Thế Nào Là Chân Tình?

Chương 7



Gió đêm lướt nhẹ qua, mang theo mùi thơm của cỏ xanh, Dịch Đình bước ra từ siêu thị, nhìn đồng hồ trên tay, kim đồng hồ chỉ tám giờ, buổi nhạc hội chắc đã bắt đầu, những suy nghĩ không an phận của cô nên dừng lại.

Cô thở dài, thật ra cô cũng thích nghệ sĩ biểu diễn dương cầm đó, đáng tiếc mua không được vé vào cửa, sao không đổi sang nơi nào để tâm sự tình cảm đi, để lại vé xem biểu diễn cho cô? Tâm tư hai người kia hẳn là không thèm nghe biểu diễn rồi, thực sự là phí của trời.

Vừa đi vừa suy nghĩ, cô cầm mì gói về ký túc xá. Vừa đến dưới lầu thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Hả, không phải giờ anh đang ở nhạc hội sao?

Anh cũng nhìn thấy cô, sắc mặt còn đen hơn cả đít nồi: “Liêu Dịch Đình…”

Từng chữ được nghiến răng nghiến lợi thốt ra, không hiểu sao Dịch Đình khẽ rùng mình, cẩn thận hỏi: “Dạ Lộ không đến à?”

“Có.” Tống Vũ tức giận.

Đừng nói là Dạ Lộ bán đứng mình nha. Không được đâu, nói vậy Dạ Lộ tự cắt đứt đi tiền đồ của bản thân sao? Bây giờ cô ngàn vạn lần không thể chưa đánh đã khai được, cô giả vờ tự nhiên nhìn anh: “Nếu cậu ấy đi, chắc sau này cũng không cần em nữa.”

Tống Vũ trừng mắt nhìn cô, như muốn ăn tươi nuốt sống: “Liêu Dịch Đình, óc em là óc heo à?”

Cho dù tính Dịch Đình thoải mái cũng không chịu nổi việc người ta tùy tiện sỉ nhục IQ của mình. Cô không khách sáo mắng lại: “Anh mới óc heo đấy.”

Hắn vừa buồn cười vừa tức giận, bước lại gần rồi kéo cô vào lòng mình. Dịch Đình không kịp phản ứng, anh giữ chặt gáy cô, dịu dàng phủ lên đôi môi mềm.

Khi môi chạm môi như có dòng điện yếu ớt chạy qua, đầu óc Dịch Đình trống rỗng, ngoại trừ ôm hông anh thì đầu gối của cô đã mềm nhũn không còn sức đứng vững.

Đợi anh dừng lại, Dịch Đình mới tỉnh táo nhìn anh, “Có phải Dạ Lộ không cho anh hôn, anh đến tìm em hôn thế không?”

Anh phì cười, gõ lên đầu cô, “Thật muốn biết trong đầu em chứa cái gì.”

“Vậy tại sao lại hôn em?” Đây rõ ràng không phải đáp án mà Dịch Đình muốn biết.

Anh mắng: “Rõ ràng như vậy mà em còn không nhận ra sao?”

Mắng xong thì mặt anh cũng ửng đỏ, quay đầu nhìn chỗ khác.

Dịch Đình lắc đầu, “Không nhận ra.”

Anh vẫn bình tĩnh như trước, “Đó là bởi vì em là đồ óc heo.”

Lẽ nào là vì anh thích cô?

Dịch Đình tỉ mỉ nhớ lại, rất có khả năng.

Trí nhớ của anh rất kém, hết lần này đến lần khác không nhớ được thứ Dạ Lộ yêu thích, mỗi lần tặng quà đều mua hoa hồng trắng và chocolate. Cuối cùng mấy thứ đó đều bị cô ôm đem về ký túc xá, bây giờ nghĩ lại, hình như cô từng nói với anh rằng chocolate là hương vị đẹp nhất trên đời, hoa hồng trắng là hoa mà cô thích nhất.

Cô nói đồ ăn ở Phỉ Ký rất ngon, hai ngày sau anh đặt chỗ ở Phỉ Ký, Cô nói quán đồ cay Tứ Xuyên miền Nam hầm cá rất ngon, cuối tuần anh liền mời người ta đến quán đồ cay Tứ Xuyên miền Nam. Hết lần này đến lần khác Dạ Lộ đều không đi, chỉ có cô là có lộc được ăn no nê.

Mặc kệ là xem phim hay ngắm mưa sao băng, đều là chuyện trước đây cô từng nói cho anh nghe, như chuyện như vậy sao có thể hẹn hò với Dạ Lộ? Chẳng lẽ anh biết chắc cô sẽ không hoàn thành nhiệm vụ nên mỗi lần phải tự lấy thân mình nhảy hố?

Được rồi, còn buổi nhạc hội đàn dương cầm, cũng là lúc vô ý cô nhắc tới thấy tiếc vì không mua được vé….

Thì ra tất cả đều là vì cô.

Cảm giác ngọt ngào chợt trào dâng, nhưng vì sao cô lại có cảm giác bản thân bị bán còn giúp anh đếm tiền thế này?
Chương trước Chương tiếp
Loading...