Thế Giới Kì Bí Của Ngài Benedict - Tập 1: Bút Chì, Tẩy Và Người Thắng Cuộc

Chương 28: Có công mài sắt, có ngày nên kim



Cánh cửa trượt mở. Bọn trẻ lao vụt qua, và thấy mình đang đứng trong một căn phòng sáng, ấm cúng, không khí nặng mùi mực và giấy in. Giữa phòng là hai cái bàn chất đầy tài liệu mới được in. Ở góc xa của căn phòng, một chiếc máy in ngoại cỡ đang miệt mài nhả ra từng trang, từng trang một - màn hình của nó nhấp nháy liên hồi nhưng tiếng thì đã được tắt - và một lọ nước hoa quả đặt ở phía trên. Có vẻ như căn phòng đang trong giai đoạn bị tháo dỡ: Hai chiếc bàn dài đã được gập lại, dựng đứng dựa vào tường, rất nhiều những thùng gỗ rỗng được chất chồng lên nhau. Rõ ràng, đây là một địa điểm bận rộn, và nó chỉ mới vừa trở nên trống trải như thế này.

Chỉ hai mươi giây sau, ngài Curtain phóng vèo vào phòng, mang theo một chồng báo. Bản thân ông ta lúc này cũng mới nhìn thấy sự trống trải của căn phòng. Lẩm bẩm điều gì đó trong miệng rồi ngài Curtain lao về phía chiếc máy và bắt đầu phân loại các bản in.

Toàn bộ bốn thành viên của Hội Benedict Thần Bí đang bị nhồi trong vẻn vẹn duy nhất một chiếc thùng gỗ. Bọn trẻ lúc này chẳng khác gì những con búp bê sắp sửa bị mang đi ném bỏ, cố gắng quan sát bên ngoài qua các kẽ hở giữa những thanh gỗ. Reynie không may mắn với cái cổ đang phải rụt hết mức có thể, lại còn phải chịu sức nặng của Constance ở phía trên nữa, nên cậu bé chỉ có thể nhìn thấy một chút ở dưới sàn nhà. Nhìn được ở phía trên trần giống Constance dù sao cũng khá khẩm hơn một chút. Chỉ có Sticky là ở vị trí hoàn hảo nhất để quan sát, cậu bé cứ cố cấu vào mắt cá chấn của Kate để cô bé chú ý, rồi nháy mắt, đảo mắt như muốn giải thích một điều gì đó. Kate thấy mắt cậu bạn mình tròn xoe như những cái đĩa lót tách, có gì đó căng thẳng và hoảng sợ hơn bình thường. Cũng dễ hiểu thôi, cô bé nghĩ, cả lũ đang ở trong một tình trạng khốn khổ như thế này kia mà. Mặc dù thế... có phải có gì đó thiếu thiếu không nhỉ? Cái gì đó xung quanh mắt của Sticky ấy? Và có phải cậu ấy đang cố chỉ một thứ gì đó không? Kate cố đảo chiều mắt để nhìn theo hướng Sticky chỉ.

Ngoài kia, nằm chỏng chơ trên sàn nhà, là kính mắt của Sticky.

Chắc hẳn chúng đã bị rơi lúc Kate cố lôi tọt Sticky vào trong cái thùng gỗ. Cô bé đã không nhìn thấy là cái kính bị rơi - vì mải mê, bận rộn để quăng Constance qua vai mình, chui vào trong hòm, rồi kéo cho cái nắp đựng che miệng thùng lại. Nhưng giờ thì cô bé nhìn thấy cái kính rồi. Và nếu lúc mới vào phòng ngài Curtain không quá để ý đến mấy tờ báo thì chắc hẳn ông ta cũng đã nhìn thấy nó rồi. Nhưng còn lúc ông ta xong việc với cái máy in và quay về phía này thì sao...

Kate ước lượng là cái kính ở ngoài tầm với của tay mình. Có nghĩa là giờ đến lúc cần đến cái giỏ đựng đồ của cô bé. Việc đó cần sự khéo léo đáng kể, khi một tay Kate hoàn toàn không thể cử động, tay còn lại đang vòng quanh cổ Constance và khuỷu tay thì đang thúc vào mũi Sticky. Vì thế cô bé phải cố hết sức vặn cổ tay về phía sau, mặc dù làm như thế quả thật rất đau. Nhưng Kate đã làm được, bằng một cú giật mạnh (làm cho mũi Sticky đau đến phát khóc), Kate đã lôi được chiếc nam châm hình móng ngựa của mình ra khỏi giỏ.

Cái kính có gọng bằng dây cứng, và Kate hy vọng nó là một thứ kim loại phù hợp.

Ngài Curtain vừa mới vặn to tiếng của tivi lên một chút. Một phóng viên thời sự đang đưa tin gì đó về một sự kiện khẩn cấp. Ngài Curtain khúc khích cười, cứ như là đang xem một vở hài kịch. Ông ta uống một ít nước hoa quả rồi lại trở về với công việc đang dở dang.

Từ bên trong chiếc thùng gỗ, Kate có thể nhìn được bánh chiếc xe lăn của ngài Curtain hướng về phía chiếc máy in. Giờ là lúc để hành động đây. Cô bé luồn tay qua khe hở giữa hai thanh gỗ, vươn xa hết mức có thể. Cục nam châm vẫn cách chiếc kính đến vài inch. Kate kẹp chặt bằng đầu ngón tay, từ từ rướn đưa cục nam châm ra xa từng chút một. Chiếc kính bắt đầu lắc nhẹ. Rồi rung rung. Trước khi trượt dần về phía cục nam châm và dính chặt vào đó.

Ngài Curtain dừng tay, quay ra nói, “Này? Ai đấy?”

Mấy chiếc bánh xe quay vòng rồi đối diện với chiếc thùng gỗ, nơi mà, chỉ một khoảnh khắc trước, Kate vừa kịp nhặt được chiếc kính và rụt tay vào. Im lặng một lúc, rồi có tiếng gõ-gõ-gõ ngón tay lên một bề mặt cứng nào đó, cuối cùng là tiếng cằn nhằn. Mấy cái bánh xe quay đi.

Vài phút sau ngài Curtain rời khỏi phòng.

Bọn trẻ chui ra khỏi thùng, vươn tay, những đôi chân đã cứng đờ, và xoa xoa những vết thâm mới xuất hiện trên người.

Reynie nhanh chóng quan sát xung quanh. “Ông ta cầm theo lọ nước hoa quả, nên có thể là sẽ chưa quay lại ngay đâu. Constance, cậu làm nhiệm vụ canh gác nhé? Cậu biết mật mã mở cửa rồi, nếu nghe thấy một người nào đó đang đến, hãy chạy vào báo cho bọn tớ biết.” Rồi cậu đẩy Constance ra khỏi cửa trước khi cô bé kịp có bất kỳ phản ứng nào trước lời đề nghị của mình.

Sticky đã đang lướt qua một chồng tài liệu mới vừa được in xong. “Các thông cáo báo chí của Chính phủ.”

“Thông cáo báo chí là gì?” Kate hỏi.

“Là một dạng thông báo được dùng để gửi cho báo chí,” Sticky nói. Cậu bé gãi gãi đầu. “Lạ lắm nhé, tất cả ngày tháng trong này đều là ở tương lai hết. Một cái là cho tuần sau, một là tuần sau nữa, cứ như thế trong vài tháng luôn, thậm chí là vài năm.”

“Chúng là những thông cáo báo chí dự kiến,” Reynie nói, chạy đến để cùng xem những tài liệu đó. “Những bài báo ngài Curtain lên kế hoạch sẽ được in ở các báo. Và bài nào cũng có liên quan đến ông ta. Nhìn dòng tít của thông cáo báo chí cho tuần sau này: ‘NHÀ KHOA HỌC VÀ NHÀ GIÁO DỤC ĐÁNG KÍNH ĐƯỢC CỬ VÀO VỊ TRÍ QUAN TRỌNG.’

Sticky lầm bầm và đưa tay tháo kính. “Cậu đọc to nó lên được không Reynie? Tớ e là phải lau nó một chút.”

Và Reynie bắt đầu:

“LEDROPTHA CURTAIN, mới đây được gọi với chức danh Bộ trưởng Kiêm Thư ký toàn Trái đất (M.A.S. T.E.R[9]) phát biểu về vai trò mới của mình: Vị trí mà tôi đang đảm nhiêm được các Chỉnh phủ trên thế giới lập ra là vị trí của một cố vấn và nhà điều phối trong bối cảnh khủng hoảng hiện tại. Là một người dân bình thường, tôi tiếp nhận vinh dự này vời đôi chút miễn cưỡng, chấp nhận vì nghĩ rằng đó là nghĩa vụ của bản thân.”

[9] M.A.S.T.E.R - Chủ nhân - Ngài Curtain cố tình lấy các chữ cái đầu từ cụm từ Minister And Secretary of all The Earth’s Regions - Bộ trưởng Kiêm Thư ký toàn Trái đất.

“Vô lý!” Kate nói. “Làm gì có vị trí nào như thế đâu.”

“Có nghĩa là trong tương lai sẽ có. Ở đây này, có nói rằng các Chính phủ cuối cùng đã tự cải tổ để đối phó với Khẩn cấp.”

Sticky lắp bắp. “Nhưng Khẩn cấp - nó là thứ được ngài Curtain tạo ra mà. Tớ không tin được là…”

“Đúng thế đấy!” Reynie nói trong khi vẫn miệt mài với những dòng chữ trong tờ giấy đang cầm trên tay. Ban đầu cũng cảm nhận được một chút nhẹ nhõm, nhưng rồi mau chóng bị thay thế bởi cảm giác sợ hãi - giống như là sau bao cố gắng mới dịch được đoạn chữ tượng hình, nhưng cuối cùng chỉ để phát hiện ra đó là một câu nguyền rủa.

“Gì kia Reynie?” Kate hỏi.

“Khẩn cấp chỉ là nước cờ đầu tiên thôi,” Reynie nói. “Ngài Curtain tin rằng nỗi sợ hãi là thành phần cơ bản trong tính cách của loài người, các cậu nhớ chứ? Đó là lý do vì sao Máy Thì Thầm lại hấp dẫn những Liên lạc viên đến vậy - nó vỗ về sự sợ hãi trong họ, và ngài Curtain sử dụng nó để khích lệ những Liên lạc viên của mình. Vậy thì sẽ thế nào nếu ông ta cố tình tạo ra sự sợ hãi, một nỗi sợ hãi mà ai ai cũng đều cảm thấy, một nỗi sợ hãi mà cả thế giới chia sẻ với nhau?”

“Sợ rằng mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát và chẳng thể cứu vãn,” Kate nói.

“Chính xác! Tiếp theo sẽ là vỗ về nỗi sợ hãi đó bằng một thông điệp. Tất cả các Liên lạc viên đều có niềm đam mê với Máy Thì Thầm mà. Ngài Curtain sẽ cải tiến nó, làm sao để nó có thể khiến bất cứ ai trên thế giới cũng đều có chung một cảm giác với các Liên lạc viên!”

“Tức là ai ai cũng yêu mến Máy Thì Thầm á?” Sticky nói.

“Không,” Reynie nói. “Mọi người đều yêu mến ông ta.”

Reynie chắp nối các mảnh ghép thông tin lại với nhau. “Vậy thì mấy trang nhật ký đó - giống như là nơi để ông ta nói chuyện với chính mình - ‘Hãy tin tưởng Ledroptha Curtain’... Chúng thực ra là các bản nháp!”

“Và giờ thì ông ta đang chuẩn bị những thông điệp mới,” Sticky nói, có vẻ cuối cùng cậu cũng đã hiểu được vấn đề.

Kate không thể không cười. “Tức là theo cậu thì cái câu ‘Ledroptha Curtain Cắt cơn Đau’ là ý tưởng cho một thông điệp bí ẩn? Suy luận khập khiễng quá!”

Reynie đưa cho Kate một tờ thông cáo báo chí khác. “Nhìn cái này đi này: ‘CURTAIN, NGƯỜI GIỎI NHẤT TRONG CUỘC CHIẾN CAM GO CHỐNG LẠI DỊCH MẤT TRÍ NHỚ.’”

“Dịch mất trí nhớ?” Sticky nói.

Lúc đó, Kate đã kịp lùng sục khắp bàn và đang chăm chú trước một chồng các cuốn sách nhỏ, lắc đầu ghê sợ. “Và đây là cách ông ta dự định sẽ làm.” Cô bé nói và đưa cho mỗi cậu bạn một cuốn sách. Sticky miễn cưỡng đeo kính vào, rồi cùng Reynie và Kate im lặng chăm chú đọc một lượt từ đầu đến cuối cuốn sách. Đó là một lời khuyên chính thức từ một đơn vị được gọi là Ban Quản lý Sức khỏe Công cộng:

Vậy Chứng Quên Đột ngột (SAD) là gì? SAD là một căn bệnh lây lan cực mạnh có khả năng khiến người bệnh mất trí nhớ hoàn toàn.

Mọi người đang làm gì để đẩy lùi SAD? Mặc dù chưa tìm ra nguyên nhân gây bệnh và phương pháp chữa trị, nhưng một nhóm các chuyên gia mà người đứng đầu không ai khác ngoài Ledroptha Curtain, một nhà khoa học rất được kính trọng, người mới được bổ nhiệm làm Bộ trường Kiêm Thư ký toàn Trái Đất, đang trong quá trình tìm hiểu về căn bệnh này. Các bệnh nhân SAD được tiếp nhận miễn phí tại Viện Mất Trí trên đảo Nomansan, nơi có những thiết bị hiện đại tối tân, nơi mà bệnh nhân được sống thoải mái, được cách ly nghiêm ngặt, trong khi chờ đợi các nhà khoa học tìm ra phương pháp điều trị.

Tôi có bị SAD không? Những người hàng xóm của tôi thì sao? Triệu chứng phổ biến đầu tiên của SAD là niềm tin rằng minh nghe thấy giọng trẻ em vang lên trong đầu. Nó có thể xuất hiện bất thình lình, nhưng một khi đã xuất hiện rồi, nó sẽ dai dẳng diễn ra liên tục cho đến khi người bệnh bắt đầu mất trí nhớ.

Reynie giở đến trang tiếp theo, một bức ảnh hai Tuyển dụng viên đang cười rất tươi. Họ đặt tay lên vai Tuyển dụng viên Jackson, người đang cố gắng thể hiện cùng lúc hai trạng thái hạnh phúc và khổ đau. Bức ảnh được chú thích rằng: “Đã cảm thấy tốt hơn rồi! Một bệnh nhân SAD đùa với những bác sỹ thân thiện của chúng tôi.”

Sticky đọc xong cuốn sách và vội vã chuyển sự chú ý sang cái bàn còn lại. “Còn ở đây nữa này. Chúng được in bằng hàng chục thứ tiếng khác nhau.”

“Tớ không thể tin được,” Kate nói. “Nó chẳng có nghĩa gì cả.”

Với Reynie, tất cả những điều này có khá nhiều ý nghĩa. Mảnh ghép cuối cùng đã được tìm thấy. “Tất cả những thứ này,” cậu bé buồn bã nói, “những Người giúp việc, những Tuyển dụng viên, các Liên lạc viên - toàn bộ Học viện - đều là một phần của một cuộc thử nghiệm lớn, ông ta muốn chắc chắn kế hoạch của mình sẽ thành công. Cả Học viện này rồi sẽ trở thành một Viện Mất Trí - ông ta cần một chỗ để nhốt tất cả những người chống lại mình!”

“Những người giống như bọn mình,” Kate nói.

“Bao gồm tất cả bọn mình,” Sticky nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...