Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 6



Gió đêm thổi qua, từng cơn thổi qua nát lòng.

Tân Vãn Thành chưa kịp nói tiếng nào, anh đã ngồi vào xe, đóng cửa lại. Hai cái đèn sau xe taxi kia như đang vô tình cười nhạo vào mặt cô.

Xe taxi đã không còn thấy bóng dáng, Tân Vãn Thành vẫn chưa định thần lại.

Hồi năm nhất, lúc làm phóng viên cho tạp chí trường, cô có được cái máy ảnh DSRL đầu tiên trong đời. Học kỳ sau đó, cô toàn nhảy lên bàn đầu học dự thính mấy khóa học bên khoa nhiếp ảnh, mấy kỳ thi để xin chuyển ngành cô đều đứng nhất. Tuy là cuối cùng kết quả kiểm tra sức khỏe khi thi đại học của cô bị lôi ra nên cô không chuyển ngành được, nhưng ít nhất thành tích thi chứng minh cô không tệ.

Sau đó lại nhận vài khách chụp hình, mấy cô bạn xinh xinh trong trường đều thích tìm tới cô chụp ảnh. Ngay cả chủ tiệm cửa hàng online vô tình thấy hình cô chụp cũng công nhận khả năng của cô, nhận cô vào chụp hình sản phẩm, mẫu ảnh cho mình. Những người đó đều khen cô chụp đẹp, cảm thấy cô không đi theo con đường nhiếp ảnh chuyên nghiệp thật đáng tiếc.

Tân Vãn Thành còn nghĩ mình được ở cùng với thầy Diệp, cho dù không làm được gì nhưng ít nhiều gì cũng có thể được đánh giá.

Tân Vãn Thành lần đầu tiên trong đời bị nhận lời chê, vẫn đang ngẩn ngơ thì bị điện thoại Linda cắt ngang. Có người tài xế lái thay đến đón.

Tân Vãn Thành mặt như mất sổ gạo, đứng cùng Linda chờ tài xế lái thay đến.

Từ xa xa thấy một thanh niên cao gầy, tuổi tầm xấp xỉ Tân Vãn Thành. Cả người hàng hiệu, nón và áo sọc đặc trưng Burberry, áo thun Dior, giày thể thao Gucci. Tân Vãn Thành không dám chắc nên vòng qua sau lưng cậu ta, thấy trên áo khoác cậu ta mặc có tên công ty.

Mặc nguyên cây hàng hiệu đi lái xe thuê? Tân Vãn Thành cố ý ho khan một tiếng.

Đối phương đang cúi đầu chơi điện thoại, lúc này cất điện thoại đi ngẩng lên. Một gương mặt trắng trẻo, rất đẹp trai, hừng hực sức sống. Cả người hàng hiệu lại thấy có vẻ tầm thường.

Tân Vãn Thành bĩu môi: “Cậu là tài xế lái thay, số đuôi là 7074 hả?”

“Đúng rồi. Cô gọi lái xe à?”

Cậu ta nhìn cô cười: “Xin lỗi, tôi đến muộn 3 phút, chị gái đừng khiếu nại tôi nhé.”

Tân Vãn Thành nghĩ mình mới nhận cái phê bình kém kia, không nói gì, dẫn cậu ta tới xe Linda.

Linda đã tiễn nhóm lãnh đạo đi hết, từ nãy giờ vẫn cố gắng dùng lý trí chống lại cảm giác say rượu, bây giờ mọi người đi hết thì thả lỏng tinh thần, dựa vào đầu xe, gật gà gật gù như gà mổ thóc.

Tân Vãn Thành đưa chìa khóa cho cậu tài xế, dìu Linda đưa vào ghế sau. Toàn thân Linda đều đè lên người Tân Vãn Thành, Tân Vãn Thành không nhúc nhích được. Cậu tài xế thấy vậy thì có lẽ nghĩ khi nãy mình tới trễ, giúp một tay thì đỡ bị khiếu nại nên tới đỡ phụ cô.

Linda nheo mắt nhìn xuống cánh tay người thanh niên trẻ đang đỡ mình, rất hào hứng đưa tay vỗ vỗ lên gương mặt đẹp trai búng ra sữa kia: “Cậu nhóc này rất có sức sống nha, tên gì vậy?”

Tân Vãn Thành bất lực sờ mũi. Cô rất muốn nhắc nhỏ Linda đây là tài xế lái thuê, không phải mấy người trong cậu lạc bộ. Dè dặt chút đi.

Nhưng dáng vẻ này của Linda là 80% không nghe lọt vào tai rồi.

Tóm lại cũng là vấn đề địa vị xã hội, Linda chịu ấm ức trước mặt nhóm lãnh đạo, quay đầu tìm chỗ xả ra trên người cậu tài xế trẻ này.

Có lẽ cậu tài xế trẻ này cũng không cảm giác bị chị gái xinh đẹp này đùa giỡn thì có vấn đề gì nặng nề, nở nụ cười rất thơ ngây, trả lời: “Hướng Diễn.”

…..

Đêm hơi lạnh.

Người tài xế tên Hướng Diễn này lái xe rất ổn, Tân Vãn Thành mở cửa xe ra giúp Linda bớt mùi rượu. Linda tựa vào mép cửa sổ, gối đầu lên tay, mái tóc dài bị gió thổi xõa tung ra, Tân Vãn Thành đang định kéo cửa xe lên để mất công Linda bị cảm lạnh thì nghe tiếng kèn xe rất chói tai.

Tân Vãn Thành nhíu mày xoa xoa tai, nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện làn xe bên cạnh có chiếc Maserati màu đỏ rực kiêu ngạo chạy song song.

Cửa sổ xe Maserati mở, người lái xe vẻ mặt say rượu nhìn Linda và Tân Vãn Thành huýt sáo, tay phải còn giơ điện thoại lên, nhìn kỹ thì trên màn hình là mã QR của wechat.

Bây giờ có kiểu làm quen như thế này à?

Tân Vãn Thành tưởng kéo cửa sổ xe lên là xong chuyện, Linda đột nhiên tỉnh lại, đè tay Tân Vãn Thành lại, không chỉ không cho Tân Vãn Thành nâng kính xe lên mà còn giơ ngón giữa với đối phương.

Cái này coi như thực sự gây chiến.

Đối phương bị giơ ngón giữa bắt đầu điên cuồng bấm kèn xe, bên này Linda cũng không thôi, tiếp tục khiêu khích.

Tân Vãn Thành chịu hết nổi, nắm chặt cổ tay Linda lại: “Không được quậy!”

Chắc Linda không ngờ cô gái nhỏ này nổi giận lên thì đáng sợ vậy, bị hù xong thì đàng hoàng lại. Lúc này Tân Vãn Thành mới thành công đóng cửa xe lại.

Không chỉ có Linda, ngay cả tài xế Hướng Diễn nghe tiếng Tân Vãn Thành quát khẽ vậy cũng nhìn cô qua kính chiếu hậu. Đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Tân Vãn Thành nhìn thấy ánh mắt cậu ta, vừa định lên tiếng bảo Hướng Diễn lái nhanh lên thì lại bị tiếng kèn xe bên ngoài cắt ngang. Chiếc Maserati không vì bên này đầu hàng mà từ bỏ, ngược lại càng điên cuồng bấm kèn, thậm chí còn cố ý lấn qua làn đường bên này.

Hướng Diễn vốn đang nhìn Tân Vãn Thành qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên cau mày lại vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn.

Cậu ta thu hồi ánh nhìn trên kính chiếu hậu: “Cmm chứ.”

Giọng điệu rất khó chịu, vẻ mặt mang nét lưu manh không hề hợp với vẻ bề ngoài, nhưng giọng rất nhỏ, Tân Vãn Thành không nghe rõ cậu ta nói gì, tưởng là đang nói chuyện với mình nên Tân Vãn Thành lên tiếng: “Hả?”

“…” cậu ta cầm tay côn, đột ngột điều khiển tăng tốc.

Tân Vãn Thành chỉ có một lần ngồi trên Accord mà ngã ngửa ra sau, chính là đêm nay. Hướng Diễn đột nhiên dẫm chân ra, khiến cô và Linda ngã ngửa bật ra ghế, theo bản năng mà nắm chặt tay vịn phía trên.

Nhưng Accord làm sao chạy nhanh hơn Maserati?

Nhìn thấy chiếc Maserati kia lại muốn vượt lên, Hướng Diễn nhanh chóng đánh vô lăng, rẽ vào đường khác.

Bẻ cua gấp như vậy, Tân Vãn Thành trượt cả người đập vào cửa xe. Cô không nhịn nổi mà trợn trắng mắt.

….

Ai mà ngờ cậu nhóc tài xế nhìn bơ sữa, cười thơ ngây đáng yêu như vậy chỉ trong năm phút có thể lái chiếc Accord mà bỏ rơi được Maserati.

Tim Tân Vãn Thành đập như sấm.

Hướng Diễn nhìn vào kính chiếu hậu, xác định chiếc xe Maserati bị bỏ rơi không còn thấy bóng dáng. Nhếch miệng cười.

Nụ cười này chỉ trong chớp mắt đã bị tiếng nôn ọe đằng sau cắt ngang.

Accord thắng gấp dừng bên vệ đường, Linda lập tức kéo cửa xe nhào xuống, ngồi chồm hổm ven đường bắt đầu nôn.

Kiểu đua xe như vậy thì đừng nói Linda, ngay cả Tân Vãn Thành còn muốn nôn. Tân Vãn Thành thò người ra trước, mở ô đựng khăn giấy.

Hướng Diễn ở trên nhìn cô, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Nhìn qua là biết người này thường xuyên đua xe rồi, kỹ thuật điêu luyện vậy mà, nhưng lấy xe khách để đua thì hết nói nổi.

Nhưng mà tay không đánh mặt cười, huống hồ người ta cười đẹp mà vô hại tới vậy.

Tân Vãn Thành không truy cứu, lấy hộp khăn giấy ra, hất hàm về phía hộc đựng đồ trên ghế lái: “Lấy giùm tôi chai nước khoáng ở đó.”

Hướng Diễn vặn nắp chai nước khoáng đưa qua.

Tân Vãn Thành nhìn cậu ta.

Đối phương lại nở nụ cười khoe hàm răng trắng tinh.

Gió từ cửa xe luồn vào, lại thổi tới tai Tân Vãn Thành, Tân Vãn Thành nhìn người thanh niên trạc tuổi mình mà lại nhớ tới khuôn mặt khác.

Cái mặt đó còn đáng bị đập hơn.

Biết tại sao tôi xóa tấm ảnh của cô chụp không…

Bởi vì chụp thật sự rất tệ…

Mẹ kiếp.

Tân Vãn Thành cụp mắt nhận chai nước khoáng, xuống xe xem chừng Linda.

…..

Linda sống ở khu Swan Bay, Tân Vãn Thành đưa cô ấy vào cửa, nhìn đồng hồ treo tường. Lăn lộn vậy tới hơn 1 giờ.

Tân Vãn Thành đưa Linda tới nằm tạm trên sofa, nôn hai lần xong thì Linda chẳng còn hơi sức nào, vùi đầu nằm trên sofa. Tân Vãn Thành cởi giày cho cô, quay lại tìm coi nhà bếp ở đâu, định rót cho cô ly nước.

Phòng ngủ không lớn lắm, được dọn dẹp gọn gàng, có một tủ để túi xách. Tân Vãn Thành đi ngang qua liếc nhìn sơ qua, có mấy cái quen mắt, đều là loại Linda thường sử dụng.

Tân Vãn Thành nghĩ tới Thương Dao.

Thương Dao cũng có mấy cái túi nhỏ, có điều đều là hàng loại A, cô xem xét chi phí nếu bạn trai Chu Tự sang năm tới Bắc Kinh, cẩn thận tính toán tiết kiệm tiền. Tân Vãn Thành với cô lúc tốt nghiệp cùng nhau tìm phòng trọ, có lần được đưa tới khu Swan Bay này. Hai cô tò mò đi vào, nghèo quá nên lại đi ra.

Một phòng cho thuê giá gần một vạn, ăn cướp à?

Trong công ty đồn bạn trai cũ của Linda nhà không tồi, đáng tiếc Linda không thành công trong việc đổi đời, bị người ta bỏ, chút tiền phí chia tay là xong việc. So với mấy tin đồn đó, nhìn quanh căn phòng này Tân Vãn Thành thật sự tin tưởng Linda dựa vào bản thân mà kiếm được hơn.

Tân Vãn Thành rót ly nước ấm trở lại sofa. Vỗ vỗ Linda, cô ấy không phản ứng gì, nhìn lại mới biết đã ngủ mất. Điện thoại Linda rớt trên thảm dưới đất, Tân Vãn Thành nhặt lên, đang chuẩn bị để lên bàn thì dừng tay lại. Điện thoại rung lên có tin nhắn từ một dãy số lạ:

“Chị, có thể kết đơn không? Hướng Diễn.”

Đơn hàng đặt tài xế là do Linda lấy điện thoại cô ấy đặt, Tân Vãn Thành tuy cầm điện thoại Linda nhưng không mở mật mã ra được, chỉ có thể lấy điện thoại mình gọi theo dãy số trên tin nhắn.

Đối phương nhận điện thoại rất nhanh: “Alo?” Giọng nghe qua điện thoại rất trầm thấp.

Tân Vãn Thành hơi ngẩn người mới hợp lại giọng nói này và nụ cười vô hại với hàm răng trắng kia hợp lại thành một.

“Cho tôi Alipay đi, tôi chuyển khoản cho cậu.”

Bên kia sửng sốt, khi nhận ra cô là ai thì giọng nói chuyện nhẹ nhàng hơn: “Tôi không có Alipay.”

“Vậy ví wechat?”

Cũng không có.

Ăn mặc hợp thời trang vậy mà những thứ cơ bản đó đều không có?

Không lẽ cô phải chạy ra đưa tiền mặt? Tân Vãn Thành chửi thầm, bên kia thật sự nói ra: “Có thể đưa tiền mặt không? Bây giờ tôi đang ở cửa nam khu Swan Bay.”

Tân Vãn Thành hơi do dự.

Cái này chắc không phải âm mưu kiểu mới gì chứ. Mà nhìn Linda thì chắc không tỉnh ngay. Cắn răng, đơn giản là tự mình đi một chuyến.

Chỉ một lát là Tân Vãn Thành đến cửa nam

Xa xa ngoài cổng lớn tiểu khu, một góc đèn đường mờ có một người thanh niên cao cao gầy gầy, đứng vung vẩy chiếc túi nhựa trong tay.

Tr

Bên trong là một ít thuốc giải rượu.

Còn có phiếu tính tiền. Theo thời gian in trên phiếu tính tiền thì chắc tầm lúc Tân Vãn Thành đưa Linda vào cửa.

Số tiền, 98.

Ai mà làm ăn kiểu như vầy: Đòi 87 đồng về, lại đưa đi 98 đồng…

Tân Vãn Thành ngẩng lên muốn gọi cậu ấy, nhưng dưới ánh đèn đường mờ mờ, không còn bóng dáng ai.

+++++

Vãn Tử: Năm đó mắt mình mù hay sao vậy chứ, chó con không chọc ghẹo mà lại đi ghẹo con chó già.

Con chó già yên lặng đổi sang móng trái.

Vãn Tử: Lại muốn cosplay thành cá vàng trí nhớ 7 giây hử.

Con chó già trả lời: Gâu ~
Chương trước Chương tiếp
Loading...