The Lost Song Of Light Forest

Chương 9



- Chào buổi sáng, Namehari, Hebi!

- Chào buổi sáng, Hiyama – kun!

Vẫn như mọi ngày, nhóm bạn Chân Tổ của chúng ta phải đi ngủ vào buổi tối để còn thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau đến trường. Họ vẫn thường hẹn nhau tại địa điểm cũ để cùng nhau rời núi Himako, vào thị trấn loài người. Viễn cảnh vẫn diễn ra êm đẹp trong cảnh bình minh lấp ló phía chân trời, mang theo những cơn gió se lạnh cũng như những điều mới mẻ đang chờ đợi nhóm bạn ở thị trấn loài người. Nhưng sẽ có một chút khó khăn vì giờ đây ba người bạn của chúng ta sẽ phải đề phòng hơn khi tiếp xúc với con người.

- Được rồi, có mặt đông đủ hết rồi. Giờ chúng ta qua nhà Eri – chan thôi!

Thì đúng theo như kế hoạch đã được đề ra mỗi ngày. Sau khi tập trung ở điểm hẹn, thì cả ba sẽ cùng kéo nhau sang nhà Eri để đánh thức cô ấy. Hoặc không thì chắc chắn Eri cũng tự đắm mình trong mấy cuốn sách khoa học khó hiểu. Tệ nhất thì bị chôn vùi dưới đống sách để Hiyama phải tìm cách lôi cô ấy ra. Bình thường thì sẽ là như vậy nhưng… hiện giờ mối quan hệ giữa Hiyama và Eri không được tốt cho lắm. Từ hôm qua, hai người họ đã có một cuộc cãi vã nho nhỏ, và Eri đã bỏ chạy, không thèm nhìn mặt Hiyama nữa. Kể từ đó đến giờ, Hiyama vẫn chưa có cơ hội đối mặt với Eri để nói lời xin lỗi.

Và là người duy nhất biết chuyện, Hebi cũng phiền muộn không kém. Cứ phải chứng kiến những người bạn thân của mình xung đột với nhau, khiến trái tim Hebi như quặn lại từng cơn. Đôi lúc, Hebi rất muốn giảng hòa giúp Eri và Hiyama nhưng mà… không hiểu sao cô lại không dám làm. Hebi cho rằng sẽ không ích lợi gì nếu như không tự đích thân Hiyama phải là người chạy đi tìm Eri và nói chuyện với cậu ấy. Phải… Hiyama cần chủ động đến bên Eri và nói lời xin lỗi, có như thế thì Hebi mới cảm thấy yên lòng.

Dù nói gì đi nữa thì theo thời khóa biểu, cả nhóm vẫn phải đến nhà Eri dẫu cho đang có lục đục nội bộ. Suy nghĩ một hồi, Hiyama quay lưng bỏ đi.

- Chúng ta đến trường thôi!

- Heh? Hiyama – kun, đến trường luôn sao? Chúng ta không qua đánh thức Eri à?

- Không cần thiết đâu. Chắc cũng giống như mấy ngày trước, cậu ấy đã dậy trước khi mặt trời mọc và xuống núi rồi. Nếu chúng ta qua nhà cậu ấy bây giờ thì cũng chỉ gặp Makoto – san và nghe câu “ Eri đi học trước rồi” thôi. Chi bằng cứ đến trường đi, thể nào cũng sẽ gặp cậu ấy ở đó thôi!

Nói xong, Hiyama tiếp tục bước đi như không cần phải suy nghĩ gì nhiều.

- Chờ chờ một chút đã, Hiyama – kun…

Nói là không suy nghĩ gì nhiều nhưng thực ra trong lòng Hiyama đang lo lắng cho Eri muốn chết. Chuyện Eri thức dậy sớm, rời khỏi nhà trước khi mặt trời mọc và có khi đã ở trên trường ngay lúc này rồi là bình thường. Nhưng theo như những gì các lão làng cảnh báo hôm qua, tuyệt đối không nên ở quá gần và đặt niềm tin trọn vẹn vào loài người càng khiến Hiyama băn khoăn. Chắc chắn Eri đang ở cùng với hắn, và đó là nguyên nhân cho nỗi lo lắng trong tim cậu ấy. Thật lòng mà nói, Hiyama chỉ muốn phóng thẳng lên mấy cành cây cao, đu dây để xuống chân núi cho mau lẹ. Rút kinh nghiệm từ hôm qua, Hiyama bỏ ý định leo cây vì biết thể nào Namehari và Hebi sẽ không theo kịp. Hơn nữa, chuyện Eri đến trường sớm để gặp Kazuma chỉ có duy nhất Hiyama biết mà thôi, cả Namehari lẫn Hebi đều chưa hay gì về chuyện này. Hây dà… Một bên là Eri, một bên là Namehari và Hebi, Hiyama cũng khó xử lắm, nhưng biết thế nào được. Chỉ mong sao mọi chuyện diễn ra trong yên bình cho đến khi Hiyama tới trường.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Nhắc đến Kazuma và Eri, cũng giống như vài ngày trước, họ lại chơi trò cặp uyên ương trốn gia đình lén đi gặp nhau mỗi buổi sớm trước khi vào lớp. Nói thế cho vui chứ thực chất Eri đến trường sớm để tiếp tục làm con chuột thí nghiệm cho Kazuma tiếp tục công trình nghiên cứu những đặc điểm về loài Chân Tổ.

Về Kazuma thì không cần phải nói rồi. Sau một đêm dài thả tự do muốn nghiên cứu muốn học hành trong phòng, cậu ấy đã quay trở lại là một Kazuma như chúng ta đã biết. Không còn tỏ ra ngu ngốc, khờ khờ, đần đần như người từ trên núi luyện lâu năm xuống nữa. Và bây giờ, Kazuma đang cực kỳ tập trung cho cuộc nghiên cứu của mình.

Chỉ có Eri, gặp gỡ Kazuma, Albet Einsteins, thần tượng của mình, vậy mà trông Eri sao không được vui. Đôi mắt màu đỏ như viên Ruby hồng quý hiếm lại hiện lên một nỗi phiền muộn xa xăm, khiến cho gương mặt xinh xắn đáng yêu đó trở nên thật sầu tư. Có lẽ, Eri vẫn còn đang nghĩ đến chuyện giữa mình và Hiyama hôm qua, vẫn còn để tâm đến cuộc cãi nhau hôm qua và chưa có cơ hội để gặp Hiyama để nói lời xin lỗi. Thật ra, kể từ lúc bắt đầu tiết nữ công gia chánh, Eri đã luôn muốn nói lời xin lỗi Hiyama rồi. Nhưng vì cuộc chiến đồ ăn trong lớp do Hiyama bày ra trước nên Eri thay vì muốn xin lỗi thì lại tỏ ra giận dỗi và không muốn gặp Hiyama nữa. Chính vì thế mà vào buổi diện kiến với các bô lão trong thị tộc, mặc dù nhận được thư triệu tập nhưng Eri nhất quyết không đi nếu có Hiyama tham gia. Sáng nay, Eri còn đến trường sớm để tránh mặt Hiyama… nhưng ngồi một mình nghĩ lại thì, thật ra, Eri cũng rất hối hận khi cứ thờ ơ với Hiyama như thế này. Dù sao thì cậu ấy đã rất lo lắng cho Eri đúng như Hebi đã nói kia mà.

Có thể Kazuma không quan tâm đến mọi thứ xung quanh trừ những công trình nghiên cứu của mình. Nhưng Kazuma không vô tâm đến mức chẳng thèm để ý thấy những nét biểu hiện kỳ lạ trên gương mặt Eri, con chuột thí nghiệm quan trọng của mình có chút gì đó không giống như ngày thường. Kazuma vừa cầm bút ghi ghi trên cuốn sổ bỏ tuối của mình những thông tin quan trọng, vừa hướng mắt sang Eri, miệng cất tiếng hỏi.

- Có chuyện gì vậy? Trông cậu như đang lo lắng đến điều gì đó thì phải!

- Hả… à không… không có gì đâu, xin lỗi vì đã để Kusanagi - kun phân tâm!

Eri nhanh chóng lấy lại tinh thần để Kazuma không phải bận tâm đến mình. Vì cô biết đối với một nhà khoa học thì sự tập trung vào công việc trước mắt bao giờ cũng quan trọng nhất. Nếu để bị phân tâm thì dòng suy nghĩ sẽ bị cắt đứt giữa chừng, có khi họ phải bắt đầu tính toán, nghiên cứu lại từ đầu.

Nar, nếu Eri đã nói thế thì Kazuma cũng không tò mò nữa. Đây là một kỹ năng sống khi tiếp xúc với người khác giới mà Ayame đã dạy cho Kazuma. Không nên quá tọc mạch về cuộc sống của người ta. Vì là con gái nên ít nhiều họ sẽ giữ một vài bí mật khó nói đối với con trai. Nên cách tốt nhất là đừng hỏi quá sâu khi người đó thật sự không muốn tiết lộ. Ngay cả một cặp yêu nhau thì cách tốt nhất để giữ được mối quan hệ bền vững là nên tôn trọng những bí mật riêng tư của nhau. Huống hồ chi Kazuma và Eri chỉ mới là những người bạn mới quen. Thế là Kazuma lại tiếp tục quay vào công việc của mình.

Ngồi đối diện và lặng lẽ quan sát Kazuma tập trung, đây cứ như một khung tranh tuyệt đẹp mà mình chưa từng thấy bao giờ. Ở cậu ấy… có một điều gì đó thu hút Eri mà chính Eri còn không hiểu rõ chính xác là gì. Eri chỉ hiểu rằng từng phút giây được ở gần Kazuma, rất êm đềm, dịu dàng, giống như một bãi biển xanh nhẹ nhàng ngoài khơi. Một cảm giác thật kỳ lạ mà Eri chỉ muốn tiếp tục trải nghiệm nó cho đến khi chán thì thôi. Kazuma là một chàng trai kỳ lạ, nhưng không hiểu sao cứ trông thấy cậu ấy, thì trái tim Eri lại đập lên liên hồi.

- Kusanagi – kun, sợi dây chuyền đó thật đẹp!

Kazuma chợt hướng xuống sợi dây chuyền có cây thánh giá được làm từ bạc nguyên chất mà Ayame đã đưa cho mình trước khi rời khỏi nhà.

- À, sợi dây này là bùa hộ mệnh mà chị hai đã đưa cho tớ. Nghe đâu nó được làm từ…

Rồi bỗng Kazuma chợt nhớ ra một điều gì đó có liên quan đến sợi dây chuyền này. Cậu lục xục trong chiếc túi ngay bên cạnh mình một cuốn sách cổ khác. Không biết Kazuma đã lấy cuốn sách này ở đâu nhưng trông nó thật cũ kỹ và dày cộm, thậm chí từng trang giấy trong đó đã bị bạc màu và còn như muốn bung ra nên Kazuma phải nâng niu cẩn thận dữ lắm.

- Kusanagi – kun, cuốn sách này…

- Tớ mượn được từ thư viện thành phố. Nhưng vì nhiều việc quá nên tớ đã quên trả nó suốt 3 năm nay rồi!

Thật hết biết với Kazuma… Đồng ý Kazuma có một chút gì đó không bình thường vì nhà khoa học mà còn giữ được chính mình như Kozue hay Tora đã là hiếm có lắm rồi. Nhưng đến mức mượn sách từ thư viện thành phố mà quên trả trong ba năm thì có hơi… không biết phải nói làm sao.

- Trong cuốn sách này có ghi chi tiết về một vài đặc điểm của Chân Tổ. Chỉ là sau vài ngày cùng nghiên cứu với cậu, tớ thấy có một số thứ không được chính xác cho lắm. Tớ vẫn còn thắc mắc về vấn đề hút máu hôm qua. Cậu từng nói rằng là người trong thị tộc của mình chỉ sử dụng máu động vật hai lần trong một tháng, và không còn tục uống máu người nữa. Như thế liệu thật sự có ổn không? Vì nhu cầu cũng như khẩu phần của từng cá thể hoàn toàn không giống nhau. Lỡ như có một Chân Tổ không thể kìm chế được cơn thèm máu và cần uống máu… ba lần trong một tháng thì thế nào?

- Không có chuyện đó xảy ra đâu nên Kusanagi – kun cứ yên tâm. Thứ nhất, từng thành viên trong thị tộc Chân Tổ, từ người già đến trẻ con, đặc biệt là trẻ con luôn được đào tạo gắt gao để khống chế lại cơn khát máu của mình. Nên cho đến thời điểm hiện tại, chỉ cần thay đổi khẩu phần dinh dưỡng hay các loại thức ăn khác nhau một chút là có thể nhịn uống máu kéo dài đến một tháng. Nếu Chân Tổ nào chăm chủ luyện tập thì sẽ kéo dài cả năm, hay thậm chí đến suốt đời!

- Thì ra là vậy… Are, đặc biệt trẻ con phải được huấn luyện để kìm chế cơn khát ư? Tại sao vậy?

- Vì trẻ con là thành phần có nhu cầu chất dinh dưỡng cao hơn nhiều so với người trưởng thành. Tất cả những đứa trẻ Chân Tổ khi còn nằm trong bụng mẹ đều cần một lượng máu rất nhiều. Nên khi sinh ra cho đến hết độ tuổi trẻ con thì nhu cầu cấp máu của chúng là một lượng cực kỳ lớn. Vậy nên trẻ con là thành phần cần được đào tạo kỹ càng nhất!

- Nói như vậy thì những đứa trẻ Chân Tổ sơ sinh còn đáng sợ hơn người trưởng thành. Mà lúc nãy cậu có nói đến việc chỉ cần thay đổi khẩu phần dinh dưỡng và một số loại thức ăn khác là có thể kiềm chế được cơn khát. Vậy ngoài uống máu ra, các cậu còn ăn loại đồ ăn nào nữa?

- Máu thật ra là một chất dung dịch chứa rất nhiều dinh dưỡng bao gồm Protein và các chất điện giải như Natri hay Clo, ngoài ra còn có Canxi và Kali nữa, nên về cơ bản, chỉ cần chúng mình ăn những món ăn có chứa nhiều chất đó thì sẽ thay thế được khoản máu cần thiết thôi. Nói trắng ra thì tụi mình ăn đồ ăn của con người và uống nước ép cà chua là chủ yếu, đôi khi cũng có dùng một số loại trái cây rừng như dâu, nho và kiwi chẳng hạn!

Tất cả đây đều là những thông tin cực kỳ bổ ích mà Kazuma không được phép bỏ qua. Cậu ấy ghi chi tiết từng câu từng chữ vào cuốn sổ tay của mình một cách chăm chú hăng say. Sau khi ghi xong hết rồi, nhìn lại, lướt từ trên xuống dưới một lượt, Kazuma như được vỡ lẽ ra nhiều điều mà từ trước đến nay mình không hề biết.

- Thật đáng ngưỡng mộ, trong sách không hề có ghi chép chuyên sâu về điều này. Vậy ra nhu cầu dinh dưỡng cũng như sự cung cấp máu theo định kỳ, cơ bản cũng giống như hấp thụ chất dinh dưỡng của con người mà thôi. Một định lý cơ bản như vậy mà chẳng ai có thể phát hiện ra. Chân Tổ và con người, giống nhau nhiều hơn người khác tưởng… Vậy còn một vài đặc điểm khác trong cuốn sách này nói thì sao?

- Đâu đâu, cho mình xem với, mình muốn biết con người đã viết gì về tụi mình!

- Cũng không có gì quan trọng. Đa số đều nói về điểm yếu của loài Chân Tổ các cậu thôi. Chỉ là tớ thắc mắc không biết những điều bên trong đó có đúng hay không!

Kazuma đưa cuốn sách cổ cho Eri. Đó là một cuốn sách dày cộm với rất nhiều trang. Mà Eri thì lại là người rất thích đọc sách nên cô ấy không giấu được sự phấn khởi sau khi lật trang đầu tiên một cách nhẹ nhàng.

- Việc các cậu nếu không uống máu định kỳ thì sẽ mất dần sức mạnh của Chân Tổ. Cái này thì các cậu đã khắc phục bằng cách thay đổi khẩu phần dinh dưỡng và nước ép cà chua. Thế còn một số củ quả khác thì sao? Nghe nói hình như Chân Tổ các cậu không chịu được mùi tỏi phải không?

- Không, thật ra chỉ có Hiyama – kun mới sợ tỏi thôi. Ngoài ra, chẳng có ai trong thị tộc sợ tỏi cả!

- Hả? Chỉ có Kinozuka thôi sao?

- Phải nói là ghét thì đúng hơn. Giống như con người, có người thì ghét ớt vì nó quá cay, có người thì không thích hải sản vì bị dị ứng hay nó quá tanh. Hiyama – kun cũng thế, cậu ấy ghét tỏi vì nó có mùi rất khó chịu. Còn mình, hay Hebi – chan đều thường xuyên ăn tỏi mà. Đặc biệt, là mình rất thích món gan chiên với tỏi ấy!

Hiyama bắt đầu suy nghĩ, một Vampire không những không ghét tỏi, mà còn thích ăn gan chiên với tỏi. Chẳng lẽ cô ấy không sợ mùi tỏi giống như những gì trong cuốn sách này đã viết ư? Nhưng kết chung lại thì có vẻ như Chân Tổ không hề sợ tỏi, chỉ có một số thành phần cá biệt không thích nó thôi.

- Vậy còn ánh sáng mặt trời? Nếu Chân Tổ đứng quá lâu dưới ánh nắng mặt trời thì sẽ bị bỏng nặng?

- Không phải bỏng da mà là bị bỏng mắt. Thật ra mắt của tụi mình có thể nhìn rất rõ trong bóng tối, và cực kỳ yếu trước ánh sáng mặt trời. Giống như nhiều người ngồi trước màn hình vi tính quá lâu thì sẽ cảm thấy nhức và rát mắt. Bọn mình cũng thế, nếu đứng dưới ánh mặt trời quá lâu, hoặc chẳng may ngước lên nhìn thẳng vào ánh mặt trời thì mắt tụi mình sẽ bị hỏng mất. Nhưng thật sự mà nói, vì nhiệt độ trong cơ thể Chân Tổ ở mức thấp hơn so với người thường, nên cũng khá là gay nếu đứng dưới ánh mặt trời quá lâu. Thường thì tụi mình có đeo kính sát tròng bảo vệ cho mắt đó!

Một Chân Tổ biết sử dụng kính sát tròng bảo vệ mắt ư? Phải nói là biết tận dụng công nghệ thời nay để che giấu điểm yếu quá nhỉ. Vậy là Chân Tổ cũng không cần phải lo ngại gì về chuyện bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời. Ừ nhỉ… Nếu thật sự họ bị tác dụng dưới ánh mặt trời thì tại sao bốn người họ lại dám đi học vào buổi sáng chứ?

- Các cậu có sợ thánh giá bạc không?

- Thánh giá bạc? Xin lỗi, bọn mình không thích kiểu thời trang golthic cho lắm đâu!

- Kiểu thời trang Golthic? Kazuma nghĩ thầm

- Chân Tổ bọn mình thờ thiên Chúa mà. Mỗi nhà đều có tượng chúa Jeus treo mình trên thánh giá kia nên đâu có gì đáng sợ. Còn về việc làm từ bạc hay không thì, mẹ mình chuyên sử dụng đồ nấu bếp bằng bạc nên không thành vấn đề. Nhưng vì là bạc được pha với nhiều chất khác nên không sao. Nếu chẳng may chạm phải vào bạc nguyên chất 100% thì… mình không dám nghĩ đến điều tồi tệ gì sẽ xảy ra nữa!

Ô, vậy là Chân Tổ có sợ bạc, nhưng phải là bạc nguyên chất 100%. Vậy là giống như trong sách ghi được một cái rồi. Ái chà… nếu thế thì tuyệt đối không được để Eri chạm vào cây thánh giá mình đang đeo trên cổ. Vì nó được làm từ bạc nguyên chất nên sẽ rất phiền phức nếu để cô ấy chạm phải nó. Tốt nhất là nên giấu nó vào bên trong. Vừa nghĩ, Kazuma vừa đưa tay cho cây thánh giá vào bên trong áo.

- Vậy ngoài bạc ra còn thứ gì là yếu điểm của Chân Tổ các cậu nữa không?

- Còn thứ gì nữa nhỉ, để xem nào - Eri dò từng dòng chữ có trong sách và qua trang kế bên - À đây rồi, Chân Tổ bọn mình sẽ chết nếu bị đâm một cây cọc vào tim.

Đọc dòng đó lên, Kazuma cũng bắt đầu tưởng tượng ra cảnh một người bị đâm cọc vào trúng vị trí tim… Kazuma lạnh cả xương sống.

- Bị đâm như thế thì bố thằng nào mà chẳng chết!

…………………

- Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi. Cảm ơn cậu đã giúp tớ!

- Uhm, không có gì!

Kazuma và Eri dự định sẽ quay trở về lớp vì chuông trường sắp reo đến nơi rồi. Nếu còn chần chừ lâu hơn thì họ sẽ trễ mất. Nhưng có lẽ do ngồi quá lâu nên chân Eri bị tê đi từ lúc nào không hay. Dẫn đến việc khi Eri vừa đứng dậy thì cô ấy không trụ được nên ngã xuống. Thật may mắn khi lúc đó, Kazuma đã kịp đỡ lấy cô ấy nên Eri không bị thương.

- Có sao không?

- Mình không sao, Kusanagi – kun!

Eri biết rằng Kazuma không phải người thiên về thể chất. Hay nói một cách khác cậu ta vô cùng yếu đuối nếu phải mang đi so sánh với một học sinh bình thường về mặt thể lực. Dẫu sao, đâu phải ai cũng là hoàn hảo. Nhưng bàn tay nâng trọn lấy Eri, bàn tay bao bọc lấy toàn thân thể cô ấy thật mạnh mẽ và an toàn. Cái cảm xúc hiện hữu trong tim này… cảm cảm giác thấp thỏm, bồi hồi không yên khi Eri cứ say mê vào vẻ đẹp kỳ lạ ẩn sâu bên trong đôi mắt lạnh nhạt đó. Eri muốn được lại gần nó hơn, muốn được quan sát nó kỹ hơn… muốn cho phút giây cứ mãi ngừng trôi để khoảng cách giữa hai người họ không còn xa vời nữa.

……

Một mối tình thật đẹp, chỉ tiếc thay Eri đã không nhận ra rằng bắt đầu cho một cuộc tình giữa con người và Chân Tổ lại trở thành một bước ngoặc lớn trong cuộc đời cô. Nếu Eri chịu để ý kỹ hơn thì sẽ thấy, Eri sẽ thấy Hiyama đã đứng gần đó từ bao giờ. Phải… Hiyama đang ở đây, cậu ấy đã đến trường và một mình đi tìm Eri, để rồi cái giá phải trả cho hành động ấy là chứng kiến cảnh Kazuma và Eri đang gần nhau sát như thế nào.

Biết nói gì đây. Không thể mở miệng dù chỉ là nửa lời. Hiyama dường như chết lặng trước dòng chảy của không gian và thời gian. Hiyama tự hỏi mình đã làm sai điều gì để phải nhận lấy một hình phạt tàn nhẫn đến vậy… Không còn quan trọng nữa. Mình có bị thiên Chúa trừng phạt cũng không còn là điều đáng bận tâm. Chắc chắn tất cả đều do tên Kazuma đó gây ra. Đúng… là do Kazuma, Eri chỉ bị dụ dỗ mà thôi, cô ấy hoàn toàn vô tội… Hiyama đã nghĩ như thế.

- Eri!

Nghe thấy giọng Hiyama cất lên gọi tên mình, Eri vội vội vàng vàng thoát khỏi vòng tay Kazuma.

- Hi… Hiyama – kun…

- Hai cậu… vừa mới làm gì thế hả?

Nhìn cách bước đi tiến lại gần chỗ Kazuma và Eri của Hiyama xem. Tướng đi u ám, đáng sợ, đúng chất của một Chân Tổ, đi đến đâu, mang theo nỗi ám ảnh tựa như giấc mộng mỗi khi màn đêm buông xuống đến đó. Hiyama đang tức giận… vô cùng tức giận. Bây giờ sẽ không còn là một Hiyama cười trừ hay thở dài cho qua hết mọi chuyện, mà chắc chắn… sẽ là một trận chiến lớn nếu cậu ấy vẫn còn tiếp tục để cơn phẫn nộ chiếm lấy hết toàn bộ lý trí.

Eri chỉ biết tìm lời lẽ nào đó biện minh.

- Không… không, bọn mình chỉ đang…

- Không phải cậu đúng không Eri? Cậu chỉ là người bị tên đó dụ dỗ thôi đúng không Eri?

- Hiyama – kun…

Eri cảm thấy sợ hãi trước đôi mắt đáng sợ ấy. Tại sao vậy? tại sao vậy? Đôi mắt đỏ của Hiyama… đôi mắt của Hiyama luôn là một đôi mắt tuyệt đẹp, dịu dàng mỗi khi cậu ấy bên cạnh Eri, mỗi khi Hiyama thở dài hay đưa tay xoa lên mái tóc hồng của Eri. Vậy thì tại sao màu đỏ đẹp tuyệt vời đó lại trở thành một thứ vô cùng kinh hoàng, khủng khiếp… Eri không dám, Eri không dám đối mặt với Hiyama.

Nhưng ngay sau đó, Kazuma lại bước lên phía trước, đưa một tay che chở cho Eri đang co rúm người lại phía sau. Nếu Eri không thể mặt thẳng mặt với Hiyama thì chàng trai Einsteins sẽ thay cô ấy làm chuyện này.

- Phải, tớ là người bắt đầu hết mọi chuyện, Hoshimiya hoàn toàn không có lỗi gì ở đây cả. Chính tớ đã nhờ cậu ấy làm mẫu thí nghiệm cho cuộc nghiên cứu của mình. Nếu muốn trách muốn đánh, thì hãy nhắm vào tớ đây này, đừng làm hại đến Hoshimiya!

- Không được Kusanagi – kun. Hiyama – kun được xem như một trong những Chân Tổ trẻ tuổi nguy hiểm nhất trong thị tộc. Cậu ấy sẽ không nhân nhượng với bất kỳ ai một khi đã khiến cậu ấy trở nên giận dữ. Nếu Kusanagi – kun nhận hết mọi trách nhiệm thì…

- Không sao. Onee – chan đã dạy tớ một điều rằng: làm đàn ông thì phải biết nhận hết mọi trách nhiệm về mình. Thật sự, tớ là người đã bắt đầu, vậy thì chính tớ sẽ là người kết thúc. Tớ sẽ ổn thôi!

Kazuma thật là một chàng trai can đảm khi không sợ hãi để đối mặt với Hiyama… Không, thật ra thì Kazuma rất sợ, sợ đến nỗi hai chân còn trụ không vững nữa kìa. Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng đôi răng nanh dài như nanh hổ cứ nhè ra thế kia, là người thường thì ai mà không sợ, Kazuma đâu phải Kozue, dĩ nhiên cậu ẫy rất hãi, có khi còn hơn cả Eri nữa. Chỉ là gương mặt cậu ấy không thể diễn tả được cảm xúc, nên không biểu lộ sự sợ hãi trên đó.

Còn Hiyama… cơn thịnh nộ đã lên đến đỉnh điểm, và còn muốn trào dâng ra ngoài như một ấm nước sôi trào nước. Hiyama hướng đôi mắt đỏ ngầu ấy về Kazuma như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.

- Nghiên cứu… các ngươi… các ngươi… vẫn còn muốn tạo ra loại vaccine đó lên chúng ta sao?

- Vaccine? Cậu đang nói gì vậy?

- ĐỪNG CÓ GIẢ ĐIÊN VỚI TA!

Hiyama bất ngờ phóng đến như một cơn gió thoáng qua và tung một đấm thẳng vào mặt Kazuma. Cũng do trời thương, may mắn thế nào Kazuma đã kịp thời nâng chiếc túi bắt chéo vai chứa toàn sách vở cho ngày học hôm nay lên làm lá chắn, nên thay vì vào mặt, cú đấm của Hiyama đánh trúng vào chiếc cặp. Nhưng do lực của một Chân Tổ vượt trội rất nhiều so với sức chịu đựng của người bình thường, nên Kazuma bay vèo từ điểm A, tung lên trời cao và đáp phịch xuống thềm hoa một cái khá đau và thấm. Đây chỉ là màn dạo đầu của một trận đánh nhau đơn điệu thôi, vẫn còn nhiều trò khác ở phía sau đang đón chờ Kazuma cùng với cơn giận dữ của Hiyama đang đổ dồn xuống chàng Einsteins.

Thấy bất bình và dường như mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát. Eri vừa kinh hãi, vừa chạy đến nắm lấy tay Hiyama.

- Hiyama – kun, thôi đủ rồi, tất cả là do mình tự nguyện trở thành vật thí nghiệm. Kusanagi – kun chỉ muốn tìm hiểu thêm về chúng ta thôi. Dừng lại đi, Hiyama – kun!

- Eri, sau cùng, cậu vẫn chỉ là một cô gái ngây ngô không hiểu chuyện. Và tớ không cho phép bất kỳ kẻ nào dám lợi dụng sự trong sáng của cậu để làm điều xằng bậy. Tránh sang một bên cho tớ!

………………………………………….

………………………………………….

Mọi người đều đã tập trung hết ở trong lớp, chờ đợi cho tiết học đầu tiên chuẩn bị bắt đầu. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sẽ có một vài học sinh đến trường muộn. Đã là trường học thì có vài ba học sinh ngủ nướng, đi trễ rồi bị phạt đứng ngoài hành lang đội xô nước là chuyện rất đỗi bình thường mà. Như thế thì mới được gọi là cuộc sống.

Ngồi thẫn thờ trong lớp, Hebi đang tự hỏi không biết Hiyama đã tìm được Eri chưa. Hebi lo nếu họ không quay về lớp trước 7h thì sẽ bị xem như trễ và bị phạt mất.

- Hiyama – kun đi lâu quá, sensei sắp vào đến nơi rồi!

- Đành chịu. Vì chỉ có duy nhất Hiyama là người biết rõ Eri đang ở đâu. Và chỉ duy nhất Hiyama có thể tìm thấy được cậu ấy mọi lúc mọi nơi. Chúng ta cũng không còn sự lựa chọn nào ngoài việc ngồi yên và chờ đợi!

- Quả nhiên, bên cạnh Eri luôn có Hiyama. Và Hiyama không bao giờ có thể rời xa được Eri. Cho dù Hiyama – kun có là người chút nóng tính, bồng bột, hay cau có thế nào đi nữa, thì cậu ấy vẫn lo lắng cho Eri rất nhiều. Có lẽ, cậu ấy quan tâm đến Eri còn hơn cả bản thân mình!

Nếu như Hebi luôn đứng phía sau, quan sát từng nhất cử nhất động của cả Hiyama và Eri, thì đằng sau Hebi cũng sẽ có Namehari luôn dõi theo cô ấy theo từng giai đoạn dòng chảy của thời gian. Hebi đang suy nghĩ đến điều gì, đang lo toan về điều gì, Namehari có thể cảm nhận được cảm xúc của cô ấy. Và đương nhiên, cũng hiểu được rằng những thanh điệu cảm xúc ấy hướng về ai.

- Hebi, tớ hỏi thật, cảm xúc của cậu dành cho Hiyama…

- Gì cơ?

Có điều gì đó như muốn ngăn Namehari cất lên thành lời. Và rồi thật sự đã có một sự việc khiến Namehari làm rõ cảm xúc của Hebi khi bỗng dưng có một bạn nữ học chung lớp chạy xộc thẳng vào phòng, với dáng vẻ hớt hải, thông báo cho tất cả mọi người.

- Không ổn rồi, ở ngoài sân trường… Kinozuka – kun và Kusanagi – kun… đang đánh nhau kìa!

Nghe được tin không lành, cả Hebi và Namehari đều đứng ngay dậy cùng gương mặt đầy lo âu.

- Hiyama – kun và Einsteins – kun sao. Không hay rồi. Đi nào Hebi!

- Ừ!

……………………………

……………………………

Giờ thì quay về với chiến trận của hai kẻ ngu ngốc kia xem thế nào. Đánh nhau ở vườn hoa không đủ nên cả hai tên điên đó kéo hẳn ra chính giữa sân trường để mọi người theo dõi trận đấu cho rõ. Vì sắp bắt đầu tiết học đầu tiên nên hầu như toàn bộ học sinh của trường đều có mặt đông đủ. Và chính vì có mặt đông đủ nên tất cả mọi người đều đang theo dõi trận đấu giữa hai người họ, một số thì đứng vây thành vòng tròn xung quanh, một số thì đứng trên tầng hai tầng ba để quan sát cho rõ. Một câu hỏi được đặt ra là tại sao trông thấy Hiyama và Kazuma đang xô xát mà không một ai dám đứng giữa can ngăn. Câu trả lời: một phần vì họ không quan tâm và thấy chuyện này rất đỗi thú vị nên quyết định tiếp tục làm khán giả theo dõi, reo hò nhiệt tình như đang xem một trận đô vật mang tầm quốc tế. Số khác thì sợ Hiyama… họ sợ rằng khi đứng ra can ngăn thì sẽ bị mấy cái nanh kia cắm ngay cổ, hoặc bị đánh bay đi mất, nên sau cùng chỉ dám đứng ngoài, bàng hoàng không biết thế nào. Nhưng đương nhiên sẽ có một số khác khôn hơn là đi gọi các Sensei đến giải quyết.

Về Hiyama và Kazuma, trận chiến vẫn diễn ra vô cùng gay cấn. Nói là trận chiến giữa hai người nhưng thực ra chỉ có mỗi Hiyama vung tay vung chân tấn công búa xua, còn Kazuma thì chỉ tìm cách chạy vòng vòng, tránh đòn thôi. Đừng nghĩ Kazuma thể lực kém, chỉ biết cắm mắt vào mấy nghiên cứu, không chú trọng đến sức khỏe mà xem thường. Tuy yếu đuối bánh bèo thật, nhưng nếu xét về khả năng lẩn trốn và né tránh thì đến Ayame cũng phải tôn Kazuma là bậc thầy. Chẳng phải cậu ta vẫn tránh Kozue suốt đấy thôi. Chỉ cần nhìn thấu được hướng tấn công cũng như thói quen của Hiyama, thì Kazuma đã có thể thoát nạn bằng mấy cú chạy lòng vòng.

Vì cứ chạy tới chạy lui nên Hiyama càng trở nên tức tối hơn.

- Oi, sao cứ chạy mãi thế hả? Đã là đàn ông thì nhào vô đánh cho đàng hoàng coi!

- Xin lỗi, nhưng tớ chỉ biết tránh đòn thôi. Còn đánh nhau thì với một con mèo hoang, tớ đánh còn không lại nữa mà!

- Gru, đồ ẻo lả yếu đuối!

Và như thế, Hiyama cứ tiếp tục giáng cơn thịnh nộ của mình xuống từng cú đấm, từng cú đá. Đối với một Chân Tổ từng được đi săn, từng thực chiến và giết một con gấu lớn trong vòng vài phút thì việc đạp nát cả đất là chuyện bình thường. Tính ra thì Kazuma còn sống sót cho đến tận thời điểm này đã là may mắn lắm rồi. Nếu là người khác, thì chắc họ sẽ tiêu đời trong vài giây sau khi bị Hiyama đấm trúng.

…………………

Đứng bên ngoài quan sát trận đấu, Eri cũng rất muốn nhảy vào can ngăn nhưng không được. Vì cô biết Hiyama sẽ không lắng nghe mình và tiếp tục để sự phẫn nộ điều khiển tâm trí. Eri chỉ hiểu thân phận mình trong cuộc tay đôi này là trở thành một trong những khán giả đứng bên ngoài, vừa lo lắng, vừa cầu nguyện xin đức Chúa đừng để họ bị thương.

- Eri – chan!

- Hebi – chan, Namehari – kun!

Thật may mắn khi Hebi và Namehari đã đến được chỗ Eri. Trông thấy Hebi, theo phản xạ tự nhiên của cơ thể, Eri ôm chặt lấy Hebi như muốn nhận sự che chở an ủi.

- Eri – chan, chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao Hiyama và Kusanagi – kun…

- Hebi – chan… Hebi – chan… chỉ vì tớ mà… Hiyama – kun…

……….

Trận chiến kéo dài hơn 15 phút và cả Hiyama lẫn Kazuma đều có dấu hiệu xuống sức rõ. Nếu là Kazuma thì còn có thể hiểu được, nhưng tại sao ngay cả một Chân Tổ như Hiyama lại có thể dễ dàng thấm mệt như vừa chạy việt dã suốt 2 tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Rồi Hiyama chợt nhận ra rằng địa thế sân nhà, hoàn toàn không thuận lợi đối với mình. Ở trên thì có ánh sáng mặt trời, tuy ánh nắng không thể gây tổn thương về mặt thân thể trừ khi chẳng may đưa mắt nhìn thẳng trực diện, nhưng buổi sáng, bao giờ cũng là khoảng thời gian khiến cho dòng máu Chân Tổ hoạt động kém đi nhiều so với ban đêm. Tất cả mọi giác quan, mọi sức mạnh thể chất đều sẽ giảm xuống đáng kể nếu hoạt động quá nhiều vào ban ngày. Thứ hai, đó chính là tiếng ồn xung quanh. Chân Tổ trong điều kiện chiến đấu thường tỏa ra một làn sóng âm tương tự như loài dơi, nếu cùng một lúc có quá nhiều âm sóng lạ cùng hòa trộn vào nhau, sẽ khiến cho Chân Tổ cảm thấy choáng váng. Vì hai lý do trên, nên sức mạnh của Hiyama hiện tại không hơn gì một con người bình thường, việc cậu ta xuống sức nhanh cũng là điều vô cùng dễ hiểu.

- Chết tiệt, nếu mình không kết thúc nhanh vụ này, e rằng mình sẽ cầm trước thất bại mất. Giá như có vài bịch máu ở đây thì hay biết mấy!

Hiyama thừa biết mình sẽ gặp rất nhiều bất lợi nếu không đánh trúng được Kazuma dù chỉ một cái. Chân Tổ khi xuống núi, vào thị trấn của con người buổi sáng thường được khuyến cáo không nên dốc toàn bộ sức lực của mình, nếu không muốn xuống sức nhanh và trở nên vô dụng. Nhưng rồi Hiyama chợt nảy ra một ý tưởng hết sức táo bạo.

- Đành thế thôi, không còn cách nào khác!

Thay vì tiếp tục sồn sồn tấn công, Hiyama chợt khựng lại giữa chừng, khiến cho Kazuma cũng không cần phải chạy lòng vòng nữa. Thấy thái độ của Hiyama có chút thay đổi, Kazuma không hề lơ là mất cảnh giác. Vẫn còn nhiều điều mình chưa hiểu rõ về Chân Tổ nên cách tốt nhất là nâng cao đề phòng.

- Cậu ta đang dự tính làm gì thế nhỉ?

Đôi mắt đỏ ngầu của Hiyama không những phát sáng, mà toàn thân thể cậu ta còn tỏa lên một chùm sáng màu tím hơi đỗi ghê rợn. Người thường như Kazuma hay bất kỳ học sinh nào xung quanh đây có thể thấy được chùm sáng đó trừ duy nhất đôi mắt nhìn xuyên thấu của Chân Tổ. Đối với Eri, Hebi và Namehari, thì khi xuất hiện chùm sáng đó, như muốn nói lên rằng một điều cực kỳ tồi tệ chuẩn bị xảy đến.

- Hiyama – kun, không lẽ cậu ấy định…

- Không được Hiyama – kun. Cậu không thể sử dụng Spejas!

Trễ mất rồi còn đâu, Hiyama đã kích hoạt cái gọi là Spejas gì gì đó rồi. Toàn thân thể Hiyama bỗng dưng tự phân tán thành những con dơi nhỏ trước mặt biết bao nhiêu người. Những con dơi nhỏ ấy bay theo thành một bầy đàn với số lượng lên đến cả trăm con chứ không ít. Chúng bám lấy xung quanh Kazuma như thể một chiếc lồng khiến Kazuma không tài nào thoát ra được. Kazuma càng cố vùng vẫy, càng cố chạy ra ngoài thì lũ dơi cứ bám theo không dứt. Nói theo một khía cạnh khác, Kazuma hoàn toàn bị mắc kẹt trong đám dơi ấy.

- Gì thế này? Đây được gọi là khả năng của Chân Tổ ư? Cậu ta, có thể điều khiển được dơi sao?

Kazuma chợt nhận ra một bóng dáng ai đó đang ngay phía sau lưng mình. Cái cảm giác ghê rợn và đáng sợ này… đích thị chỉ có ở duy nhất một người mà thôi.

- Hiyama Kinozuka!

- Cho ta xin ít máu nhé!

Vậy ra mục đích ngay từ đầu của Hiyama là hút máu Kazuma. Vì sức mạnh đang mất dần trong cở thể nên Hiyama đã nghĩ ngay đến việc hút máu Kazuma để hồi phục lại thể lực. Giờ thì không còn đường trốn nữa rồi, xung quanh được bao phủ bởi một bức tường thành toàn dơi và dơi, muốn chạy lòng vòng để né tránh cũng không được, Kazuma chỉ còn nước chấp nhận chìa cái cổ mình ra trở thành chỗ hứng lấy hai chiếc răng nanh kia cắm phập vào thôi.

Nhưng may mắn thế nào, khi Hiyama đưa bàn tay nắm lấy cổ Kazuma, thì bỗng dưng có một thứ gì đó sáng chóe lên trong tic tắc, theo sau đó là hiện tượng kích điện giật Hiyama, buộc cậu ấy phải thu tay về ngay lập tức. Vì quá đỗi bất ngờ, nên theo phản ứng tự nhiên, Hiyama lại biến thành những con dơi đen, bay ra chỗ khác, tạo khoảng cách vừa đủ với Kazuma. Làm như vậy thì Kazuma cũng thoát khỏi được chiếc lồng dơi đó.

Hiyama nhìn xuống tay phải của mình, cả bàn tay… không, nói chính xác hơn là nguyên cả cánh tay phải của Hiyama, làn da trắng như viên ngọc trai của cậu ấy bị cháy xém loang lổ khắp nơi giống như một thằng nhóc chơi ngu vừa đưa cả một bàn tay vào lò bếp khi lửa đang cháy phừng phừng vậy. Hiyama bị thương nặng rồi. Vết bỏng rát, cháy xém đó thật sự rất đau đớn, khiến cho Hiyama phải cắn răng chịu đựng.

- Tại sao… mình lại không thể chạm vào hắn… lẽ nào…

Chính bản thân Kazuma cũng không hiểu tại sao mình lại thoát chết trong gang tấc. Theo những gì mình có thể nhớ được thì vào giây phút lâm chung khi Hiyama cố tình bóp lấy cổ cậu, thì đột nhiên có một thứ gì đó sáng chóe lên trong giây lát, rồi có thứ gì đó giống như một tia điện chạy xẹt ngang qua và Hiyama đã tự động phá tấm lồng dơi cho Kazuma. Thứ gì đó ở cổ đã cứu sống lấy mình.

- À, chắc là do…

Kazuma đưa tay vào trong áo mình và lấy ra sợi dây chuyền thánh giá bạc mà Ayame đã đưa cho trước khi đến trường. Đồng thời, Kazuma cũng nhớ đến những gì Eri đã kể cho mình nghe về điểm yếu của Chân Tổ.

- Vì là thánh giá được chưng cất từ bạc nguyên chất 100% nên mới có thể gây sát thương lên Chân Tổ. Đây quả đúng là bùa hộ mệnh mà Onee – chan đã tặng cho mình. Onee – chan, em yêu chị nhiều lắm!

…………

Với Chân Tổ, bạc nguyên chất chẳng khác gì một thứ vũ khí giết người cực kỳ nguy hiểm. Dĩ nhiên thị tộc Chân Tổ đã có một số giải pháp để khắc phục điểm yếu này như tránh chạm vào bạc hay đeo găng tay để không trực tiếp chạm vào bạc. Chỉ vì Hiyama quá khinh địch nên mới ăn phải một đòn gần như chí mạng như vậy. Mới chỉ vô tình có một vài giây thôi, cả cánh tay phải của Hiyama dường như không còn dùng được nữa rồi. Nếu để lâu hơn thì không biết điều tồi tệ gì sẽ xảy ra nữa.

- Bạc nguyên chất ư. Làm thế nào ngươi có được thứ bạc nguyên chất trong khi lượng bạc ở Nhật Bản đang trong thời kỳ quý hiếm?

Nói ra không phải buồn nhưng đúng thật là lượng bạc khai thác ở các hầm mỏ thuộc địa phận Nhật Bản đang giảm dần đến gần con số quý hiếm. Thế nên, tất cả những món đồ dùng đều được làm từ loại bạc nhân tạo hay bạc có pha thêm một số khoáng vật khác như chì hay kẽm. Chỉ cần bạc thiếu nguyên chất 1% thôi, cũng không thể gây ảnh hưởng đến Chân Tổ. Trong khi cây thánh giá của Kazuma.

- Cái này là do bạn của chị tớ đi du lịch nước ngoài về tặng lại. Có thể dùng bạc tinh nguyên làm nên một món đồ trang sức cả mặt cả dây như vậy thì chứng tỏ đất nước đó hẳn phải giàu về bạc lắm. Là nước nào nhỉ… để xem… hình như là…Úc… hoặc cũng có thể là Mexico…

Đang giữa trận chiến mà đầu óc hắn cứ để đâu đâu. Hiyama và Kazuma sẽ không bao giờ có thể thấu hiểu nhau nếu như Hiyama vẫn còn giữ ý định thù vặt đến chừng ấy. Nhưng một phần cũng do thái độ quá tỉnh của Kazuma càng làm cho sự phẫn nộ trong Hiyama cứ tăng lên không ngừng.

- Vậy thì thử cái này xem!

Lần này, Hiyama không đích thân ra tay tấn công, mà lệnh cho những con dơi của mình bay ồ ạt đến mục tiêu. Chân Tổ thì không thể chạm vào bạc nguyên chất, nhưng còn dơi thì không. Chính vì thế nên việc dơi bay đến hút máu giúp Hiyama là chuyện đơn giản thôi. Kể cả khi Kazuma có vũ khí giúp đánh bại Chân Tổ đi chăng nữa cũng không phải đối thủ của mấy con dơi này.

- Dừng lại, làm ơn dừng lại…DỪNG LẠI!

Tiếng hét của Eri cất lên như một âm vang bao trùm lấy cả ngôi trường. Và không hiểu lý do vì sao, tất cả những con dơi tổng đồng loạt lao thẳng đến Kazuma đột nhiên khựng lại giữa không trung. Chúng không động đậy hay nhúc nhích, cứ như tượng đá vô tri vô giác vậy. Chúng không còn ý định tấn công Kazuma nữa và cùng rơi bịch xuống mặt đất giống như chúng đã chết không bằng.

Nếu là người bình thường thì họ sẽ thắc mắc tại sao tiếng hét của Eri lại khiến lũ dơi bất động. Nhưng còn đối với những người trong cuộc như Hebi, Namehari, thậm chí là cả Hiyama thì hiểu rất rõ chuyện gì đã xảy ra. Cũng vì hiểu rất rõ Eri, thế nên Hiyama mới lặng nhìn cô ấy với ánh mắt phiền muộn, hụt hẫng và vô cùng thất vọng.

- Eri… tại sao… cậu…

Cái cảm giác nhói đau trong lòng Hiyama rất khó diễn tả bằng lời. Nó đau thắt còn hơn cả cơn đau bỏng rát cháy xém trên cánh tay phải. Nó đau còn hơn cả bị cọc đóng vào tim. “Phản bội”… Hiyama cảm giác như bị phản bội không chỉ một mà đến hai lần. Nếu không phải là “phản bội” thì Hiyama đã không thất vọng tràn trề khi Eri không chỉ làm bất động đàn dơi của mình, mà cô ấy còn làm bất động cả chính Hiyama nữa. Giờ đây, ngay cả nhúc nhích một ngón tay, Hiyama cũng không thể chứ đừng nói đến là mở miệng nói một lời.

- Hiyama – kun, làm ơn… xin cậu đừng đánh nhau nữa Hiyama – kun. Kusanagi – kun không có lỗi gì cả, tất cả đều do mình hết. Xin cậu đừng đánh Kusanagi – kun…

Kusanagi – kun, Kusanagi – kun… cái tên đó đã khiến cho cậu mu muội đến vậy sao? Chỉ vì tên đó mà cậu sẵn sàng gột bỏ đi những gì cao quý nhất của Chân Tổ chúng ta. Thật không thể tha thứ, thật không thể tha thứ.

Ngay cả khi bị bất động toàn thân thể, nhưng sự phẫn nộ trong Hiyama không vì thế mà ngưng trào dâng. Hiyama cố vận hết mọi sức lực của mình, bất chấp mọi nguy hiểm có thể xảy đến với chính bản thân để giải thoát khỏi sự bất động này. Và chỉ cần thoát khỏi nó, thì Hiyama sẽ không bỏ qua cho Kazuma. Nhất định, phải đấm một cái vào mặt Kazuma thì cậu ấy mới nguôi giận.

………

Nhưng Hiyama chưa kịp làm gì thì bỗng dưng có một bàn tay đặt lên vai phải cậu ta. Hiyama liếc mắt đánh sang phải thì thấy bóng dáng của một cô gái đang xoay người như một diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp. Cô ấy không chỉ xoay người cho vui mà thật sự ra là tung chân đá một phát ngay cổ Hiyama, khiến cho cậu ấy lộn vài vòng trên mặt đất, cho đến khi văng rầm vào gốc cây gần đó mới thôi.

Một cú đá nhanh, gọn, chính xác và cực kỳ chuyên nghiệp nếu đánh giá dựa vào góc xoay, vị trí cũng như thời gian kết thúc. Và cô gái thực hiện cú đá đó phủi tay phù phù cùng với ánh mắt cực kỳ đáng sợ hướng thẳng về Hiyama.

- Oi, ngươi tính làm gì tên ngốc Kazuma thế hả? Nếu muốn giết cậu ta thì trước tiên phải bước qua xác Kozue này rồi hẵng tính nhé!
Chương trước Chương tiếp
Loading...