nam cũng cười nhạt, “Đến ngày ấy rồi mới biết!”

Hai người lại quay sang hai hướng khác nhau, quay lưng về phía đối phương, chẳng buồn bận tâm.

Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên chấn động mạnh, Tưởng Nhược Nam không ngồi vững, nên muốn túm lấy cái gì đó, nhưng xung quanh lại chẳng có gì để túm cả. Nàng cố gắng giữ vững thân mình, tay ôm ngực, còn chưa kịp thở ra câu “may quá” thì chiếc xe lại tiếp tục rung lắc mạnh.

Lúc này thì Tưởng Nhược Nam không thể trụ vững được nữa, theo quán tính, cả cơ thể nàng ngã nhào vào lòng Cận Thiệu Khang!

Chiếc xe rung lắc một lúc thì bắt đầu ổn định trở lại, tiếp tục tiến về phía trước. Tưởng Tử An cưỡi ngựa chạy song song bên ngoài xe nói vọng vào: “Hầu gia, vừa rồi là tránh mấy ổ gà nên xe mới chao đảo như vậy. Hầu gia không sao chứ?”

Một lúc sau, từ trong xe mới vọng ra giọng buồn bực của Hầu gia: “Không sao.”

Tưởng Tử An nhận được câu trả lời bèn yên tâm, thúc ngựa tiếp tục chạy về phía trước.

Trong xe.

Tưởng Nhược Nam nằm ngang trên đùi Cận Thiệu Khang, tay túm chặt lấy chỗ áo ở ngực hắn, qua lớp vải mỏng manh có thể cảm nhận được hơi ấm từ làn da bên trong, cùng với các thớ thịt săn chắc, thấp thoáng ngửi thấy một thứ mùi nhàn nhạt lạ lẫm, nhưng cũng đủ để nàng mặt đỏ tim đập, giống như ánh mặt trời sau cơn mưa, giống như mùi cỏ non xen bùn đất, một thứ mùi đặc biệt chỉ có ở đàn ông.

Mặt Tưởng Nhược Nam đột nhiên đỏ bừng, hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên nàng thân mật với đàn ông thế này…

Nàng ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Trong lúc ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp khuôn mặt anh tuấn như khuôn mặt của một vị thần, lúc này khuôn mặt ấy đang nhăn nhúm giống như một đống dây thừng, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, hắn chau mày, môi mấp máy, khẽ nói: “Còn không mau ngồi dậy!”

Tưởng Nhược Nam như tỉnh mộng, mặt nóng rực, liên miệng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, thiếp không cố ý, thiếp dậy đây, dậy ngay đây.” Nói xong, nàng luống cuống tìm cách ngồi dậy.

Tưởng Nhược Nam trong lúc bối rối, tay túm eo của Cận Thiệu Khang, đang định vịn vào đấy để ngồi dậy, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười rinh rích, ngay sau đó giọng Cận Thiệu Khang nhớn nhác:

“Đừng, đừng sờ vào đấy!”

“Thiếp không sờ!” Tưởng Nhược Nam mặt tái mét như màu gan lợn, vội vàng giải thích, càng nóng lòng muốn ngồi dậy ngay, hai tay lại túm chặt lấy eo hắn.

“Ha ha, buồn quá. Tưởng Nhược Lan, cô thật đáng chết… Đừng, đừng sờ vào đâu cả… Ha ha…”

Cận Thiệu Khang không thể kìm được bật cười thành tiếng, cơ thể vặn vẹo, muốn thoát khỏi tay nàng, nhưng lại buồn không chịu được, toàn thân chẳng còn sức mà tránh. Trong lúc giằng co, hai tay vô tình ôm chặt lấy Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam bị hắn ôm chặt vừa giận vừa xấu hổ, ngẩng đầu lên, mở miệng định mắng: “Đúng là đồ háo…”

Nhưng khi nhìn thấy mặt hắn, lập tức nàng không còn biết mình phải nói gì tiếp nữa…

Hắn đang cười.

Thì ra khi hắn cười nhìn lại đẹp như thế, tươi tắn như hoa mùa xuân, dịu dàng như ánh trăng mùa thu.

Khi hắn cười hai mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ, đôi môi cong lên như vầng trăng khuyết, để lộ hàm răng sáng bóng.

Điều khiến người ta không thể chịu đựng được là…

Hắn… hắn lại còn có lúm đồng tiền!

Trên má phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ! Tròn tròn, nông nông, thoắt ẩn thoắt hiện.

Bình thường hắn không cười nên không nhận ra, còn bây giờ lúm đồng tiền ấy lại như nụ hoa chúm chím nở, phát ra một thứ ma lực có thể hút hồn người khác!
Chương trước Chương tiếp
Loading...