Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 122: Không Gian Tầng Một



"Ta là ai?" Hắc Tháp tràn đầy mờ mịt, một lúc lâu mới trả lời: "Ta là khí linh của Hắc Tháp."

Trần Vũ ngẩn người, trả lời vậy cũng như không, đây căn bản không phải câu trả lời mà hắn muốn.

Bất quá, mấy vấn đề trọng tâm hắn muốn biết lại chưa có câu trả lời, cho nên Trần Vũ lập tức hỏi lại:

"Vậy tại sao ngươi lại chui vào cơ thể ta? Mục đích của ngươi là gì? Còn công dụng của chiếc tháp này nữa?"

"Có một số câu hỏi ngươi nên tự mình tìm hiểu thì hơn, về phần tại sao ta lại nằm trong cơ thể ngươi, đó là vì một chữ 'duyên'."

Hắc Tháp giải thích tới đây thì im lặng, nó bay quanh Trần Vũ một vòng, sau đó nói tiếp:

"Ngươi muốn hỏi công dụng của ta? Cái này phải dựa vào chính ngươi, sử dụng thế nào là do ngươi định đoạt chứ không phải ta."

Trần Vũ dở khóc dở cười, tại sao câu trả lời lại do hắn định đoạt chứ?

Hắn không biết mới hỏi, còn đằng này Tiểu Tháp lại để cho hắn tự tìm hiểu, cái này có phải đang triêu người hay không?

Trần Vũ rơi vào trầm tư, đến bản thân là gì cũng không biết, cái tháp này không đáng tin cho lắm.

Trọng yếu là tại sao Tiểu Tháp lại nói công dụng dựa vào chính hắn? Câu này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Nếu hắn đoán không sai thì đây là tầng một, vậy mấy tầng còn lại thì sao? Tại sao hiện tại không có bậc thang đi lên?

Từng câu hỏi không đáp án xuất hiện trong đầu Trần Vũ, nhưng rất nhanh hắn đã nhận được câu trả lời của Tiểu Tháp:

"Chủ nhân đừng nghĩ nhiều! Với tu vi hiện tại ta không thể giải thích quá nhiều, khi nào chủ nhân đạt đến cảnh giới nhất định tự nhiên sẽ có câu trả lời."

"Được rồi, vậy với tu vi hiện tại, ta có thể biết được những gì?" Trần Vũ vô cùng tò mò, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Tiểu Tháp.

Bất quá không làm hắn thất vọng, Tiểu Tháp im lặng một lúc, sau đó truyền âm cho hắn:

"Tháp này có chín tầng, nhưng hiện tại chủ nhân chỉ mở được tầng một, gọi là Thổ Nguyên. Đây là không gian rộng lớn bao la bát ngát, nó sẽ mở rộng theo tu vi của chủ nhân. Hiện tại chủ nhân đã khai phá được ba mươi dặm, mời chủ nhân xem thử." — QUẢNG CÁO —

Trần Vũ nghe tới đây thì kinh ngạc không thôi, phải biết không gian như túi trữ vật chỉ rộng chừng hai ba thước là cùng.

Hơn hết, túi trữ vật không thể chứa sinh vật sống, bằng không sẽ bị ngộp thở mà chết.

Đặc biệt là túi trữ vật không cách nào chứa túi trữ vật khác, còn Hắc Tháp thì sao chứ?

Nó vậy mà mang hắn vào trong đây, trên hết là còn chứa chấp được không gian của túi trữ vật.

"Chồng chất không gian?" Trần Vũ mở túi trữ vật kiểm tra, đồ vật lấy ra lấy vào vẫn bình thường như trước.

Mà theo lời của Tiểu Tháp, Trần Vũ thấy màn sương vụ đang từ từ lùi lại, để lộ ra vùng đất xung quanh.

Theo tầm mắt của hắn, nơi đây vậy mà có trời, có đất, có sông, có núi, chỉ là không có động vật mà thôi.

Đây chẳng khác nào phiến thiên địa thu nhỏ, đặc biệt là còn có thể rộng ra khi tu vi của hắn tăng lên.

Nguyên bản cứ tưởng như vậy là hết, Trần Vũ lại phát hiện thần thức của mình đột nhiên tăng lên mấy trăm lần.

Hắn vậy mà có thể nhìn thấy hết thẩy quang cảnh trong phạm vi ba mươi dặm chung quanh.

"Chủ nhân đừng mừng vội, thần thức do ta cung cấp chỉ sử dụng trong không gian Hắc Tháp mà thôi, trở ra ngoài ngươi vẫn phải dựa vào chính mình như trước." Tiểu Tháp truyền âm nhắc nhở.

"Nguyên lai là vậy? Nhưng toàn bộ nơi đây thật sự đều là của ta?"

Trần Vũ ngự khí phi hành lên không trung quan sát, trong mắt hiện ra một tia mờ mịt, dường như không dám tin đây là thật.

"Đúng vậy, toàn bộ đều thuộc về chủ nhân. Vào đây, chủ nhân chính là người mạnh nhất."

"Nếu ta lôi một tên Hóa Thần Kỳ vào đây thì sao? Ta cũng đánh thắng hắn?"

— QUẢNG CÁO —

Nghe vậy, Trần Vũ đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng đánh nhau với tu sĩ cấp cao, đánh không lại thì tìm cách kéo người kia vào là được.

Tiểu Tháp hiểu được ý đồ của chủ nhân, nó lập tức lên tiếng giải thích:

"Đúng vậy, vào đây thì cảnh giới không còn ý nghĩa, tất cả đều bị ta trấn áp, chỉ cần chủ nhân động tâm niệm bọn chúng liền mất mạng."

Nghe tới đây, hai mắt Trần Vũ không ngừng tỏa sáng, vậy chẳng phải tồn tại của hắn là vô địch?

Vào đây toàn bộ cảnh giới đều không có ý nghĩa, cái tháp này rốt cuộc bá đạo tới mức nào chứ?

Đánh không lại thì cứ việc chui vào đây, mấy tên gia hỏa kia làm gì được hắn chứ?

Càng nghĩ Trần Vũ càng kích động, hắn biết mình nhặt được bảo vật rồi, về sau không cần lo lắng cái mạng nhỏ.

"Chủ nhân bình tĩnh lại đi, ta còn chưa nói hết! Muốn đem người khác vào thì người đó không được có ý niệm chống đối. Bằng không, cho dù một con ruồi, chủ nhân cũng không thể thu vào. Trên hết là mỗi năm chủ nhân chỉ vào được một lần mà thôi."

Trần Vũ đầu tiên là trừng mắt, sau đó nhìn Tiểu Tháp một cách ngơ ngác, nói như vậy thì kế hoạch của hắn đã bị phá sản toàn bộ.

Nếu như lời Tiểu Tháp, hắn còn cơ hội kéo tu sĩ cấp cao vào tháp hay sao?

Điều này hoàn toàn không có khả năng, khi đó chạy chậm sẽ mất mạng ngay.

Mà khiến hắn khó chịu nhất là bản thân lại không thể ra vào tháp một cách tùy tiện, mỗi năm chỉ vào được một lần mà thôi.

Mặc dù tạm thời có phương pháp bảo mệnh, nhưng lỡ như sử dụng hết thì phải làm sao?

Nguyên bản Trần Vũ còn tưởng đây là cái mai rùa bảo mệnh, nhưng hiện tại xem ra phải dựa vào chính mình.

Nghĩ tới đây, Trần Vũ quyết tâm học thêm vài loại pháp thuật đào tẩu, hắn không thể dựa vào Hắc Tháp quá nhiều.

"Chủ nhân đừng khinh thường một lần ra vào này. Bất quá, ta quên nói cho chủ nhân biết, một tháng bên ngoài bằng một vạn năm bên trong đây." Tiểu Tháp chậm rãi giải thích.

— QUẢNG CÁO —

Trần Vũ khiếp sợ không thôi, một tên Ngưng Khí Kỳ như hắn lại gặp quá nhiều kinh ngạc.

Một tháng bên ngoài bằng một vạn năm bên trong, cái tháp này có thể gia tốc thời gian?

Giờ khắc này hắn đã hiểu câu "sử dụng thế nào phải dựa vào chính hắn".

Nguyên lai tầng một không có công dụng cụ thể, ngoài không gian rộng lớn và thời gian chênh lệch vô cùng nhiều, thì chẳng còn gì khác.

Cho nên Tiểu Tháp mới nói là dùng như thế nào phải dựa vào chính hắn, hắn thích dùng như thế nào thì dùng.

Nhưng như vậy cũng khiến hắn nảy sinh ra vô số ý tưởng táo bạo, tương lai hắn phải sử dụng triệt để cái tháp này mới được.

Trần Vũ cố nén hưng phấn trong lòng, hắn thận trọng hỏi: "Vậy làm sao để vào được không gian của Hắc Tháp?"

"Chỉ cần động tâm niệm là có thể ra vào thỏa thích, nhưng giới hạn mỗi năm chỉ nhắm vào chủ nhân, còn những đồ vật khác đều không có giới hạn, muốn vào lúc nào cũng được, tương tự như túi trữ vật của chủ nhân vậy." Tiểu Tháp trả lời tận tình cho hắn hiểu.

Trần Vũ cảm thấy đắng chát trong lòng, nguyên lai là điều kiện hà khắc kia chỉ nhắm vào hắn.

Nhưng một người từng trải như hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, Trần Vũ ngắm nghiền đôi mắt, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Thật lâu sau, Trần Vũ mới lên tiếng hỏi: "Nếu ta trốn vào đây, phải chăng người bên ngoài đều nhìn thấy Hắc Tháp?"

"Nhìn được nhưng rất khó, bởi vì khi chủ nhân tiến vào, Hắc Tháp sẽ tự động thu nhỏ bằng hạt cát để tránh người khác làm phiền." Tiểu Tháp vang lên ong ong, nhanh chóng truyền âm cho hắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...