The Madness Of Lord Ian MacKenzie

Chương 13



Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, Curry thì thích thú, vị linh mục cau mày lo lắng còn Bellamy trông sửng sốt trong khi Mac tỏ ra sốt ruột. Chỉ có Ian vẫn chẳng tỏ thái độ gì. Anh nhìn như thể anh đang chờ người ta thông báo có hay không có trứng trong bữa sáng.

“Vì cái quái gì mà không thể?” Mac hỏi. “Ian thích cô, cô hiểu nó và nó cần một người vợ.”

Beth xoắn hai bàn tay lại với nhau. “Đúng, nhưng tôi có lẽ không cần một tấm chồng.”

“Một người chồng chính xác là thứ cô cần,” Mac làu bàu. “Nó sẽ giữ cô và vợ tôi không chạy lăng quăng trong cái casino bất hợp pháp đó.”

“Mac,” Tiếng của Ian vang lên. “Em sẽ nói chuyện một mình với Beth.” Mac lùa bàn tay vào mái tóc nâu đỏ. “Xin lỗi,” anh nói với Beth. “Tôi đang hơi bị bức bối. Hãy cưới cậu ta đi. Ít nhất gia đình chúng tôi đang cần một người có đầu óc kha khá.”

Không đợi cô trả lời, anh kéo vị linh mục, cô hầu gái, Bellamy và Curry ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Tiếng mưa rơi lộp độp va vào cửa sổ vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Cô cảm nhận được cái nhìn của Ian như muốn xuyên thủng một lỗ trên đầu cô nhưng lúc này đây, cô không thể nhìn anh.

“Em đã quyết định không kết hôn lần nữa.” Beth cố gắng để giữ giọng nói kiên quyết nhưng thất bại. “Em quyết định sống như một bà quả phụ giàu có, đi du lịch, tận hưởng cuộc sống và giúp đỡ mọi người.”

Lời cô nói nghe thật yếu ớt, cũng như cô lúc này.

“Một khi em là vợ anh, Fellows sẽ không thể động tới em,” Ian lên tiếng như thể anh không nghe thấy lời cô nói.

“Cấp trên của hắn ra lệnh hắn phải tránh xa gia đình anh và khi em cưới anh, em cũng sẽ thuộc về gia đình này. Hắn không thể bắt hoặc làm phiền em. Sự bảo vệ của anh và của Hart sẽ cũng dành cho cả em nữa.”

“Điều này cũng không ngăn được việc hắn ta quấy rầy anh đúng không?”

“Hắn ta không được phép vào vùng Kilmorgan và Hart sẽ khiến hắn gặp rắc rối nếu hắn cố tình tiếp cận em ở bất kỳ đâu. Anh hứa với em điều này.”

“Không phải anh nói Hart đang ở Rome hay sao? Nếu anh ấy không muốn mở rộng sự bảo vệ dành cho em thì sao?”

“Anh ấy sẽ làm thế. Anh ấy ghét Fellows và sẽ làm bất kỳ điều gì để ngăn cản hắn.”

“Nhưng...”

Lời đề nghị bất ngờ này như khiến cô ngạt thở và cô cảm thấy mông lung trong việc tìm lời khước từ. Nhưng cô đã tìm ra.

“Ian, có một điều anh không biết về em. Cha em chưa bao giờ là nhà quý tộc Pháp. Ở Anh ông ấy tự nhận với mọi người rằng ông ấy là một tử tước và ai cũng tin điều này. Có lẽ ông ấy khá giỏi bắt chước cách cư xử của giới quý tộc. Nhưng ông ấy đến từ một tầng lớp thấp kém giống như bất kỳ ai trong khu ổ chuột East End.”

Cái nhìn của Ian trượt khỏi cô. “Anh biết. Ông ấy là một kẻ lừa gạt lòng tin đã phải chạy trốn để không bị bắt ở Pari.”

Beth như ngừng thở. “Anh biết ư?”

“Khi anh quyết định tìm hiểu về ai đó, anh tìm hiểu mọi thứ.”

Cổ họng cô như xiết lại. “Các anh của anh có biết không?”

“Anh thấy không có lý do gì phải nói cho họ biết.”

“Và anh vẫn muốn cưới em?”

“Đúng vậy, tại sao không?”

“Bởi vì em không phải là người phụ nữ mà con trai của một công tước nên cưới,” Cô gần như hét lên. “Nguồn gốc của em nhớp nhúa - em chỉ khá hơn mấy cô người hầu có một chút thôi. Em sẽ làm tổn hại đến anh.”

Anh nhún vai đặc trưng kiểu Ian. “Mọi người đều tin em là con gái của một quý tộc. Thế là quá đủ cho đám quý tộc Anh bảo thủ.”

“Nhưng đó là lời nói dối.”

“Em và anh biết sự thật và những người thích kiếm chuyện cũng sẽ thoả mãn.”

“Ian, anh sẽ biến em thành một kẻ lừa đảo lòng tin, giống như cha em. Em sẽ chẳng tốt đẹp gì hơn ông ấy.”

“Em tốt hơn. Em tốt hơn hàng trăm lần.”

“Nhưng nếu ai đó phát hiện ra... Ian, điều đó sẽ thật khủng khiếp. Những tờ báo...”

Anh không thèm nghe. “Chúng ta không hề bình thường, em và anh,” anh nói. “Chúng ta đều là những người kỳ quặc mà không ai biết phải đối xử với chúng ta thế nào. Nhưng chúng ta hợp với nhau.” Anh cầm tay cô, đặt lòng bàn tay cô áp vào bàn tay anh rồi lồng chúng vào nhau. “Chúng ta là dành cho nhau.”

Anh như đang nói, Chúng ta là những kẻ trôi dạt và không ai muốn chúng ta, không ai để ý đến con người thực của chúng ta. Chúng ta có thể ở bên nhau. Đừng như vậy, Xin hãy cưới anh, Beth...Anh yêu em.

Ian đã nói điều này với cô trong đêm đầu tiên họ gặp mặt ở nhà hát rằng anh không bao giờ có thể yêu cô. Cô không thể mong chờ điều này. Mặc khác, giống như Mac đã nhận xét, họ hoà hợp với nhau. Beth đã không còn sửng sốt với những lời nói bất ngờ của anh, không thấy khó chịu khi anh nhìn như thể anh chưa từng nghe thấy lời cô nói.

“Vị linh mục theo đạo công giáo,” cô yếu ớt nói. “Còn em là người của nhà thờ Anh.”

“Cuộc hôn nhân này sẽ hợp pháp. Mac đã xem xét chuyện này. Chúng ta có thể có thêm một buổi lễ khi chúng ta quay lại Scotland.”

“Scotland,” cô lặp lại. “Không phải ở Anh sao.”

“Chúng ta sẽ đi tới Kilmorgan. Giờ đây em sẽ là một phần của nơi đó.”

“Hãy đừng cố làm em cảm thấy tốt hơn, Ian.”

Anh nhướn mày, Ian luôn hiểu lời cô nói theo nghĩa đen. Cô tiếp tục. “Một quý cô cũng muốn được theo đuổi dù chỉ một chút trước khi cô ấy bước chân vào hôn nhân. Được tặng nhẫn kim cương và những thứ đại loại như thế.”

Bàn tay của Ian xiết lại. “Anh sẽ mua cho em chiếc nhẫn lớn nhất em từng thấy, gắn đầy đá sa-phia giống như màu mắt em.” Trái tim cô như lỡ một nhịp. Ngay khi anh không thể nhìn thẳng vào cô, cái nhìn của anh vẫn quá dữ dội.

Cô nhớ lại giây phút nín thở khi anh thực sự nhìn thẳng vào mắt cô. Lúc đó họ đang làm tình. Mắt của anh rất đẹp, nhìn cô chăm chú như thể cô là con người duy nhất trên thế giới này. Người duy nhất có ý nghĩa với anh. Cô sẽ sẵn lòng trả mọi giá để anh lại nhìn cô như vậy.

“Tức chết đi được, Ian Mackenzie,” cô thì thầm.

Có người gõ nhẹ lên cánh cửa, và Curry ngó đầu vào trong phòng. “Mưa đã nhỏ dần và gã thám tử mẫn cán đó đang mất hết kiên nhẫn.”

“Beth,” Ian nói, bàn tay đang cầm tay cô xiết lại.

Beth nhắm chặt mắt. Cô bám lấy bàn tay của Ian như thể cô đang chết đuối và anh là thứ duy nhất cô có được. “Được rồi, được rồi,” cô nói, giọng cô run rẩy giống như cơ thể cô lúc này. “Chúng ta nên hoàn thành việc này nhanh lên, trước khi gã thám tử lao vào như một cơn bão.”

Và việc này đã được hoàn tất. Beth mở to đôi mắt màu xanh với trái tim xiết lại khi cô lặp lại lời thề. Với Curry, Mac và Bellamy làm chứng, cuộc kết hôn được linh mục cấp phép. Ian đeo vào ngón tay của Beth chiếc nhẫn trơn mà anh dặn Curry mang theo, một chiếc nhẫn tạm thời cho đến khi anh có thể mua cho cô một chiếc nhẫn sa-phia thật lớn. Khi anh hôn cô, anh nếm được hơi nóng còn đọng lại sau cuộc làm tình của họ cũng như sự căng thẳng của cô.

Họ đi ra ngoài cùng nhau. Ian cầm chiếc ô che cho cả anh và Beth. Ian cố tình phớt lờ Fellows và đám đông cảnh sát Pari cùng đám nhà báo đang vây đợi bên kia con phố.

Chiếc xe ngựa của Ian tiến đến khi họ xuất hiện, chắn trước tầm nhìn của Fellows. Hắn ta bước vòng qua xe ngựa để tiến tới chỗ Ian và Beth đang tay trong tay.

Ánh mắt Fellows hiện rõ sự dữ tợn, bộ ria mép ướt sũng nước mưa. Biểu hiện dữ tợn của hắn ta giống như một gã kiệt sức đã bám đuổi theo con mồi suốt đêm nhưng giờ lại chứng kiến con mồi chạy thoát mất.

“Ian Mackenzie,” hắn gằn giọng nói. “Bạn tôi ở Surete đến để bắt giữ ngài vì tội bắt cóc cô Beth Ackerley và giam giữ con tin trong quán trọ này.” Beth ló ra khỏi xe ngựa, một nơi trú ẩn ấm áp thoải mái để tránh mưa. “Ồ, đừng buồn cười như thế, ngài thám tử. Anh ấy không bắt cóc tôi.”

“Tôi có nhân chứng nhìn thấy anh ta kéo cô ra khỏi một hang ổ cờ bạc và ép buộc cô đến đây.”

Ian chậm rãi gập ô, giũ nước và xếp gọn nó vào trong xe ngựa. “Cô Beth Ackerley đã không còn tồn tại,” anh nói, tập trung nhìn về phía nhà trọ họ nơi vừa rời đi. “Chỉ có quý bà Ian Mackenzie ở đây.”

Anh xoay người và leo vào trong xe ngựa trước khi Fellows bắt đầu nói lắp bắp. Mac cũng ra khỏi nhà trọ với nụ cười hoan hỉ trên mặt, Curry theo sau cầm một chiếc vali và Ballamy với chiếc làn đựng rượu, bánh mỳ Ian đã mua của chủ nhà trọ.

“Mi đã thua trận này rồi, Fellows,” Mac nói, vỗ lên bờ vai sũng nước của gã thám tử. “Chúc may mắn hơn vào lần sau.” Anh leo vào trong xe ngựa và ngồi thụp xuống đối diện với Beth và Ian, mỉm cười khoái trá với họ. Bellamy leo lên xe ngồi cùng với người đánh xe còn Curry nhảy vào trong xe ngựa và đóng sập cửa trước mặt Fellows. Đôi mắt gã thám tử hằn lên những vệt vàng giống màu mã não và Ian biết việc anh thắng gã chỉ là tạm thời. Trận đánh này đã thắng nhưng cuộc chiến tiếp theo vẫn còn dữ dội.

******

Họ lập tức đi đến Scotland vì bỗng nhiên Ian có việc cực kỳ gấp ở đó, Beth chỉ có vài giờ để đóng gói đồ đạc và nói lời tạm biệt với Isabella.

“Ôi, bạn yêu quý. Mình hạnh phúc quá.” Nước mắt làm ướt hai hàng mi của Isabella khi cô ôm chặt lấy Beth. ‘Mình luôn muốn có chị em gái và bạn là người tốt nhất mình có thể nghĩ đến.” Cô ôm Beth vòng hết cánh tay. “Hãy làm cậu ấy hạnh phúc. Ian xứng đáng được hạnh phúc hơn bất kỳ ai trong số anh em họ.”

“Mình sẽ cố,” Beth hứa.

Lúm đồng tiền của Isabella lộ ra. “Khi mình trở lại London, bạn sẽ đến và ở với mình nhé. Chúng ta sẽ có vô số điều vui vẻ với nhau.”

Beth giữ lấy bàn tay của Isabella. “Bạn có chắc là bạn không muốn đi cùng bọn mình bây giờ không? Mình sẽ nhớ bạn lắm.”

“Mình cũng sẽ nhớ bạn, bạn yêu quý. Nhưng không được. Bạn và Ian cần ở một mình với nhau và Kilmorgan -” cô đột nhiên ngừng lại, nỗi đau tràn đầy trong mắt. “Mình có quá nhiều kỷ niệm ở đó. Mình vẫn chưa sẵn sàng.”

Họ lại ôm nhau. Beth không nhận ra cô ngày càng yêu quý Isabella nhiều đến thế nào. Người phụ nữ trẻ với trái tim nồng hậu đã che chở Beth dưới đôi cánh của mình và đã mở ra cho cô một thế giới mới đầy sự ngạc nhiên.

Isabella cũng ôm Ian, bảo rằng cô cảm thấy mừng cho Ian đến thế nào.

Cuối cùng thì Beth và Ian cũng đến được ga tàu hỏa cùng với Curry, Katie và một đống đồ đạc nào hộp nào túi. Beth nhanh chóng nhận ra những người quý tộc được ưu tiên thế nào khi Ian dẫn cô vào khoang hạng nhất và Curry trông coi hành lý, vé tàu và Katie. Dù rằng Ian đã từng khẳng định anh chẳng thích hợp với bất kỳ nơi nào, anh vẫn là một đức ngài, em trai của một công tước, đủ giàu có và cao quý để không để ý đến những chi tiết vụn vặt của cuộc sống.

Anh đã có người chú ý đến những việc đó cho mình.

Giọng nói bà Barrington vẫn thường vang lên trong đầu Beth đã trở nên nhỏ dần trong những ngày vừa qua và vào lúc này Beth chỉ nghe thấy nó yếu ớt. Cô đã cố gắng lắm rồi, cô gái của tôi. Chú ý đừng làm quá sức đấy.

Cô tự hỏi Thomas sẽ nói gì và nhận ra giọng nói của anh đã hoàn toàn biến mất.

Nước mắt làm nhòe sân ga đang chầm chậm trôi lướt qua cửa sổ khi tàu hoả bắt đầu chuyển động.

Ian thậm chí chẳng quan tâm liệu Curry có lên kịp tàu khi họ rời đi không. Beth so sánh chuyến đi này với chuyến đi của cô từ sân ga Victoria: người quản gia già thở khò khè của bà Barrington tuy cố gắng giúp cô nhưng lại làm rơi mọi thứ ông ta cầm, Katie thấy rằng hành lý của họ rất dễ bị ăn trộm và chúng sẽ không bao giờ tìm lại được, và cô hầu gái của quý bà được Beth thuê thì lại kích động với “mọi thứ từ nước ngoài” và trốn biệt sau vài phút.

Tất nhiên, Curry chẳng gặp vấn đề như vậy. Khi họ lướt qua Pari, cậu ta bình thản xuất hiện ở cửa khoang, nói với họ rằng cậu ấy đã gọi trà và trả tiền vé, rồi hỏi họ có cần thứ gì nữa không. Rất hiệu quả, rất điềm tĩnh như thể ông chủ của cậu ta đã không hề gấp gáp cưới vợ và đang làm một chuyến đi hàng trăm dặm. Khi họ đã đi xa khỏi Pari và chạy chầm chậm qua nhiều vùng đang ngập trong mưa của nước Pháp, Beth cũng nhận ra Ian rất bồn chồn. Chỉ sau nửa giở ở trong khoang riêng, Ian bỏ đi lang thang trên tàu hoả, đi lên đi xuống rồi lại đi xuống đi lên. Khi họ đến Calais (*) và lên tàu tới Anh, anh vẫn đi tới đi lui trên boong tàu trong khi Beth ngủ một mình trong cabin cá nhân của họ.

(*) Calais: là tỉnh lỵ của tỉnh Pas-de-Calais, thuộc vùng hành chính Nord-Pas-de-Calais của nước Pháp.

Cuối cùng, trong hành trình từ Dover (*) tới cảng Victoria, Beth đứng chắn đường khi Ian định đứng lên để rời khỏi khoang.

(*) Dover: Eo biển Dover hay eo biển Calais (tiếng Anh: Strait of Dover hay Dover Strait; tiếng Pháp: Pas de Calais) là eo biển giữa Anh và Pháp, đây là nơi gần lục địa Châu Âu nhất của nước Anh.

“Có chuyện gì thế?” cô hỏi. “Tại sao anh không muốn ngồi xuống đây?”

“Anh không thích không gian chật hẹp.” Ian vừa nói vừa mở cửa đi ra hành lang, những giọt mồ hôi li li phía trên môi anh.

“Anh không như thế khi đi bằng xe ngựa.”

“Anh có thể yêu cầu xe ngựa dừng lại bất kỳ khi nào anh muốn. Anh không thể ra khỏi tàu hỏa hay tàu thuỷ bất kỳ lúc nào.”

“Đúng như vậy.” Cô chạm lên môi cô,” Có lẽ chúng ta có thể tìm cái gì đó làm anh xao lãng chuyện này đi.”

Ian bất ngờ đóng cửa lại. “Anh ra ngoài vì muốn giữ bàn tay không chạm vào em, một điều quá sức đối với anh.”

“Chúng ta sẽ ở trên tàu trong một vài giờ,” Beth nói tiếp.

“Và anh chắc chắn Curry sẽ đảm bảo chúng ta không bị quấy rầy.” Ian kèo rèm xuống và quay về phía cô. “Em có ý tưởng gì nào?”

Beth không nghĩ họ có thể làm được nhiều thứ trong cái khoang xe lửa bé tẹo này nhưng Ian đã chứng minh khả năng xoay sở của mình. Cô thấy trang phục của mình đã bị cởi ra một nửa và đang quấn quanh chân anh khi anh quỳ trước cô. Trong tư thế này họ mặt đối mặt với nhau và Beth ngắm nhìn mắt anh, hy vọng anh thực sự nhìn thẳng vào cô một lần nữa. Nhưng lần này, khi anh lên đỉnh, Ian vẫn nhắm mắt và nghiêng đầu sang chỗ khác.

Vài phút sau đó, Beth đã mặc lại trang phục và ngồi thở hổn hển trong khi Ian lại tiếp tục đi đi lại lại trên tàu.

Khi Beth chia sẻ chiếc giường với Thomas, họ thường kém sôi nổi hơn và thường theo lối truyền thống, nhưng cuối cùng luôn là những nụ hôn thầm lặng và những lời thì thầm yêu đương. Giờ thì Ian đi lang thang trên tàu và Beth ngồi cô đơn một mình, ngắm nhìn những vùng thôn quê xanh mướt của nước Anh lướt qua. Cô thấy vang lên lời tuyên bố thực tế của Ian vài tuần trước: Tôi không mong chờ tình yêu từ em. Tôi không thể yêu em.

Hành lý được đưa đến nhà ga đầy đủ, nhưng khi họ lên một chiếc xe ngựa trang nhã bên ngoài ga - được Curry thuê - nó lại đưa họ đến Strand (*) thay vì đến ga Euston. “Chúng ta dừng lại ở London ư?” Beth ngạc nhiên hỏi. Ian trả lời bằng cái gật đầu nhẹ. Beth nhìn chăm chú qua khung cửa sổ chỉ thấy một London ảm đạm trong mưa, trông bụi bẩn và xám xịt hơn những đại lộ và công viên nước Pháp cô đã nhìn thấy. “Nhà của anh gần đây sao?”

(*) Strand: một con phố nằm trên vùng ven của London

“Tất cả mọi người trong nhà anh đều đã thu dọn đồ đạc và đến Scotland trong khi anh ở Pháp.”

“Vậy thì chúng ta sẽ ở đâu?”

“Chúng ta sẽ ghé thăm một nhà buôn.”

Mọi sự trở nên rõ ràng khi Ian dẫn cô vào trong một cửa hàng nhỏ trên phố Strand, nơi ngập tràn những đồ vật phương Đông quý hiếm. “Ồ, anh định mua thêm đồ sứ thời Minh,” cô nói. “Một chiếc bình ư?”

“Chiếc bát. Anh chẳng biết gì về những chiếc bình thời Minh.”

“Chúng không giống nhau ư?”

Anh nhìn cô như thể cô bị mất trí, do vậy Beth ngậm chặt miệng và im lặng.

Người bán hàng là một người đàn ông đẫy đà với mái tóc vàng đã xỉn màu và bộ ria mép mềm oặt. Ông ta đang cố gắng lôi kéo Ian chú ý đến một chiếc bình với giá cao gấp mười lần chiếc bát nhỏ nhưng bị sứt mà Ian đòi xem, nhưng Ian lờ đi những nỗ lực của ông ta.

Beth nhìn như bị mê hoặc khi Ian cầm chiếc bát giữa hai ngón tay và kiểm tra nó đến từng chi tiết nhỏ. Anh không bỏ sót chi tiết nào, không vết rạn hay những chi tiết dị thường nào. Anh ngửi nó, chạm lưỡi vào nó. Anh nhắm mắt và đặt chiếc bát áp vào má.

“Sáu trăm đồng ghi-nê(*),” anh nói

(*) đồng ghi-nê: tiền vàng nước Anh thời xưa, tương đương khoảng 21xi-linh.

Người bán hàng vạm vỡ trông ngạc nhiên. “Vì chúa, thưa ngài, ngài đang làm thiệt chính mình đấy. Tôi sẽ chỉ đưa giá ba trăm thôi, tôi là người thật thà. Nó hơi bị mẻ một chút.”

“Nó hiếm,” Ian trả lời. “Nó đáng giá sáu trăm đồng.”

“Được rồi,” người bán hàng cười toe toét. “Vậy thì sẽ là sáu trăm. Quá hời đối với tôi rồi. Ngài không muốn xem những vật khác trong bộ sưu tập của tôi ư?”

Ian đặt chiếc bát đầy vẻ cung kính vào trong bọc bằng nhung mà người bán hàng đặt ở trên quầy. “Tôi không có thời gian. Tối nay, Tôi đưa cô dâu của mình tới Scotland.”

“Ồ,” người bán hàng đôn hậu nhìn Beth với sự thích thú mới mẻ. “Xin cô thứ lỗi. Tôi đã không nhận ra. Tôi xin gửi lời chúc mừng.”

“Điều này khá là đột ngột,” Beth nói nhỏ.

Người bán hàng nâng chiếc bát lên và liếc nhìn Ian, người vừa đặt lại ngón tay to lớn duyên dáng của mình lên chiếc bát. “Tôi rất hân hạnh nếu ngài dành thời gian ở lại thêm và xem xét lời đề nghị của tôi.”

“Chúng tôi thật là may mắn vì đã gặp ông,” Beth nói. “Vì chiếc bát vẫn còn ở đây.”

Người bán hàng đầy vẻ ngạc nhiên. “Không phải là may mắn, thưa quý cô. Ngài Ian đã đánh điện cho tôi từ Pari và yêu cầu tôi giữ chiếc bát cho ngài ấy.”

“Ồ,” khuôn mặt Beth trở nên nóng bừng. “Đúng vậy, tất nhiên là anh ấy đã làm thế.”

Ngoại trừ lúc anh đi tới đi lui trên tàu và trên thuyền, Beth luôn luôn ở bên Ian kể từ sau đám cưới vội vã của họ. Anh chàng Curry tháo vát hẳn phải đánh điện từ một nhà ga nào đó trên đường đi. Lại là những chuyện Ian không phải quan tâm đến. Người giúp việc của người bán hàng gói chiếc bát dưới con mắt canh chừng của Ian. Ian nói rằng người đại diện của anh sẽ mang tiền tới và người bán hàng gật đầu. “Tất nhiên rồi, thưa ngài. Xin chúc mừng lần nữa. Thưa quý cô.”

Người giúp việc giữ cửa cho họ nhưng khi họ bước ra ngoài, Lyndon Mather đang bước ra khỏi xe ngựa ngay phía trước họ. Người đàn ông tóc vàng đẹp trai đứng sững lại và khuôn mặt chuyển thành màu xanh kỳ lạ. Beth đang đặt bàn tay lên khửu tay Ian và Ian đột ngột kéo cô sát vào anh làm cô nghiêng người về phía anh. Mather nhìn vào chiếc hộp dưới tay Ian. “Chết tiệt, ôi, đó là chiếc bát của tôi?”

“Anh đã có được một cái giá rất cao,” Ian đáp trả. Miệng của Mather vẫn mở to.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Beth, người thực sự chỉ muốn chui đầu vào trong chiếc xe ngựa hai bánh gần đó và bỏ trốn. Thay vào đó, cô nâng cằm, đứng nguyên tại chỗ. “Cô Ackerley,” Mather nói cứng nhắc. “Cô không chú ý đến danh tiếng của mình ư. Mọi người có thể đàm tiếu cô là tình nhân của anh ta.”

Mọi người ư, chắc Mather muốn ám chỉ chính mình.

Trước khi Beth có thể trả lời, Ian lặng lẽ nói, “Beth là vợ tôi.”

“Không thể nào.” Mặt Mather bắt đầu tím lại. “Đồ chết tiệt. Tôi sẽ kiện cả hai người vì vi phạm hợp đồng và về mọi thứ.”

Beth tưởng tượng đến cảnh nhục nhã ở toà án, nơi các luật sư đào bới ra quá khứ của cô, khám phá ra cuộc hôn nhân không tương xứng đầy xấu xa của cô với Ian.

“Anh đến để bán đồ,” Ian cắt ngang lời Mather.

“Này?” Mather nắm tay thành nắm đấm. “Anh có ý gì?”

“Ông chủ cửa hàng nói ông ta đang đợi một chiếc bát được mang đến giống như chiếc vừa bán đi. Anh muốn trao đổi cái bát của anh với cái này.”

“Điều này là sao? Đây là cửa hàng của một nhà sưu tập.”

“Hãy để tôi xem nó.”

Sự run rẩy của Mather thực sự hài hước. Hắn ta mở mồm rồi ngậm lại đến vài lần, nhưng Beth nhìn thấy sự tham lam và tuyệt vọng trở thành sự căm phẫn. Mather bật ngón tay và người hầu của anh ta đưa anh ta một chiếc túi lấy từ xe ngựa. Ian hất đầu hướng về phía cửa hàng và họ cùng đi vào trong đó.

Người chủ cửa hàng trông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy họ quay lại nhưng ông ta ra lệnh người giúp việc tìm đến một chiếc hộp bằng nhung khác và Mather lấy chiếc bát ra khỏi túi. Chiếc này này rất khác biệt với những bông hoa trà màu đỏ nhấp nhô phía vành ngoài. Nó không bị mẻ như chiếc kia và màu men sáng lên dưới ánh đèn.

Ian nâng nó lên, kiểm tra nó cẩn thận giống như chiếc bát đầu tiên. “Nó đáng giá một nghìn hai trăm,” anh tuyên bố. Miệng Mather mở tròn thành hình chữ O. “Đúng vậy” hắn lắp bắp.

“Đương nhiên là thế rồi.”

Beth nuốt xuống. Nếu như cô hiểu đúng, Mather định đổi chiếc bát một nghìn hai trăm đồng guinea lấy một chiếc sáu trăm. Chẳng trách Ian lại chế giễu hắn. Beth không hề nghi ngờ sự chính xác trong việc đánh giá của Ian. “Tôi sẽ mua nó từ anh,” Ian nói. Anh gật đầu với người bán hàng.

“Ông sẽ giải quyết thương vụ này chứ?”

“Ian,” Beth thì thầm. “Đó chẳng phải là một số tiền lớn khủng khiếp sao?” Ian không trả lời. Beth mím chặt môi và quan sát Ian lạnh lùng giải quyết vụ mua bán trị giá một nghìn hai trăm đồng guinea, cùng với vài trăm bảng khác cho người chủ cửa hàng, người chẳng làm gì khác ngoài việc đứng đó cạnh họ. Beth đã sống một cuộc sống căn cơ trong một thời gian dài do vậy quan sát một người dường như không biết đến tiết kiệm là gì khiến cô thấy run rẩy. Ian thậm chí không đổ một giọt mồ hôi.

Mặc dù Mather cũng sững sờ như Beth nhưng anh ta vẫn nắm chặt tờ séc trong tay. Chắc hẳn anh ta sẽ lao thẳng đến ngân hàng ngay lập tức. Ian rời khỏi cửa hàng không thèm nói câu chào tạm biệt với Mather, và giúp Beth vào xe ngựa. Curry đưa cả hai chiếc hộp vào trong hòm xe với một nụ cười toe toét trên môi.

(Ghi chú của người dịch: hành động này của Ian sẽ được lý giải tại những chương cuối - hình như là

“Ôi, thật là một vụ làm ăn mạo hiểm,” Beth nói. “Anh vừa đưa cho Lyndon Mather một nghìn hai trăm đồng.”

“Anh muốn chiếc bát.”

“Làm thế quái nào anh biết được rằng chiếc bát đầu tiên có ở cửa hàng? Hay việc Mather sẽ mang đến chiếc nữa? Anh đã ở Pari hàng tuần mà.”

Ian nhìn qua cửa sổ. “Anh có người ở London để mắt đến những vấn đề lặt vặt này cho anh. Anh ta đánh điện cho anh vào buổi tối chúng ta đến sòng bạc, thông báo là có một chiếc bát ở đây và Lyndon Mather đang để mắt đến nó.”

Beth nhìn anh chằm chằm, cảm thấy cuộc sống như vượt ra ngoài sự kiểm soát của cô. “Ý của anh là anh sẽ rời khỏi Pari vào sáng hôm sau dù anh có cưới em hay không.”

Ian nhìn thoáng qua cô rồi lại quay ra nhìn những con phố lướt qua. “Anh sẽ đưa em đi cùng anh, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa. Anh sẽ không để em một mình. Cưới em là cách tốt nhất để phá ngang kế hoạch của Fellows.”

“Em thấy rồi.” Cô cảm thấy thật lạnh lẽo. “Phá ngang Mather là một phần thưởng, đúng không?”

“Anh có ý định ngăn cản mọi điều Mather làm.”

Beth quan sát anh, những đường nét mạnh mẽ trên khuôn mặt của anh quay đi hướng khác, bàn tay to lớn đặt nhẹ nhàng trên chiếc hộp bên cạnh. “Em không phải là chiếc bát sứ, Ian,” cô nói nhỏ.

Anh cau mày nhìn cô. “Em đang đùa sao?”

“Anh không muốn Mather có chiếc bát và anh không muốn anh ta có em.”

Trong một khoảnh khắc, anh nhìn chằm chằm vào cô. Sau đó anh nghiêng về phía cô, đột nhiên trở nên dữ tợn. “Khi anh nhìn thấy em, anh biết anh phải đưa em thoát khỏi hắn ta. Hắn ta không hiểu giá trị của em, cũng giống như hắn ta không thể đánh giá được những chiếc bát chết tiệt này. Hắn ta là một kẻ tầm thường.”

“Em nghĩ em đã cảm thấy tốt hơn một chút.”

Khi cuộc đối thoại kết thúc, cái nhìn của Ian lại lang thang quay về phía cửa sổ. Cô ngắm bờ ngực rộng lớn của anh với đôi chân dài choán hết chiếc xe ngựa. Suy nghĩ của cô trôi dần đến việc sẽ cảm thấy thế nào khi đôi chân đó duỗi dài bên cạnh cô ở trên giường. “Em cho rằng ở lại London vài đêm cũng tốt,” cô nói. “Em sẽ phải mua vài thứ để dùng khi đến Scotland - Em nghĩ thời tiết ở đó lạnh hơn.”

“Chúng ta sẽ không nghỉ lại London. Chúng ta sẽ đi cả đêm trên tàu. Curry đã chuẩn bị vé.”

Beth chớp mắt. “Em nghĩ khi anh nói ‘dừng lại tại London’ nghĩa là anh ý định ở lại đó một hoặc hai đêm. Không phải đến rồi đi ngay chứ,”

“Chúng ta cần phải đến Kilmorgan.”

“Em hiểu rồi.” Một cục lạnh lẽo mọc lên trong lồng ngực cô. “Chúng ta sẽ làm gì khi chúng ta đến Kilmorgan?”

“Chờ đợi.”

“Chờ đợi điều gì?”

“Chờ thời gian trôi qua.”

Beth yên lặng nhưng không anh không nói gì tiếp nữa. “Anh điên rồi, Ian.” Ian không nói gì.

“Được rồi.” Beth ngồi ngả ra, sự căng thẳng trong người như xoắn lại. “Em thấy rằng đây sẽ là cuộc hôn nhân rất khác biệt so với những gì em đã biết.”

“Em sẽ an toàn. Tên tuổi nhà Mackenzie sẽ bảo vệ em. Đó là tại sao Mac sẽ không ly hôn với Isabella - như thế Isabella có thể giữ được tiền bạc cùng với sự an toàn.”

Beth nghĩ đến Isabella hay cười, quảng giao và nỗi đau đớn trong mắt cô ấy. “Anh ấy thật chu đáo làm sao.”

“Tôi sẽ không bao giờ hủy hoại em.”

“Thậm chí nếu em có phải liên lạc với anh bằng cách chuyển tin nhắn qua Curry.”

Lông mày của anh nhíu thấp xuống và Beth nắm tay anh. “Không sao đâu, em chỉ đang nói đùa thôi. Em chưa bao giờ đi tàu đêm tới Scotland - đúng hơn là chưa đi bất kỳ chuyến tàu nào tới Scotland. Đây sẽ là sự khám phá mới mẻ. Em tự hỏi liệu có phòng ngủ thoải mái như khoang tàu tới Dover hay không?”

******

Họ đến Glasgow vào buổi sáng rồi sau đó đi tàu tới Edinburgh. Khi họ đến Edinburgh, Beth hăm hở nhìn xung quanh. Thành phố tắm mình trong lớp sương mù nhưng tất cả những cái đó không làm mất đi vẻ đẹp của nó.

Cô hầu như không có thời gian để ngắm nhìn toà lâu đài trên ngọn đồi và những con đường trồng cây hai bên trước khi cô phải vội vã chui vào đoàn tàu khác chầm chậm lăn bánh hướng về phương Bắc, với đôi mắt ngái ngủ.

Cuối cùng, sau rất nhiều dặm đường và thật nhiều giờ đồng hồ kể từ khi họ rời khỏi Pari, đoàn tàu tiến vào một sân ga nhỏ trên một vùng đất trống rộng rãi. Ngọn núi đứng sừng sững như bức tường thành kéo từ phía bắc sang phía tây, không khí mát mẻ ùa về thậm chí ngay giữa mùa hè. Ian kịp thời quay lại từ những cuộc rảo bước dọc theo hành lang để đưa cô ra khỏi tàu. Biển thông báo cho thấy họ đã đến trạm dừng Kilmorgan, nhưng ngoài cái biển này ra thì sân ga trống không. Một nhà ga nhỏ đứng cúi mình ở phía kia sân ga, và ông trưởng ga đang đi hối hả về đó sau khi ông vẫy lá cờ báo hiệu cho tàu tiếp tục lăn bánh.

Ian giữ cánh tay Beth và dẫn cô đi qua nhà ga để tới một chiếc xe nhỏ ở phía xa. Chiếc xe ngựa đã đợi ở đây với mái che bóng loáng được gấp xuống để lộ ra hàng ghế ngồi bằng vải nhung màu mận chín. Những con ngựa hồng đều tăm tắp, được đóng dây cương sáng loáng. Người đánh xe mặc trang phục đỏ với đuôi chồn trên mũ, nhảy ra khỏi chỗ và ném dây cương cho một cậu bé leo lên thay chỗ ông ta.

“Ngài đã về, thưa ngài,” người đánh xe nói bằng chất giọng Scot với âm r ở cổ họng. “Thưa quý cô.”

Ông ta mở cửa và Ian nâng Beth lên xe. Cô ngồi xuống, kinh ngạc vì sự lộng lẫy của một chiếc xe như thế ở một nơi hoang dã tận cùng của thế giới.

Nhưng Kilmorgan vẫn thuộc về một vị công tước, một trong những công tước nổi tiếng nhất nước Anh. Isabella đã nói cho cô hay, xét về hàng địa vị, công tước Kilmorgan chỉ đứng sau công tước xứ Norfolk và Tổng giám mục của Canterbury. Điều kỳ diệu nho nhỏ là chiếc xe ngựa đang chở họ đến nơi ở của ngài công tước thực sự là thứ xa xỉ nhất cô từng nhìn thấy. “Em cho rằng Curry cũng đã chuẩn bị việc này,” cô nói với Ian khi người đánh xe leo lên chỗ ngồi của mình.

“Ở Kilmorgan chúng ta cũng có điện báo,” Ian long trọng trả lời.

Beth cười. “Anh đang pha trò sao, Ian Mackenzie.” Anh không trả lời, họ băng qua một ngôi làng với những ngôi nhà quét vôi trắng, một quán rượu bình dân và một dãy nhà rất dài và thấp có lẽ là trường học hoặc nhà hội đồng hoặc cả hai. Một nhà thờ bằng đá mới lợp ngói và một ngọn tháp đứng ngay cạnh ngôi làng với con đường dốc dẫn đến cửa vào. Đằng sau ngôi làng là một vùng đất với những thung lung đầy cây, và chiếc xe leo lên một chiếc cầu bắc qua một dòng suối đang chảy ầm ầm. Lại vượt qua những ngọn đồi, con đường đất trở nên nhấp nhô với màu xanh của lá cây và những gợn sóng màu hoa tím trải dài tới những ngọn núi cao phía sau. Những con đồi bao phủ bởi lớp sương mù dù cho mặt trời đã tỏa nắng dịu dàng trong buổi chiều.

Từ con đường làng, xe ngựa rẽ vào một con đường thằng tắp và rộng rãi với những hàng cây. Beth ngả lưng và hít thở không khí trong lành. Khởi hành từ Pari với tốc độ đi đường của Ian khiến cô kiệt sức. Giờ đây, ở một nơi yên bình thế này với tiếng chim hót xung quanh, cuối cùng cô đã có thể nghỉ ngơi.

Người đánh xe vòng qua một chiếc cổng rộng rãi đi vào một lối đi dẫn đến công viên mở. Căn nhà gác nhỏ và vuông vắn với lá cờ bay phía trên - hai con sư tử và một con gấu trên nền vải đỏ. Con đường tạo thành một vòng hơi cong hướng đến ngôi nhà trải dài lên tận đỉnh đồi.

Beth đứng nhổm lên khỏi ghế, hai tay đặt lên ngực.

“Ôi, Chúa kính yêu của con.”

Nơi này thật rộng lớn. Toà nhà cao bốn tầng với những cửa sổ nhỏ nhô ra với vòm hình tròn bên dưới mái nhà rộng lớn. Những dãy nhà trải dài cả hai bên phải và trái từ trung tâm hình vuông của ngôi nhà, giống như hai cánh tay đang cố gắng ôm lấy toàn bộ thung lũng. Những khung cửa sổ lấp lánh phân cách bởi những hình dạng kỳ quái của ngôi nhà, như phân biệt cửa ra vào và ban công.

Đây là ngôi nhà rộng nhất cô từng nhìn thấy, chỉ có thể so sánh với cung điện Louvre mà cô vừa rời đi ở Pari. Nhưng đây không phải là nơi xa lạ mà cô không bao giờ được đón tiếp. Đây là Kilmorgan. Ngôi nhà mới của cô.

Người đánh xe dùng roi chỉ vào một cái cột trụ của ngôi nhà.

“Nó được xây ngay trước thời Hoàng tử Bonnie Charlie (*), thưa cô. Ngài công tước không có muốn một toà lâu đài bị gió lùa nữa. Ông thuê toàn bộ dân làng và thợ phụ vài dặm quanh đây để xây nó. Bọn người Anh đã đốt nơi này sau thời Culloden (*), nhưng ngài công tước đã xây lại nó và rồi đến lượt con trai ngài. Không gì có thể cản trở người nhà Mackenzie.

(*) Prince Charles Edward Louis John Casimir Sylvester Severino Maria Stuart (31 December 1720 - 31 January 1788)

(*) Culloden: Trận chiến xảy ra tại Scotland năm 1746

Sự tự hào trong giọng nói của ông là không thể nhầm lẫn. Cậu bé ngồi cạnh ông ta cười toe toét. “Ông ấy cũng theo phái nhà Mackenzie,” cậu bé nói. “Cũng muốn được thơm lây, cứ như là ông ấy cũng sống ở đó vậy.”

“Im đi, thằng này,” người đánh xe càu nhàu

Ian không nói gì, chỉ chỉnh lại mũ để che đi đôi mắt như thể anh đang lơ mơ ngủ. Sự bồn chồn khiến anh đi lang thang liên tục trên các chuyến tàu đã biến mất.

Tay Beth bám chặt vào thành ghế và nhìn chằm chằm, miệng khô khốc khi họ tiến sát vào ngôi nhà. Cô nhận ra kiến trúc kiểu Palladian - với khung cửa hình bầu dục trang trí bởi những vòng hoa bằng đá, những đường viền cửa sổ hình vòm cung, các cửa sổ và cửa ra vào dọc theo mặt trước rộng lớn đều đặt đối xứng. Thế hệ tiếp sau đã thêm vào nhiều chi tiết, như lan can bằng đá ôm quanh cửa ra vào lát đá cẩm thạch, dây chuông kiểu mới gắn cạnh cửa trước.

Điều đó không có nghĩa là Beth phải rung chuông mới được vào. Khi Ian đỡ tay cô xuống xe, cánh cửa đôi mở ra, một vị quản gia cao lớn với vẻ nghiêm trang xuất hiện, và khoảng hai mươi người hầu đợi trên sảnh lát đá hoa cương. Những người hầu đều là người Scotland, với mái tóc đỏ và khung người to lớn đang mỉm cười đầy vẻ nhiệt thành khi Ian dẫn Beth đi qua cánh cửa.

Ian không giới thiệu cô, nhưng trước sau như một, tất cả cô hầu gái đều nhún gối còn đàn ông thì gật đầu cúi chào. Ấn tượng này bị phá hỏng bởi năm con chó, với đủ kiểu dáng kích thước và màu sắc lao ầm ầm qua sảnh và hướng thẳng về phía Ian.

Do không quen với chó, Beth bước lùi lại, nhưng phá lên cười khi chúng cùng chồm lên cả người Ian, bao phủ anh bởi móng vuốt và những chiếc đuôi ngoe nguẩy. Khuôn mặt Ian giãn ra và anh mỉm cười. Và trước sự ngạc nhiên đến sửng sốt của cô, anh nhìn thẳng vào mắt chúng.

“Bọn mày thế nào, mấy anh chàng dễ thương của tao?” anh hỏi chúng. Người quản gia ngó lơ, như thể sự chào đón của các chú chó này là việc quá bình thường. “Thưa cô.” Ông ta cúi đầu. “Nếu như tôi có thể nói, thay mặt toàn bộ người làm, chúng tôi rất vui mừng chào đón cô đến nơi đây.”

Những nụ cười rạng rỡ hướng về phía cô, những người làm hiển nhiên đều đồng tình với ông. Chưa có ai có vẻ hạnh phúc như vậy khi gặp Beth Ackerley trước đây.

Quý Bà Ian Mackenzie, cô tự sửa lại. Cô biết rằng từ khoảnh khắc đầu tiên cô gặp Ian Macenzie, cuộc đời cô đã ràng buộc vào anh. Cô cảm thấy sự bối rối như bao lấy cô.

“Morag sẽ dẫn cô về phòng, thưa cô,” ông quản gia nói tiếp. Ông ta cao và có khung người lớn, giống như phần lớn bọn họ, mái tóc đỏ đã chuyển sang màu xám. “Chúng tôi đã chuẩn bị nước tắm và giường sẵn sàng để cô có thể nghỉ ngơi sau chuyến đi dài.” Ông cúi đầu về phía Ian. “Thưa ngài, Đức ngài công tước đang đợi trong phòng khách dưới tầng. Đức ngài đề nghị được gặp ngài ngay khi ngài về đến nơi.” Beth đi được hai bước cùng với Morag đang cười rạng rỡ, bỗng cô cảm thấy hoảng hốt. “Ngài công tước?”

“Công tước Kilmorgan, thưa cô,” ông quản gia kiên nhẫn đáp lại.

Beth nhìn Ian đầy sợ hãi. “Em nghĩ anh ấy đang ở Rome.”

“Không, anh ấy ở đây.”

“Nhưng anh nói với em... Đợi đã, Curry đã nhận được điện báo? Tại sao anh không cảnh báo cho em?”

Ian lắc đầu, mái tóc màu đỏ sẫm phủ tràn trên cổ áo. “Anh không biết cho đến khi chúng ta đi qua cổng. Cờ được treo lên. Cờ của công tước luôn bay khi Hart ở nhà.”

“Ồ, đúng rồi. Tại sao em không nghĩ đến điều này nhỉ?”

Ian giơ tay ra. “Đi với anh. Anh ấy sẽ muốn gặp em.”

Như thường lệ, Ian không bao giờ để lộ những điều anh nghĩ, nhưng Beth dường như cảm thấy anh không thực sự thoải mái với sự bất ngờ này. Mặc dù anh bình tĩnh trong xe ngựa, nhưng bây giờ anh đang bồn chồn, bị kích động đến căng thẳng, giống như khi anh đi đi lại lại trên tàu.

Những ngón tay cô lạnh toát khi cô trượt chúng vào trong bàn tay ấm áp của Ian. “Tốt thôi. Em nghĩ tốt hơn em nên vượt qua điều này.”

Ian dành cho cô nụ cười thật yếu ớt sau đó nắm chặt tay cô và dẫn cô vào sâu trong ngôi nhà. Cả năm con chó đều đi theo họ, móng chân gõ lách cách vang dội trên sàn nhà bằng đá đen.
Chương trước Chương tiếp
Loading...