Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 18: Bị lừa rồi



“Muốn giết mình?” Thấy đối phương cầm dao găm, Trương Huyền không khỏi bàng hoàng.

May mà mình liên tục luyện công, chưa đi ngủ. Bằng không đối phương lẳng lặng lẻn vào như vậy, thì khéo mình chết lúc nào cùng chả biết.

“Phải tìm hiểu thằng khốn này là ai trước đã!”

Trương Huyền biết, cái kiểu đánh úp ban đêm thế này, chắc chắn không phải một người, không chừng đằng sau là nguyên một tổ chức. Nếu chưa điều tra ra là ai muốn giết mình, thì dẫu có giết chết tên này, sau đó sẽ lại có tên khác mò đến. Không tìm ra tổ chức ấy, thì đừng hòng được ngủ yên giấc.

“Ai đó?”

Đang suy nghĩ xem nên dùng cách nào để moi ra được tổ chức đứng đằng sau đối phương thì hắn chợt nghe thấy một tiếng quát nhỏ, kẻ mặc đồ đen lúc nãy chẳng biết đã đến gần từ bao giờ.

Trương Huyền chưa bao giờ theo dõi ai, nên khi thấy đối phương cầm dao găm thì hoảng vía, để lộ hơi thở ra, lập tức bị đối phương phát hiện ngay.

“Ta…”

Mới loáng một cái đã bị phát hiện, Trương Huyền nhướn mày định lao qua tấn công đối phương, nhưng chợt khựng lại, trong đầu đã hiện ra một kế tuyệt diệu.

“Ta đến để giết cái thằng thầy giáo ăn hại Trương Huyền! Còn ngươi là ai?” Trương Huyền cố tình gằn trầm giọng xuống, để đối phương không nghe ra giọng mình.

Đối phương vốn định đến giết mình, giờ mình nói hai bên cùng mục đích, chắc chắn có thể lừa được hắn.

“Ngươi đến để giết hắn?” Kẻ mặc đồ đen thoáng ngạc nhiên, có điều thấy Trương Huyền bịt mặt lại lén lén lút lút thì đã hơi tin.

“Không sai, thằng đó kém nhất học viện, để nó sống sẽ chỉ gây họa cho học sinh!” Chửi chính mình mà Trương Huyền chẳng chút e ngại.

“Thế thì ngươi ra tay đi, ta sẽ ở đây canh chừng cho ngươi!” Người mặc đồ đen nói.

“Hả?” Trương Huyền thoáng bối rối, sau đó từ chối ngay: “Hay là ngươi ra tay đi. Dẫu gì thì chúng ta cùng chung mục đích rồi, ai ra tay mà chẳng được!”

“Ngươi ra tay đi. Ta không định giết hắn, mà chỉ đến dạy cho hắn một bài học. Có điều, nếu giết được thì càng tốt.” Người mặc đồ đen hối thúc.

“Dạy một bài học?” Trương Huyền thấy rối hết cả não, chỉ dạy một bài học, sao lại xách cả dao găm, bèn hỏi: “Dạy thế nào?”

“Hừ, thằng khốn này dám làm chuyện vô lễ với tiểu thư nhà ta. Ta định cắt đứt cái chân thứ ba của hắn, biến hắn thành thái giám!” Người mặt đồ đen cất giọng đầy căm giận.

“… …” Nghe thấy câu trả lời tàn độc của đối phương, Trương Huyền sởn cả gai ốc, cả người rùng mình một cái.

Mẹ kiếp, nếu hôm nay mà ngủ rồi, thì e rằng ngày mai mở mắt ra là có thể đi hầu hạ hoàng thượng được rồi!

Đồ *****! Ngươi là ai mà sao độc ác dữ vậy!

Vô lễ với tiểu thư nhà ngươi?

Trương Huyền vắt não ngẫm nghĩ lại cả buổi, cả ký ức của tiền thân lẫn sau khi xuyên không qua đây, hình như mình chưa từng mạo phạm vị tiểu thư nào mà?

“Tên Trương Huyền này, ta chỉ nghe nói hắn không đủ tư cách làm thầy thôi, chứ chưa bao giờ nghe ai nói hắn từng ức hiếp con gái, chuyện này là sao đây?” Thực sự dằn hết nổi, Trương Huyền hỏi ngay.

“Hừ, thằng khốn đó là loại mặt người dạ thú! Thầy gì? Phải gọi là súc sinh mới đúng! Tiểu thư nhà chúng ta… không nói nữa, càng nghĩ càng tức!” Trong giọng nói bị đè nén của người mặc áo đen mang theo sự căm giận tột độ.

“… …” Trương Huyền lại thấy đầu óc choáng váng.

Rốt cuộc là chuyện quái gì đây? Sao ngươi chửi ta là súc sinh? Ta đã làm gì tiểu thư nhà ngươi? Còn nữa, tiểu thư nhà ngươi rốt cuộc là ai? Xinh đẹp thì thôi, nếu xấu như ma mà bắt ta khiêng cái tiếng xấu ấy, thì lỗ lã cho ta quá!

“Sao ngươi lại muốn giết hắn?” Chửi đã rồi, người mặc đồ đen quay qua hỏi.

“Ta…” Không ngờ đối phương sẽ hỏi ngược lại mình, Trương Huyền không khỏi ngớ ra, sau đó đành nói liều: “Ta… ta cũng thấy gai mắt khi hắn ức hiếp phụ nữ!”

“Ngươi biết hắn ức hiếp phụ nữ? Hắn ức hiếp ai?” Người mặc đồ đen lập tức thấy nghi ngờ.

“Hắn…” Trương Huyền chợt hừ một tiếng: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”

“Thôi bỏ đi. Chúng ta ai cũng muốn ra tay, thế thì ngươi ra tay trước đi!” Người mặc đồ đen thấy đối phương không chịu nói, dù trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm nữa, chỉ phẩy tay.

“Hay là ngươi trước đi! Ta ra tay là để giết hắn, ngươi cứ vào thiến hắn trước đi, rồi sau đó ta sẽ giết hắn!” Trương Huyền nói.

“Chuyện này…” Người mặc đồ đen lại bắt đầu do dự, liếc qua nhìn Trương Huyền đầy ngờ vực.

Ông ta đã bắt đầu thấy có gì đó quái lạ.

Sao mà trùng hợp được như vậy, mình vừa định đến thiến tên Trương Huyền thì lại có một người muốn đến giết hắn? Nếu không vì kiêng kỵ thực lực của đối phương, thì mình đã ra tay đánh xỉu cái tên này trước rồi.

“Sao? Không tin ta à? Nếu không muốn giết hắn, thì ta đâu có rỗi hơi đến mức nửa đêm chạy qua đây!” Thấy ông ta hoài nghi, Trương Huyền nói.

“Ừ!” Nghe thấy lời này, người mặc áo đen phân vân một lát rồi cũng phải gật đầu.

Cũng đúng, hiện tại đã quá nửa đêm, nếu không phải muốn giết Trương Huyền, thì cái tên bịt mặt này còn chạy qua đây làm quái gì?

“Không phải ta không tin ngươi. Nếu cả hai có chung một mục tiêu, vậy cùng vào thôi!” Suy nghĩ một lát, người mặc áo đen đề nghị.

Ông ta vẫn chưa tin tưởng cái thằng cha này.

“Ngươi quá cẩn thận rồi. Yên tâm đi, ta vẫn còn nguyên tắc làm người cơ bản của mình! Có điều, nếu ngươi đã không tin ta…” Trương Huyền dứt khoát vung tay: “Vậy thì cùng vào đi!”

Nói xong Trương Huyền đã phóng đi trước.

“Cảnh giới ngũ trọng viên mãn?” Thấy Trương Huyền phóng đi, người mặc áo đen lập tức nhìn ra tu vi của Trương Huyền, sau đó cũng đề khí bám theo sau.

Thấy ông ta theo kịp, Trương Huyền vội vàng nhìn qua.

Ầm ầm!

Thư viên Thiên Đạo chấn động một cái, một cuốn sách đã xuất hiện.

Đối phương bám sát sau lưng, cũng như đang thi triển võ công, chỉ cần thi triển ra thì thư viện Thiên Đạo có thể nhìn ra khuyết điểm, tìm ra lai lịch.

Nhìn vào quyển sách, chỉ trông thấy hai chữ trên trang bìa: “Diêu Hàn”.

“Cái tên này quen à nha… nghe ở đâu rồi nhỉ?” Trương Huyền ngẩn người trong giây lát, rồi lật ra trang thứ nhất.

“Diêu Hàn, quản gia trong phủ thành chủ của thành Bạch Ngọc, võ giả cảnh giới Tịch Huyệt sơ kỳ, đã khai thông tám huyệt đạo.

… …

“Là ông ta?” Đọc đến cái tên thành Bạch Ngọc, Trương Huyền lập tức nhớ ra.

“Đây chẳng phải là tên đại quản gia của thành chủ thành Bạch Ngọc, đã đùng đùng xông vào chất vấn mình khi Triệu Nhã bái sư sao?’

Hèn gì cả tên và giọng nói đều khá quen tai!

Chỉ là…

Nói như vậy thì tiểu thư mà ông ta nhắc tới chính là Triệu Nhã rồi… Nhưng ta đã làm gì con bé chứ? Để ngươi phải tốn công tốn sức đến đây thiến ta hả?

“Dám vu khống ta, thì dẫu thực lực của ngươi có mạnh hơn, ta cũng phải dạy cho ngươi một bài học!”

Càng nghĩ càng thêm giận.

Nếu tiền thân có lỡ làm chuyện gì thất đức, mình đã xuyên không trở thành anh ta, dẫu không cam tâm nhưng cũng sẽ nhận. Đằng này… chẳng làm khỉ khô gì hết mà phải vác cái tiếng xấu ấy! Đúng là bực mình!

Nghĩ đến đây, Trương Huyền bèn đọc tiếp.

“Công pháp tu luyện: Bạch Ngọc Chu Thiên Công!”

“Võ công: đã luyện thành Huyền Thân Chưởng, đã luyện thành Huyền Thân Quyền…”

“Khuyết điểm: 60 chỗ. Một, mệnh môn là bàn tọa, chiêu thức không thể bảo vệ được… Hai… ba…

Cũng giống như trước đây, trong sách có ghi chép khuyết điểm của lão khốn này.

Khai thông tám huyệt đạo, đồng nghĩa sở hữu sức mạnh 12 đỉnh. Nếu giao thủ trực diện, mình chắc chắn không phải đối thủ!

Có điều…

“Cảnh giới Tịch Huyệt là cái quái gì? Sức mạnh 12 đỉnh là cái quái gì? Hôm nay ông đây không dạy cho ngươi một bài học, thì ông không phải là Trương Huyền”

Vù!

Nghĩ đến đây, Trương Huyền liền dừng lại.

“Sao vậy?”

Thấy hắn đột nhiên dừng lại, người áo đen rất ngạc nghiên.

“Nhìn kìa, đĩa bay!” Trương Huyền chỉ bừa về một hướng.

“Đĩa bay? Đĩa bay là cái gì?”

Người áo đen ngớ ra, vội vàng quay lại nhìn, động tác này lập tức chìa ngay cái mông – mệnh môn của ông ta về phía Trương Huyền.

Trong đầu ông ta vẫn đầy ngơ ngác. Bướm bay? Múa may? Ông ta đâu biết “đĩa bay” là cái quái gì?

“Cút bà mày đi!”

Trương Huyền chỉ chờ đợi mỗi cơ hội này, nên chẳng chút do dự, co giò đá mạnh một cái, trút hết căm phẫn vào mông lão kia.

Bốp!

Người mặc áo đen tức Diêu Hàn không kịp trở tay, bị đá trúng mệnh môn, cả người bay vèo về phía trước, đầu đâm vào trụ đá gần đó, lập tức đầu vỡ máu chảy.

Muốn đến thiến ông à, có tin ông sẽ thiến ngươi trong một nốt nhạc không?

Càng nghĩ càng tức, Trương Huyền lấy đà xông tới, ngồi phắt lên người đối phương, đấm liên hồi vào mặt của lão ta.

Cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt hả? Sức mạnh 12 đỉnh hả? Chẳng phải lợi hại lắm sao? Tìm ra mệnh môn, biết được khuyết điểm, ra tay bất ngờ thì cũng chịu chết mà thôi!

“Ngươi…”

Hiển nhiên Diêu Hàn không thể ngờ, thằng khốn vốn muốn dạy cho tên Trương Huyền một bài học cùng với mình lại thình lình lên cơn điên, quay lại đối phó mình. Quan trọng hơn là, ông ta bị đá một cú ngay mệnh môn, cả người cứng đờ, có muốn đánh trả cũng không nổi. Giờ ông ta đã tức đến run người, đầu như muốn nổ tung rồi.

Chẳng phải đã bảo cùng đi xử tên Trương Huyền sao?

Tổ bà nó! Thành tín đâu? Nguyên tắc làm người cơ bản đâu?

Hơn nữa… dẫu sao ngươi cũng là cao thủ cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, cao thủ trong các cao thủ, đánh nhau cũng phải có phong độ chứ. Lừa người khác trơ trẽn như vậy, sau đó còn ra tay đánh lén, đè đầu người ta, đấm vào mặt người ta…

Võ công đâu?

Chiêu thức đâu?

Công pháp đâu?

Bọn du côn đầu đường xó chợ cũng không thèm đánh như vậy…

Giờ Diêu Hàn chỉ còn cảm thấy mặt mình nhói đau từng cơn, cả người như sắp phát rồ đến nơi. Mãi đến bây giờ, ông ta mới nhận ra, mình đã vị gã bịt mặt này lừa rồi.

Lại còn lừa một cú rất đau, rất thảm nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...