Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 1 - Chương 18: Bắc Giao Hành Cung



Khu ma tư hiện giờ đã thành thói quen từ buổi trưa ngủ đến xế chiều, ban đêm hành động, chính là ngày đêm điên đảo, trường sinh bất lão. Ban ngày mọi người ngáp ngắn ngáp dài, kể cả Hồng Tuấn, đến canh hai thì tinh thần lại tỉnh táo hơn nhiều.

Cừu Vĩnh Tư cùng Hồng Tuấn ngồi ở trên mái ngói, nơi này có thể quan sát toàn bộ Long vũ quân. A Thái thủ bên ngoài phòng của Hồ Thăng, còn Mạc Nhật Căn ngồi trên bức tường ở hậu viện.

Ban đêm,đèn trong phòng Hồ Thăng vẫn sáng, bản doanh Long vũ quân có không ít tướng sĩ. Mặc dù Hồ Thăng có nhà riêng trong thành, nhưng vẫn ăn ở cùng với đám binh sĩ. Đêm nay không biết tại sao, có chút tâm thần bất định, cứ đi qua đi lại, lại nhìn lồng sắt kia.

“Ngươi từ đâu đến?” Hồ Thăng mặc dù không tin tiểu hồ ly chính là Tấn Vân nhưng thấy nó bị thương nặng cũng hơi mủi lòng.

Tiểu hồ ly kia đáp, “Hồ thống lĩnh, thả ta đi.”

Hồ Thăng kêu to một tiếng, hoảng sợ.

Bên ngoài, Mạc Nhật Căn cùng A Thái đều nghe thấy, đang muốn tiến vào. Lý Cảnh Lung ở trong viện, ra hiệu hai người không cần vào.

“Chờ ở đây.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói, “Trừ phi nó bỏ trốn, nếu không không cần hành động thừa thãi.”

Nói xong Lý Cảnh Lung nhảy lên tường, chạy đến chỗ cao hơn.

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi có thể nói?” Hồ Thăng cảm thấy như đang ở trong mộng, bên ngoài có binh sĩ gõ gõ cửa, hỏi: “Hồ Thống lĩnh?”

Hồ Thăng vội nói không có việc gì, đuổi thủ vệ kia đi, tỉ mỉ nhìn kĩ tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly nước mắt lưng tròng, thấp giọng nói: “Hồ thống lĩnh, ta biết ngươi thật lòng với ta, ta cũng từng nghĩ qua… Nếu ta không phải yêu quái…”

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Hồ Thăng không ngừng lui về phía sau, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“Tỷ muội ba người chúng ta vốn tu luyện tại Tín Dương.” Tiểu hồ ly đến gần song sắt, thấp giọng nói, “Chính là ta muốn đến chốn hồng trần này. Đại tỷ, nhị tỷ mới đưa ta đến Trường An. Chúng ta không làm hại người, cũng không có nơi nương tựa đành phải đến Bình Khang phường. Không nghĩ tới là dù như vậy, Lý Cảnh Lung vẫn không buông tha…”

“Hắn đúng không có lừa ta.” Hồ Thăng vẫn còn khiếp sợ chưa bình tĩnh lại, “Ngươi quả nhiên là yêu quái!”

“Hồ thống lĩnh!” Hồ yêu nói rằng, “Phật có câu, người có nhân đức, ngươi thả ta đi, cả đời này mang ơn, cũng sẽ đáp lại ân tình này. Ngươi còn nhớ khi quen biết ta, ta đã kể câu chuyện kia không?”

Hồ Thăng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng trấn định lại. Hồ yêu vừa nói như thế, hắn nhớ lại ba năm trước khi quen Tấn Vân chính là đêm thả hoa đăng trong lễ Vu Lan. Đêm đó Tấn Vân kể một câu chuyện về hồ yêu và một thư sinh, vốn là tài tử giai nhân mà vì thù hận nhân, yêu mà cuối cùng rơi vào bi kịch.

Hồ Thăng trong mắt ngập tràn thương hại, từ bé đến lớn, hắn chưa từng nghe qua câu chuyện nào thê lương như vậy, nhưng sự việc phát sinh trước mắt thế này, hắn vẫn có đôi chút nghi thần nghi quỷ.

Lý Cảnh Lung nhảy lên nóc nhà. Hồng Tuấn cùng Cừu Vĩnh Tư đang nhỏ giọng nói chuyện thấy Lý Cảnh Lung đến, lập tức ngậm miệng.

Lý Cảnh Lung hoài nghi, đánh giá hai người, cả hai đều thần thần bí bí. Thực tế Hồng Tuấn mới đang hỏi Cừu Vĩnh Tư về mấy chuyện ở Bình Khang. Thiếu niên mười sáu tuổi, huyết khí phương cương, đối với mọi thứ đều là tò mò. Lý Cảnh Lung không muốn trả lời, mà Hồng Tuấn thì lại muốn biết, thế nên Cừu Vĩnh Tư đành hạ giọng giảng giải một phen. Hồng Tuấn nghe xong mặt mũi đỏ bừng.

“Có gì xảy ra?” Lý Cảnh Lung hỏi

“Không có.” Cừu Vĩnh Tư đáp.

Hồng Tuấn đỏ mặt, đáp: “Không có.”

Bộ dáng hai người như đang chờ Lý Cảnh Lung rời đi, Lý Cảnh Lung lại ngồi xuống bên cạnh khiến Hồng Tuấn có cảm giác chột dạ như bị bắt gian tại trận, ngồi cũng không yên.

“Các huynh đệ vất vả rồi, lần này phá án xong.” Lý Cảnh Lung nói, “Cũng nên để mọi người nghỉ ngơi, tìm một chỗ vui vẻ một bữa.”

Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn cùng Cừu Vĩnh Tư, Hồng Tuấn mắt chớp liên tục, nói: “Chúng ta vừa rồi còn…”

Một câu chưa nói xong, Cừu Vĩnh Tư ngăn lại, nói tiếp: “…Vì quốc gia đại sự, là việc nên làm sao có thể nói là vất vả?”

Đúng lúc này từ trong bóng tối, mặt đất bắt đầu nứt ra, đất đá bị đẩy lên như có một đường hầm phía dưới, hướng thẳng đến giáo trường Long vũ quân. Tới gần chính sảnh, động vào nền gạch, vì vậy nó lại lùi ra sau một chút rồi đi theo đường vòng từ dưới tường viện đi vào.

Lý Cảnh Lung lập tức phát hiện, hỏi: “Âm thanh gì vậy?”

Hồng Tuấn cùng Cừu Vĩnh Tư vẻ mặt ngây ngốc. Cừu Vĩnh Tư cảm giác được chấn động rất nhỏ kia nói, “Mới vừa rồi ở phía dưới, hình như có chấn động.”

Mọi người chỉ tập trung vào hồ yêu, chú ý trên tường, nóc nhà chứ không hề nghĩ ở dưới nền đất xảy ra chuyện.

“Yêu quái nào có thể chui dưới đất mà đi?” Lý Cảnh Lung hỏi.

Hồng Tuấn lập tức nghĩ tới Ngao ngư mà ngày đó chính mình đuổi bắt gần hai mươi dặm đường.

Lý Cảnh Lung biết được lập tức nhảy xuống, nói “Đến tập hợp ở hậu viện!”

Mặt đất nứt ra, một đạo khói đen bốc lên tụ thành một nam tử thân hình cao gầy, một thân hắc y, trên trán còn một vết sẹo, đẩy cửa bước vào.

Cửa phòng Hồ Thăng “két” một tiếng bị đẩy ra. Cửa lồng sắt mở ra, một nữ tử người mang thương tích, sắc mặt tái nhợt, đúng là Tân Vân, rơi nước mắt đem Hồ Thăng đặt lên giường, đắp chăn cho hắn, thấp giọng nói: “Hồ thống lĩnh, ta thực xin lỗi… Ta không nghĩ…”

“Cư nhiên còn có tình cảm.” Hắc y nam tử kia trầm giọng

Tấn Vân quay đầu lại, gần như bị dọa sợ, cau mày nói: “Phi Ngao?”

Phi Ngao đáp: “Thượng cấp bảo ta mang ngươi rời khỏi Trường An.”

Tấn Vân thở ra, vừa khóc vừa nói: “Đại tỷ, Nhị tỷ đều chết dưới tay bọn họ. Ngươi không thương cảm chút nào sao?”

Phi Ngao tiến lên, nâng cằm Tấn Vân, nói: “Không ngờ Khu ma tư lần này lại là một cái xương cứng như vậy. Ngươi cứ chờ, ta sẽ báo thù cho các nàng, đi đi.”

Tấn Vân bước ra ngoài, bước đi lảo đảo không ngừng. Phi Ngao thấy nàng bị thương liền, vung tay áo, ôm nàng vào trong ngực. Tay trái xuất yêu lực, cuồn cuồn rót vào đỉnh đầu nàng để trị thương. Sắc mặt Tân Vân chậm rã khôi phục được một ít khí sắc.

Năm người Khu ma tư tập hợp tại đình viện, Mạc Nhật Căn từ trên chỗ cao thong thả rút trường cung nhắm vào bóng hai người trong phòng.

Cừu Vĩnh Tư cùng Lý Cảnh Lung cúi thấp dựa vào cửa phòng, nghe tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền đến.

A Thái cùng Hồng Tuấn ẩn thân trong bóng tối, một người tay nắm quạt, một người cầm sẵn ba thanh phi đao.

“Sắp đối đầu kẻ địch mạnh, ngươi đừng vì ta mà hao phí tu vi.” Tấn Vân thấp giọng nói.

“Tối nay hãy trốn ngay đi, đừng đợi ở Trường An nữa.” Phi Ngao thuận miệng đáp, “Ngày sau ta sẽ tu luyện, trở về báo thù cho tỷ muội các ngươi.”

Tấn Vân đột nhiên hiểu ra, cả kinh nói: “Bọn họ bảo ngươi tới giết ta?”

“Có ta ở đây, ai cũng không dám động vào ngươi.” Phi Ngao nói.

“Cỗ thi thể kia đâu?” Tân Vân nói, “Chỉ sợ Lý Cảnh Lung còn muốn điều tra nữa.”

“Nhị tỷ ngươi đã ra tay đốt thi thể kia ra tro rồi.” Phi Ngao nói, “Làm sao tra được? Chẳng lẽ còn một nắm tro mà đem về khảo vấn sao? Đợi đến thi Đình xong, sẽ giết tên Lý Cảnh Lung kia! Nếu giờ ra tay chỉ sợ tiện cho hắn quá thôi.”

Nghe nói như thế, mặt Cừu Vĩnh Tư cùng Lý Cảnh Lung biến sắc. Lý Cảnh Lung tràn ngập khiếp sợ, một tay giơ lên còn chầm chậm hạ xuống.

Lúc đó Phi Ngao ôm Tấn Vân đẩy cửa phòng ra, bước ra ngoài.

Lý Cảnh Lung chưa muốn xuống tay, Mạc Nhật Căn đã nhanh chóng thả một mũi tên. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tấn Vân đã ý thức được nguy hiểm, đấy Phi Ngao sang một bên, hứng cả mũi tên kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

“Giữ hắn lại!” Lý Cảnh Lung quát.

Phi Ngao phản ứng cực nhanh, thấy Tấn Vân trúng tên biết đã sa bẫy. Lúc này một tay ôm Tấn Vân chạy ra ngoài! Lý Cảnh Lung xuất kiếm, Phi Ngao bỗng dưng quay người, đánh về phía Lý Cảnh Lung, giận dữ hét lên: “Nhận chết đi!”

Mọi người kinh hãi, sợ Lý Cảnh Lung đánh không lại, nhất thời bắn tên phia đao, hết thảy hướng Phi Ngao vọt tới. Phi Ngao bỗng nhiên giận dữ, khói bốc lên, bốn phương tám hướng ầm ầm phóng đến.

Mọi người kinh hãi, sợ Lý Cảnh Lung không địch lại, nhất thời tên phi đao, hết thảy hướng về phía Phi Ngao vọt tới, Phi Ngao bỗng nhiên gầm lên giận dữ, quanh người ầm ầm tuôn ra hơi nước, hướng bốn phương tám hướng giải khai.

Lý Cảnh Lung ở gần nhất bị khí kia hất văng ngược ra đằng sau. Hồng Tuấn xuất Ngũ sắc thần quang chặn lại, bảo vệ bản thân cùng A Thái, đang muốn tiến lên hỗ trợ, Lý Cảnh Lung bước lên, hai tay giữ kiếm, phẫn nộ quát: “Nhận lấy cái chết là các người! Yêu nghiệt!”

Lý Cảnh Lung người kiếm hợp nhất, nhằm phía Phi Ngao, nhằm đầu hắn một kiếm chém xuống. Phi Ngao giơ tay, “Đinh” một tiếng tiếp được kiếm kia. Xoay thân kiếm lần thứ hai ném Lý Cảnh Lung ngã văng ra ngoài.

“Phi Ngao, ngươi đi mau… Đừng để ý ta…” Tấn Vân hấp hối nói.

“Ta muốn giết bọn chúng!” Phi Ngao giận không kìm được, không ngừng thở dốc.

“Chỉ bằng một mình ngươi!” A Thái cười lạnh một tiếng.

Lúc này, Hồng Tuấn thu lại thần quang. A Thái giũ chiết phiến, Hồng Tuấn vừa thu thần quang lại, trì phiến đã vung lên.

Đất bằng nổ lên một trận gió, với hơi nước phóng xuất từ người Phi Ngao phóng xuất hơi nước, tạo thành một cơn lốc, hung hăng đánh lên người Phi Ngao, nổ một tiếng. Cửa phòng Hồ Thăng bị đánh vỡ nát, Mạc Nhật Căn phóng liên tiếp ba mũi tên về phía Phi Ngao. Phi Ngao giữa không trung hóa thành một con cá lớn, Lý Cảnh Lung quát: “Hồng Tuấn! Phi đao!”

Hồng Tuấn liền phi một đao, “bá bá” liên tiếp, tên cùng phi đao toàn bộ găm lên người Phi Ngạo.

Con cá trạch kia đánh vỡ bức tường phía sau gian phòng, hướng xuông đất, lần thứ hai mang theo phi đao của Hồng Tuấn, đào thoát khỏi bản doanh Long vũ quân.

Trong tức khắc, toàn bộ Long vũ quân đã nghe thấy âm thanh bên này, nhốn nháo đèn đuốc. Lý Cảnh Lung quát: “Đuổi theo! Lần này không thể để nó chạy thoát!”

Mọi người từ chỗ tường viện bị phá nát đuổi theo, bản doanh sau lưng đã đại loạn. Hồng Tuấn hô: “Đuổi theo phi đao của ta!”

Tình cảnh đêm đó lại lặp lại, mặt đất đùn lên, Ngao ngư mang theo phi đao hướng phía bắc thành phóng đi.

“Ngàn vạn lần đừng vào hoàng cung…” Lý Cảnh Lung nói, “Đuổi theo!”

Mọi người tăng tốc cước bộ đuổi theo ngao ngư, Hồng Tuấn vì tìm lại phi đao thứ nhất kia lần này tuyệt đối không thể để nó trốn thoát. Lúc này ném móc câu phi thân lên mái nhà, Mạc Nhật Căn theo ngay phía sau.

A Thái vung chiết phiến, một cơn gió mạnh cuồn cuồn nổi lên, đưa A Thái bay lên nóc nhà. Lý Cảnh Lung theo sau cũng hai ba bước nhảy lên đến nơi.

“Các ngươi… Chờ ta một chút!” Cừu Vĩnh Tư hô.

Lý Cảnh Lung: “…”

Cừu Vĩnh Tư còn đang trèo tường cố mãi không lên được. Lý Cảnh Lung đành phải quay lại đem hắn kéo lên. Quay qua đã thấy ba người kia không biết chạy đi đâu rồi, Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ nói:”Nhanh lên!” Rồi gấp gáp đuổi theo.

Ngao ngư kia không chạy đến hoàng cung, mang theo phi đao vọt đến cổng thành phía bắc. Hồng Tuấn hô lớn: “Nó muốn ra khỏi thành! Mau chặn lại!”

“Hồng Tuấn! Giúp ta lên!” A Thái quát.

Hồng Tuấn: “??”

Ngao ngư di chuyển quá nhanh đã tới trước cửa phía đông bắc thành. Hồng Tuấn không kịp hỏi đã ném móc câu, giật một cái.

A Thái nhảy đến, trên không trung xoay người, vươn một tay nắm tay Hồng Tuấn. Hồng Tuấn đem hết khí lực toàn thân, bắt lấy cổ tay A Thái mượn lực đẩy A Thái bắn lên phía trước.

Ngay sau đó Mạc Nhật Căn nhảy đến, tóm tay Hồng Tuấn quát: “Phiền phức!”

Hồng Tuấn lại vung móc câu, đưa Mạc Nhật Căn vượt qua cổng thành.

Trời về khuya, binh sĩ gác thành còn đang mải bàn luận về mấy tin tức ở thành Trường An.

“Nghe nói hôm nay tên Lý Cảnh Lung bắt một con hồ ly, đưa đến Long vũ quân bảo là bắt được yêu quái, ha ha ha”

“Muốn lập công đến điên rồi! Ngày mai ta cũng mang một con chó…”

“Âm thanh gì vậy?”

Vài tên nghe được tiếng ầm vang dưới mặt đất, cùng tiếng hét của A Thái và Hồng Tuấn ở trước cổng thành, vội leo lên thành lâu nhìn xuống.

Lý Cảnh Lung cùng Cừu Vĩnh Tư vọt tới.

Ngao ngư phá vỡ mặt đất, nhảy lên.

A Thái đang ở giữa không trung. Đúng lúc Ngao ngư gào rú ầm ĩ, há cái mồm đỏ lòm như máu, hướng hắn phi thân tới, muốn đem hắn cắn đến huyết nhục mơ hồ.

A Thái rút cầm từ sau lưng, nói: “Cho ta đi xuống!:

Nói xong, A Thái dùng Ba nhĩ ba đặc cầm, hướng Ngao ngư hung hăng đập xuống một đập.

Mọi người: “…”

Phát ra một tiếng vang đến kinh thiên động địa. Nháy mắt khi cầm kia nện xuống, giống như có làn sóng âm nổ tung. Ngao ngư dài gần ba trượng kia bị đập văng vào tường thành, vô số gạch ngói vỡ vụn, ầm vang một tiếng bay hết ra bên ngoài thành.

“Không thể nào!” Hồng Tuấn kêu lên, “Thật sự là dùng đàn để đập ư!”

A Thái: “Hửm?”

Mạc Nhật Căn cười ha ha, phi lên thành lâu, khai cung liên tiếp ba mũi tên. Bắn trúng ba con mắt trên trán Ngao ngư, Ngao ngư thét len một tiếng. Khi ba mũi tên bay trở về còn giật theo đồng tử của Ngao ngư.

Ngay sau đó, Ngao ngư rơi xuống mặt đất phía ngoài thành. Lý Cảnh Lung cùng Cừu Vinh Tư đuổi theo, Lý Cảnh Lung hô: “Mau mở cửa!”

Mấy tên thủ vệ lúc này, nội tâm thực sự sắp hỏng đến nơi.

Lý Cảnh Lung quát: “Việc của Khu ma tư! Nếu không mở cửa các người chịu trách nhiệm đi!”

Binh sĩ giữ cửa thành cuống quít mở cửa. Lý Cảnh Lung im lăng, lôi Cừu Vĩnh Tư đang thở dốc chạy ra ngoài.

“Ngựa đâu?” Lý Cảnh Lung nhìn xung quanh.

“Yêu quái đâu?” Mạc Nhật Căn trong bóng tối cũng nhìn xung quanh.

Lý Cảnh Lung chỉ về phía Bắc, ý bảo nó đã chạy thoát về hướng bắc.

“A Thái ngươi thật giỏi!” Hồng Tuấn chấn động còn chưa bình tĩnh.

A Thái khiêm tốn nói: “Không có không có, tiểu đệ mới thật lợi hại.”

“Không không, phép thuật của ngươi thực lợi hại!” Hồng Tuấn thành thành thực thực mà sùng bái A Thái, nhất là lúc đập xuống một cầm kia.

“A Thái của chúng ta chính là đại pháp sư Tây Vực…” Cừu Vĩnh Tư vội phụ họa.

“Được rồi!” A Thái nói, “Cừu Vĩnh Tư ngươi mấy ngày nay trừ việc ở bên cạnh chúng ta đùa giỡ còn làm cái gì khác sao? Cũng nên bộc lộ khả năng đi!”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta thật sự không được…”

“Không nói chuyện phiếm!” Lý Cảnh Lung mất kiên nhẫn nói, “Mau tới đây! Có ngựa rồi!”

Mạc Nhật Căn cùng Lý Cảnh Lung dắt ngựa tới. Hồng Tuấn vốn tưởng lần này yêu quái lại chạy thoát, lại còn mất phi đao thứ hai, không nghĩ ngoài thành có sẵn ngựa

Mọi người lên ngựa, dọc theo quan đạo truy đuổi. Lý Cảnh Lung rút kiếm ra, chỉ về phía bắc, thân kiếm liền sáng rực lên.

“Làm sao mà có ngựa vậy?” Hồng Tuấn nghi hoặc.

“Chuẩn bị sẵn từ chiều.” Lý Cảnh Lung đáp, “Mỗi một cửa đều có sẵn ngựa.”

Chiến mã trong đêm phi gấp, một đường thẳng phía bắc, kiếm càng ngày càng sáng hơn. Ngao ngư kia đã bị thương, tốc độ chậm dần lại, nó chạy qua mấy cánh đồng đã thu hoạch, nhằm thẳng dãy núi ở phía bắc chạy đến.

“Thanh kiếm này quả thực có thể cảm nhận được phi đao của ngươi.” Lý Cảnh Lung một tay cầm kiếm, một tay giữ dây cương, thân kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng một con đường phía trước.

Cừu Vinh Tư nói: “Có thể cùng một loại chất liệu, các loại pháp bảo nếu có cùng nguồn gốc thường có hiện tượng cộng minh.”

Mọi người phi ngựa đến trước Đại Minh cung liền dừng lại. Lý Cảnh Lung lo lắng vô cùng, mày nhíu chặt thành một chữ xuyên, ánh sáng trên thân kiếm đã ổn đinh. Yêu quái kia ở trong Đại Minh cung.

“Tới?” Mạc Nhật Căn hỏi.

“Tới.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn vung móc câu, vượt qua tường ở hậu viện Đại Minh cung, mọi người theo thứ tự bám vào móc câu leo vào.

Đại Minh cung là hành cung của Lý Long Cơ, nhưng không được yêu thích như cung Hưng Khánh. Lý Long Cơ bình thường cũng ít đến đây, cung điện ở bên ngoài Trường An chỉ có mấy trăm cung nhân trông coi. Lý Cảnh Lung ra hiệu mọi người đi theo, chậm rãi đi qua các điện.

Cung nhân đã sớm đi ngủ, từ phía chân trời ánh trăng rọi xuống, làm cả cung điện thành một mảnh thanh khiết u sầu.

Thân kiếm càng ngày càng sang, gió thu thổi qua, đến giữa hậu điện, truyền đến tiếng nói đứt quãng.

Phi Ngao ôm một tiểu hồ ly đã chết, quỳ gối trong sân, bi thống không thôi. Tiếng nói khàn khàn chực như sắp khóc.

“Ngươi vì cái gì… mà phải chết như vậy…” Phi Ngao âm thanh run rẩy.

Hồng Tuấn nghe thấy tiếng khóc này, mũi hơi cay cay. Mạc Nhật Căn như đoán được tâm tư hắn, đặt một tay lên vai. Lý Cảnh Lung thấp giọng: “Lát nữa các vị có tuyệt kỹ gì, khi cần thiết đừng có giấu diếm. Nhất là ngươi, Cừu Vĩnh Tư.”

Cừu Vĩnh Tư cười cười.

“Còn có.” Lý Cảnh Lung lại nói: “Giữ hắn còn sống, trở về còn thẩm tra. Nhanh chóng chế trụ địch, đừng hủy hoại đồ đạc xung quanh.

Tất cả mọi người đều đồng ý, Lý Cảnh Lung lại nghĩ. Dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, nếu mọi người bị thương thì thật không tốt, lại nói: “Bỏ đi, cứ dốc hết sức, mấy thứ vừa rồi coi như ta chưa nói qua.”

Sau đó hắn ra hiệu, mọi người tản ra, đến bốn góc trong sân hậu điện.

Lý Cảnh Lung cầm kiếm, đi vào sân nhà.

Hồng Tuấn, Mạc Nhật Căn lo lắng mà nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung. Hồng Tuấn nhíu mày, lần nào cũng là Lý Cảnh Lung đi dụ địch, quá nguy hiểm.

Phi đao của Hồng Tuấn còn cắm trên lưng Phi Ngao từng đợt từng đợt phát sáng.

Lúc này Lý Cảnh Lung chỉ các Phi Ngao mười bước chân, đứng tại sân sau rộng lớn, đối diện nó.

“Đến đi.” Lý Cảnh Lung nói, “Việc đã đến nước này, không còn gì để nói rồi.”

Phi Ngao khàn khàn giọng hỏi: “Lý Cảnh Lung, để ta đoán, ngươi có ái nhân không? Là ai?”

Lý Cảnh Lung trầm mặc không nói gì chỉ chăm chú quan sát Phi Ngao.

Phi Ngao lại nói tiếp: “Hôm nay các ngươi không giết được ta. Ngày sau ta đem ái nhân của các ngươi, từng tấc thịt xé xuống, lột da từng chút một, gân từ từ rút”

“Một ngày nào đó, ta sẽ dùng gân siết đứt cổ các ngươi.” Phi Ngao ngẩng đầu, nhìn Lý Cảnh Lung. Xa xa bên kia, Hồng Tuấn đang nhìn chằm chằm cũng không nhịn được mà rùng mình. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong mắt yêu quái có hận ý cùng lệ khí sâu đậm như vậy, gần như hóa thành một cỗ khí đen mà trào ra ngoài.

Phi Ngao há miệng, bộ mặt biến dạng, hiện ra một cái miệng đầy răng nhọn! Lý Cảnh Lung nắm chặt kiếm, đáp: “Thật đáng tiếc, nói vậy ngươi không có ngày đó…”

“Hôm nay ta không sợ chết trong tay các ngươi.” Phi Ngao nói, “Chắc chắn sẽ có người thay ta báo món nợ này!”

“Động thủ!” Cừu Vĩnh Tư đột nhiên quát.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Lý Cảnh Lung chưa hạ lệnh mà lại là Cừu Vĩnh Tư phát động trước!

Hồng Tuấn sợ Phi Ngao liều chết, ngăn cản không được liền ném phi đao đi! Quả nhiên từ phía Phi Ngao vô số răng nhọn bắn ra. Lý Cảnh Lung lui lại, phi đao bay ngang qua, cản lại đám răng nhọn đang phóng tới.

Phi đao gạt bay răng nhọn xung quanh.

Hồng Tuấn bỗng nhiên hô lớn: “Lý Cảnh Lung!”

Lần này Lý Cảnh Lung sớm đã phòng bị, lui ra một bước, tránh bị Phi Ngao bắt được. Mọi người đồng loạt ra tay ai ngờ lại là hư chiêu, Phi Ngao xoay người vọt vào trong hậu điện Đại Minh cung.

Trong khoảnh khắc, Đầu đinh thất tiễn của Mạc Nhật Căn xuất hiện, từ trên không trung tạo thành một đường cong đuổi theo Phi Ngao mà bay vào trong điện. Hồng Tuấn cùng A Thái lập tức đuổi theo vào.

“Từ từ!” Lý Cảnh Lung đang muốn ngăn lại, Cừu Vĩnh Tư lại lớn tiếng: “Pháp bảo của Hồng Tuấn là pháp bảo bảo vệ tối thượng, không cần lo lắng. Trưởng sử, chúng ta đi!”

Lý Cảnh Lung, Cừu Vĩnh Tư cùng Mạc Nhật Căn lập tức đuổi theo. Cửa gỗ đầu tiên đã bị Ngao ngư phá hủy, tiện đà vang lên một loạt âm thanh ầm ầm, không biết có cái gì bị sụp. Ngay sau đó, A Thái một tay cầm quạt, trên tay bốn chiếc nhẫn bốn màu hồng lam hoàng lục sáng lên, hướng xuống đất đánh một chưởng.

“Oành!” một tiếng, mặt đất rung lên, toàn bộ hậu điện dưới pháp lực của A Thái chấn động.

Ngao ngư kia vô pháp trốn vào mặt đất, quay đầu gào thét hướng phía A Thái cắn tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hồng Tuấn đã chắn trước mặt A Thái, mở Ngũ sắc thần quang, giống như môt tấm khiên cường địa vô cùng kiên cố. Đúng lúc va chạm, Hồng Tuấn giận dữ hét: “Cút!”

Ngao ngư đánh trúng Ngũ sắc thần quang, kình khí bùng nổ hất văng nó về phía sau.

Ngao ngư kia ở trong điện quay cuồng xung quanh, đụng vỡ không biết bao nhiêu đồ đạc. Thủ vệ bên ngoài Đại Minh cung chạy vào, nơi nơi đều là tiếng quát tháo.

“Các ngươi…” Lý Cảnh Lung vọt vào trong điện, thấy một mảnh hỗn độn. Phiền phức đến rồi, không biết phải đền bao nhiêu tiền đây, vội hô lớn: “Dẫn nó ra phía bên ngoài!”

“Ta sẽ cố!” Hồng Tuấn hô, lập tức đuổi theo. Mạc Nhật Căn đuổi kịp, đầu đinh thất tiễn kia bay về, tụ lại một chỗ, ở trước dây cung phát ra ánh sáng rực rỡ.

Hồng Tuấn một tay nắm lông Khổng Tước bằng ngọc bích kia, mở Ngũ sắc thần quang. Một tay kia lại ném phi đao, phi đao như sao băng thay nhau bắn về phía Ngao ngư. A Thái vung chiết phiến ba lần, sấm chớp, băng giá, cát bụi hợp thành một cơn lốc cuồn cuồn nổi lên.

Trong hậu điện bị Ngao ngư đụng đến vỡ nát, mắt thấy nó lại định đập vỡ vách tường chạy trốn, Mạc Nhật Căn bắn tên, quát: “Triệt!”

Hồng Tuấn đứng đầu ngăn cản Ngao ngư, nghe vậy lui về phía sau. Lý Cảnh Lung thấy vậy túm áo hắn, lôi ra dằng sau. Đầu đinh thất tiễn tụ lại một phen, lóe ra liệt quang, gào thét bắn gãy máy cây cột rồi đâm thủng bụng Ngao ngư.

Cơn lốc kia bắt kịp, lại làm sụp một bên vách tường, đem Ngao ngư kia đánh ngã ra ngoài sân hậu điện.
Chương trước Chương tiếp
Loading...