Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 10: Loại người anh thích hóa ra là như vậy



Lâm Triệt nói:

Nhưng mà anh có tiền cũng không có quan hệ gì với tôi, dù sao chúng tôi sớm muộn gì vẫn sẽ ly hôn.

Cố Tĩnh Trạch cười:

Cô xem như thức thời.

Lâm Triệt ngồi lên xe của anh, một bên nhìn sườn mặt hoàn mỹ của anh, độ cong hàm dưới nhìn đẹp như vậy, sườn mặt như pho tượng hoàn mỹ, cô nhìn hơi hơi sững sờ.

Cố Tĩnh Trạch lại liếc mắt một cái nhìn đến hai chân của cô.

Quần an toàn màu trắng bên trong lộ ra một điểm, hình dạng rõ ràng.

Anh cau mày:

Người phụ nữ có thể có tướng ngồi đàng hoàng một chút hay không?

Lâm Triệt sửng sốt, cúi đầu nhìn váy của mình, vội thu hai chân.

Thật là, nhất thời đã quên bản thân mặc váy.

Ngẩng đầu lên, lại chống lại ánh mắt ghét bỏ của Cố Tĩnh Trạch, cô không khỏi nói:

Cũng không phải chưa nhìn qua.

...

Tuấn nhan của Cố Tĩnh Trạch nhất thời đen lại:

Cô có thể có chút bộ dáng phụ nữ hay không?

Tôi có chút bộ dáng phụ nữ anh sẽ không ly hôn với tôi sao?

Cô đúng lý hợp tình hỏi lại, khiến Cố Tĩnh Trạch sửng sốt.

Vẫn là lần đầu tiên có người phụ nữ dám sẵng giọng như vậy với anh, nhưng mà khiến anh nhất thời có chút không thích ứng.

Lâm tiểu thư, tôi chỉ là hi vọng hôn nhân của hai chúng ta có thể khiến đối phương chúng ta đều thoải mái một ít, cô có phải cũng nên ở bên trong cố gắng có chút trách nhiệm hay không, dù sao chuyện này là vì cô dựng lên.

Ha, nói giống như tối hôm đó là tôi buộc anh cởi quần áo của tôi, tôi chỉ là làm cho anh cứng rắn lên, không để anh lột hết tôi.

...

Gò má Cố Tĩnh Trạch càng lộ vẻ sâu thẳm:

Nhưng mà tôi nhớ được cô cũng là cực kỳ hưởng thụ, cuối cùng ôm tôi không tha cái kia, cũng là cô, tôi còn nhớ rõ, thời điểm cô động tình, thích nhất cắn ngón tay mình, mặt đỏ giống như có thể lấy máu.

Trên mặt Lâm Triệt lúc này đỏ lên, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, mặt nóng như lửa đốt.

Tôi...tôi....tôi....tôi thế nào không nhớ rõ, là anh ảo giác, tôi rõ ràng nhớ được rất đau, bởi vì lần đầu tiên của anh, cái gì cũng không hiểu, tuyệt không ôn nhu.

A.

Mặt anh chợt gần hơn, bỗng chốc dán tại trước mặt cô, nhìn mặt cô hiện lên đỏ rực, cảm thấy cô mềm nhũn như vậy, ẩn ẩn phát tán hương vị phụ nữ, đôi mắt sâu thẳm, trong ánh mắt tối đen của anh, mang theo một chút trêu tức,

Lâm Triệt gấp gáp lui ra phía, nhìn ánh mắt anh áp xuống, sâu không thấy đáy.

Cự ly gần hơn, bỗng nhiên làm cho không khí trong cả xe nướng nóng lên, làm như có cái gì khả nghi lên men, nhiệt độ cơ thể của anh ẩn ẩn truyền đến, khiến cô rõ ràng cảm nhận được, đó là cực kỳ rõ ràng cái gì đấy của người đàn ông...

Nhìn, chính là cái dạng này.

Anh cười nhìn sắc mặt của cô:

Muốn chụp cho cô nhìn hay không?

Bàn tay Lâm Triệt đẩy tay anh ra, vèo mộ cái ngồi ổn định, mới giống như chuyện gì cũng không phát sinh, đều tự nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nhưng mà, nhiệt độ trong xe, vẫn có thể cảm nhận được, chậm rãi kéo lên.

Mặt Lâm Triệt thật sự nóng đến kinh khủng, thậm chí không dám quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô là làm sao có thể quên, đó là lần đầu tiên của cô, liền bị tặng ra ngoài như vậy, bản thân bị ép buộc chết khiếp.

Bụm má, trong lòng cô buồn bực nghĩ, thật sự đỏ như vậy sao?

Lúc này, lái xe đánh vỡ xấu hổ trong lúc đó của hai người.

Tiên sinh, phu nhân, đến.

Lâm Triệt nhanh chóng mở cửa xe.

Cánh tay lại đột nhiên bị người đàn ông phía sau giữ chặt.

Cô quay đầu lại:

Anh làm cái gì vậy?

Cố Tĩnh Trạch cố gắng híp yết hầu:

Cô chạy cái gì, sẽ không phải là thẹn thùng?

Anh quản tôi!

Lâm Triệt đẩy tay anh ra, chạy nhanh đi vào trong.

...

Cố Tĩnh Trạch nhìn bóng lưng của cô, lắc lắc đầu.

Cố Tĩnh Trạch chậm rì rì xuống xe, nhìn bộ dáng Lâm Triệt chạy trối chết, tâm tình hơi chút lộ ra sung sướng.

Mới vừa đi vài bước, liền nhìn đến trước cửa có một người phụ nữ xa lạ đang đứng, mỹ nữ khí chất, vừa thấy khiến cho người ta nghĩ tới bốn chữ tiểu thư khuê các.

Lâm Triệt ngẩn người.

Mà bước chân Cố Tĩnh Trạch ở bên cạnh dừng lại, nhìn người phụ nữ bên trong, thanh âm có chút khàn khàn kêu lên:

Huệ Linh...

Mạc Huệ Linh, bạn gái của anh.

Vừa thấy người phụ nữ này, trong lòng Lâm Triệt tựa hồ đã hiểu rõ, loại phụ nữ Cố Tĩnh Trạch chân chính thích, là bộ dáng gì.

Tóc dài phất phới, trên mặt minh diễm mỹ lệ, xa xa nhìn qua, chính là bộ dáng tiểu thư khuê các, âu phục màu trắng, bên trong là váy màu xám, người thoạt nhìn thông tuệ gương sáng, tao nhã hào phóng, vừa thấy chính là Bạch Phú Mỹ hàng thật giá thật.

Lâm Triệt đứng nơi đó, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ cho tốt, chỉ có thể nhìn nơi đó, bình tĩnh ngẩn người, bộ dáng nhất định rất ngốc.

Cố Tĩnh Trạch cùng cô ấy ở đứng chung một chỗ, bộ dáng thật xứng.

Cô ấy nhìn chính là người phụ nữ thời thượng, chắn chắn sẽ không giống cô, cái gì cũng không hiểu.

Cố Tĩnh Trạch cùng cô ấy đứng chung một chỗ, nhất định là kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người, làm cho người ta hâm mộ.

Chỉ thấy cô ấy đã đi lại, thời điểm đối diện Lâm Triệt, cằm tinh xảo hơi hơi giơ lên, ánh mắt kiêu ngạo nhìn cô, nhìn chằm chằm cô nhìn một lát, cao ngạo đem ánh mắt chuyển về tới trên người Cố Tĩnh Trạch.

Lâm Triệt thấy thế vội, chỉ có thể nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái, thức thời nói:

A, quần áo tôi còn chưa có giặt, tôi đi giặt quần áo.

Sau đó chạy nhanh đi vào trước.

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô hoảng loạn chạy đi, nhíu mày nhìn, mới quay đầu nhìn về phía Mạc Huệ Linh trước mắt.

Mạc Huệ Linh cười lạnh, chỉ vào cô:

Nhìn anh đến cùng dẫn theo loại phụ nữ gì trở về!

Cố Tĩnh Trạch nói:

Anh gửi bưu kiện cho em, em đã nhìn chưa? Hiện tại, sự tình đã thành cái dạng này, anh cũng không có biện pháp, anh biết em sẽ tức giận, sẽ thương tâm, nhưng mà, nhưng mà, hiện tại hết thảy đã trở thành sự thật, anh không có biện pháp, đây là hôn nhân anh phải nhận.

Bởi vì người trong nhà cảm thấy, cô ấy đối với bệnh của anh có lợi, cho nên hi vọng anh cùng cô ấy kết hôn, anh chỉ có thể đồng ý, anh biết, chuyện anh vừa mới nói cho em, khả năng rất khó đón nhận, nhưng mà, sự thật chính là như thế, nếu em vì như vậy rời khỏi anh, hận anh, đánh anh, mắng anh, yêu cầu anh bồi thường cho em, anh đều có thể nhận, anh phản bội hứa hẹn của chúng ta, mặc kệ em làm cái gì, anh đều sẽ nhận.

Bả vai Mạc Huệ Linh đều đang run động:

Em không muốn đánh anh, em sao có thể đánh anh, nhưng mà em chỉ muốn hỏi anh, em làm sao bây giờ, em...

Hai người kỳ thực bất quá là nhận thức vài ngày giống như người xa lạ mà thôi, trước khi kết hôn, anh thậm chí không biết cô ấy tên gọi là gì, nhưng mà, trong nhà bức bách, anh cũng không có cách nào, đợi đến về sau có cơ hội, anh sẽ cùng cô ấy ly hôn.

Mạc Huệ Linh lúc này mới ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn anh:

Thật vậy chăng?

Cố Tĩnh Trạch gật đầu:

Anh cùng cô ấy vốn cũng là nghĩ như vậy.

Mạc Huệ Linh cùng anh từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, chỉ là vì, Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên sinh bệnh, không thể chạm vào phụ nữ một chút, cho nên, bọn họ mới không thể quang minh chính đại ở cùng nhau, bởi vì Cố gia cảm thấy anh phải tìm một người phụ nữ có thể sinh đứa nhỏ cho anh, nhưng mà mỗi lần thời điểm anh lại đối với Mạc Huệ Linh, đều sẽ sinh bệnh sởi, bệnh tình cũng sẽ trở nên càng thêm nghiêm trọng, Mạc Huệ Linh vì thế buông tha dùng đồ trang điểm, thử để bản thân uống thuốc, thử qua các loại biện pháp, nhưng mà, bệnh sởi của anh vẫn là sẽ càng người dọa càng ngày càng nặng lên.

--------

Dịch: M

Biên tập: Anna

Team: Mây
Chương trước Chương tiếp
Loading...