Thê Tôn(Nữ Tôn)

Chương 26: Gọi Tên



Editor: Lệ Diệp

Beta: Tân Sinh

"..."

Trúc Hạ không gọi được, thầm nhủ trong lòng, cảm giác ấm áp và ngọt ngào, thế nhưng chính là xấu hổ không thể gọi được.

Vạn Cẩn Phàm dùng tay che mắt hắn lại, ở bên tai nhẹ nhàng nói: "Bịt kín đôi mắt sẽ không cần thẹn thùng, ha hả.. Trúc Hạ thật sự đáng yêu, gọi một tiếng Cẩn Phàm đi cho ta nghe một chút."

Trúc Hạ bị nàng nói như vậy, càng thêm xấu hổ, cắn chặt môi, không sao nói ra được một câu.

"Không phải Trúc Hạ dũng cảm nhất sao, có thể đi ra từ trong đống người chết, lại không có can đảm gọi tên của ta, chẳng lẽ ta so với bọn hắn còn đáng sợ hơn?" Vạn Cẩn Phàm lấy quần áo đang không ngừng bị xoắn ở trong tay hắn, hạ quyết tâm muốn hắn nói ra.

"Không phải, ta.." Trúc Hạ biết nàng là đang kích thích mình, quần áo để làm dịu sự khẩn trương trong tay cũng bị nàng cầm đi, tim đập lại càng nhanh.

"Vậy ngươi nói cùng ta, Cẩn." Vạn Cẩn Phàm vòng lấy eo hắn, mới biết được hắn thật sự quá gầy.

"Cẩn.." Trúc Hạ cảm giác được độ ấm lòng bàn tay của nàng dán ở trên eo mình, hô hấp căng thẳng, thân thể cứng ngắc.

"Phàm." Vạn Cẩn Phàm biết hắn khẩn trương quá mức, lông mi rung động ở bên trong khe hở ngón tay khiến nàng muốn cười, đứa nhỏ này thật sự vô cùng đáng yêu.

"Phàm.." Trúc Hạ nói xong cái chữ này, rõ ràng cảm thấy cánh tay ôm lấy mình lại chặt vài phần, siết đến hắn có chút đau.

"Hai chữ nói nối liền đi." Vạn Cẩn Phàm biết trên người hắn có thương tích, cũng buông hắn ra, đem thân hắn vặn qua, đối diện với mình.

Trúc Hạ cúi đầu không dám nhìn nàng, hai tay lại bị Vạn Cẩn Phàm nắm, không biết như thế nào cho phải, tiếp xúc thân mật giữa hai người cũng từng có, nhưng hắn vẫn không thể quen được. Trước nay không ai dùng kiên nhẫn nói chuyện với hắn như vậy, cũng không có người dịu dàng đem hắn ôm vào trong ngực như thế, hắn sợ hãi nàng sẽ lập tức biến mất, chỉ là một cái ảo ảnh.

Vạn Cẩn Phàm thở dài, chống cằm lên vai hắn để hai cần cổ giao nhau, cọ xát làn da mềm nhẵn, cảm giác này khiến người ta vui mừng: "Có khó như vậy sao?"

Trúc Hạ nghe được bất mãn trong miệng nàng, có chút luống cuống, hắn không muốn Vạn Cẩn Phàm không thích mình một chút nào, lập tức hít vào một hơi thật sâu, run rẩy mở miệng: "Cẩn.. Cẩn.."

"Tiếp tục." Vạn Cẩn Phàm khẽ vuốt lưng hắn, cổ vũ cho hắn.

"Cẩn.. Phàm.." Trúc Hạ thở ra một hơi dồn dập, vừa rồi dường như đem tất cả sức lực trên người hắn đều rút đi, may mắn chính là rốt cuộc đã nói ra.

Vạn Cẩn Phàm nở nụ cười nhẹ nhàng, nâng mặt hắn lên, lại dùng tay che đôi mắt hắn lại, cúi người hôn xuống, đôi môi gắn bó. Trong không khí, hơi thở hai bên thở ra cũng rất nhạt, thật cẩn thận, không dám hành động vội vàng, sợ phá hủy thời gian thân mật tốt đẹp này.

Bóng dáng hai người ôm nhau bị ánh nến nhảy lên chiếu rọi ở trên tường lạnh băng, chỗ cửa sổ cao thạch truyền đến từng đợt côn trùng kêu, ai cũng không thể tưởng tượng được, ở cái địa ngục nhân gian mỗi ngày tràn ngập huyết tinh bạo lực này, còn sẽ có một màn ấm áp như vậy. Hai người đáng thương, ở dưới tình huống tính mạng cũng khó giữ được, quý trọng lưu luyến thứ tình cảm xa xỉ trộm có được này.

"Mặt Trúc Hạ thật đỏ." Vạn Cẩn Phàm nhỏ giọng trêu chọc, âm thanh chỉ có lỗ tai hai người ma sát mới nghe được: "Màu sắc giống như bông hải đường đỏ."

"..."

Trúc Hạ theo bản năng nhìn hải đường thiết huyết còn chưa thêu xong, xấu hổ đến gắt gao nhắm mắt lại.

"Về sau mỗi bộ quần áo của ta, đều thêu một đóa hải đường lên trên đi, hải đường đỏ giống như mặt Trúc Hạ." Vạn Cẩn Phàm đem hắn áp đảo ở trên giường, kéo chăn lên, cẩn thận ôm hắn ở trong ngực.

Trúc Hạ vùi đầu vào chăn, nhưng Vạn Cẩn Phàm sao có khả năng cho hắn trốn tránh, trực tiếp nâng cằm hắn, đem đầu của hắn nâng lên: "Trúc Hạ còn chưa trả lời ta đó, ngươi là không muốn thêu sao?"

Trúc Hạ dùng sức gật gật đầu, lại muốn tìm chỗ trốn đi. Vạn Cẩn Phàm cũng không hề khó xử hắn, cằm cọ cái trán hắn, chậm rãi nói: "Trúc Hạ, người cũng chỉ có cả đời, cả đời quý giá này còn thiếu rất nhiều, giống như mộng. Cho nên, đời này muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng lưu lại tiếc nuối. Được người khác thích cũng được, không được người thích cũng tốt, chỉ cần bản thân muốn, đâu thèm những quan niệm thế tục đó, thoải mái hào phóng làm đi là được. Thành cũng được, bại cũng không sao, chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi, trò chơi kết thúc, trời liền sáng, một đời người cũng chỉ đơn giản như vậy."

"Tiểu thư nói ta hiểu được, tiểu thư muốn làm cái gì thì làm đi, Trúc Hạ hiểu ngươi." Trúc Hạ hít vào một hơi, cảm động đến muốn khóc, trên đời lại có một nữ tử hiểu hắn như vậy. Bọn họ là phù hợp như thế, sống được phù hợp như vậy. Do dự một chút, vẫn quay lại ôm Vạn Cẩn Phàm, chứng minh mình đối nàng khẳng định.

"Được Trúc Hạ, ngươi cũng giống nhau, có cái ý tưởng gì cứ việc nói, ta và ngươi cùng nhau làm, đời này đều không bỏ rơi ngươi, không để cho ngươi đi một mình." Vạn Cẩn Phàm hôn cái trán của hắn, dịu dàng nói: "Trên đời này đồ vật giả dối gì đó nhiều lắm, chỉ có ngươi đối ta là thật sự, cho nên, bất kể như thế nào, ta đều không nỡ bỏ ngươi."

"Tiểu thư.." Trúc Hạ còn chưa nói xong, đã bị Vạn Cẩn Phàm bưng kín miệng, còn bị nàng ác liệt nhéo vài cái, "Trí nhớ Trúc Hạ không tốt rồi, vừa rồi kêu ngươi gọi ta là gì đó, còn không sửa miệng sao."

"..."

Trúc Hạ nhìn động tác đầy tính trẻ con của nàng, phụt một tiếng liền bật cười. Loại tâm lý tự ti cao không thể chạm đối với nàng trước kia, đột nhiên không còn sót lại chút gì.

"Có cái gì buồn cười, rõ ràng là ngươi không đúng. Nhanh chóng sửa miệng." Vạn Cẩn Phàm nắm mũi hắn, không cho hắn hô hấp.

Trúc Hạ lấy cái tay tác quái của nàng ra, cười đến rớt nước mắt: "Ngứa.."

"Biết ngứa, còn không mau gọi!" Vạn Cẩn Phàm giả vờ tức giận, sắc mặt cũng tối sầm lại.

Trúc Hạ ngừng ý cười, đầu hướng trong lồng ngực Vạn Cẩn Phàm tới gần, nhẹ nhàng cọ cọ, trầm mặc hồi lâu mới lẩm bẩm nói hai chữ: "Cẩn Phàm.."

"Không nghe thấy." Vạn Cẩn Phàm đem lỗ tai tiến đến bên miệng hắn, uy hiếp nói: "Lại gọi một lần."

Trúc Hạ nhìn lỗ tai trắng như ngọc trơn của nàng, ma xui quỷ khiến liền dùng môi nhẹ nhàng chạm vào một chút, si ngốc kêu: "Cẩn Phàm.."
Chương trước
Loading...