Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần

Chương 24



Bà chủ của nhà hàng là một người phụ nữ phương nam, bộ dạng thanh tú quyến rũ,, rất có khí chất của người Giang Nam, đám đặc công và cảnh sát hình sự này là một nhóm người mặc dù không có quân hàm gì, nhưng mở cửa buôn bán thì không nên có quan hệ không xấu với những người như vậy. Huống chi người Quan Trung (Di: lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) luôn luôn dũng cảm gan dạ, dưới đất lại chôn Tam Hoàng Ngũ Đế (Di: ba ông vua trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc: Toại Nhân; Phục Hi; Thần Nông hoặc Thiên Hoàng, Địa Hoàng và Nhân Hoàng, năm ông vua trong truyền thuyết Trung Quốc: Hoàng Đế, Chuyên Húc, Đế Cốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn) làm việc đều thiên về thân thể cường tráng, tính tình lại nóng nảy, nếu như có tên côn đồ nào đánh nhau trong quán, thấy những người mặc đồng phục ngồi đó, cũng không dám làm gì. Cho nên bà chủ Tô Hội Hiền tự mình ra tiếp đón, nhiệt tình chu đáo, lão Thành còn chưa mở miệng, cô đã chủ động chiết khấu mười phần trăm, lại nói đã sớm bảo phòng bếp, cá phải chọn loại lớn, thịt phải là loại ngon nhất.

Khi nói chuyện Tô Hội Hiền cẩn thận kính một vòng rượu, kính đến Trần Mặc cô vừa thấy liền nở nụ cười, nói: "Trần đội trưởng lấy nước thay rượu hay sao?"

Mấy người đàn ông khác trong bàn nhảy dựng lên, này này này, bọn tôi còn tưởng tên tiểu tử Trần Mặc kia im lìm không nói là vì có chuyện gì, hóa ra là đang uống nước à!! Lập tức có người không chịu buông tha, muốn đổi nước thành rượu.

Sắc mặt Trần Mặc không thay đổi: "Tôi sẽ không uống rượu!"

Tần Duyệt dũng cảm thét to một tiếng: "Phục vụ đâu, lấy cho một bình rượu đỏ."

Trần Mặc quay đầu đè xuống: "Rượu đỏ cũng không được."

"Được!" Ngưu đội trưởng của đội cảnh sát hình sự ngồi đối diện cười nói: "Nếu như cậu không thể uống, vậy, các anh em không làm khó cậu, cho cậu một ly vàng, dù thế nào thì chúng ta cũng không thể từ chối mỹ nữ phải không? Tôi nói có đúng hay không mọi người?"

Xung quanh nhao nhao phụ họa.

Trần Mặc trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Bia cũng không được, thật sự là không được, tuyệt không thể uống."

Tô Hội Hiền nhìn ra Trần Mặc đang miễn cưỡng, vội vàng chen vào hoà giải, tìm cái ly không rót gần nửa bia đưa cho Trần Mặc: "Nhấp một chút đi, Trần đội trưởng."

Trần Mặc yên lặng tính toán độ cồn một chút, lắc đầu: "Nhiều lắm."

Mọi người ồn ào không đồng ý, Thành Huy nói thế nào cũng không ai nghe, Tô Hội Hiền nói: "Nếu chừng ấy mà còn nhiều, thì ngài là người có tửu lượng thấp nhất mà tôi đã gặp."

"Tôi bị dị ứng với cồn, ba tôi còn thảm hơn tôi, cô đưa cho ông một ly rượu trắng là ông có thể say rồi."

Tô Hội Hiền kinh ngạc: "Thiệt hay giả vậy?"

Trần Mặc nghiêm túc gật đầu, một đám đàn ông đập bàn, nói Trần Mặc không được nói bậy bạ, là đàn ông thì phải uống, chừng đó thôi mà có thể chết người à, đừng làm mất mặt bọn họ. Tần Duyệt xen mồm, nói bọn họ chẳng liên quan gì đến nhau, nếu mất mặt thì phải là mất mặt quân đội mới đúng. . . . . .

Chừng đó đương nhiên uống không chết người, nhưng gì sao anh không uống? Cũng bởi vì bọn họ muốn nhìn! Dựa vào cái gì chứ?

Trần Mặc cảm thấy khó chịu, anh không thèm để ý đến người khác, càng không muốn người khác để ý đến mình, Miêu Uyển từng dụ dỗ anh nhiều lần, nhưng không uống vẫn là không uống, nhưng bây giờ . . . . . .

Trần Mặc cúi đầu im lặng vài giây, trầm giọng nói: "Được rồi, xem ra hôm nay không choáng váng một lần, các người sẽ không tin, tôi uống rượu say tính tình không tốt, mong mọi người đừng để trong lòng." Nói xong, ngửa đầu uống sạch ly bia đó.

Được! Rất thẳng thắn!

Một đám đàn ông vỗ tay ào ào.

Tô Hội Hiền thấy ánh mắt Trần Mặc không đúng lắm, trong lòng hối hận, nghĩ rằng khi không mình lại đâm bị thóc chọc bị gạo làm gì cơ chứ? Cô hạ giọng hỏi Trần Mặc: "Trần đội trưởng, tôi nấu canh gải rượu cho ngài nhé?"

Trần Mặc gật đầu: "Cảm ơn."

Chảng ai tin Trần Mặc to xác như vậy lại bị nửa ly bia quật ngã, náo loạn đủ rồi, lại bắt đầu nói chuyện phiếm, uống rượu dùng bữa, chỉ có Thành Huy dè dặt nhìn Trần Mặc, mặt của Trần Mặc bắt đầu hồng, hai bên tai cũng bắt đầu đỏ lên, Trần Mặc cười khổ đứng lên: "Không được rồi, các vị từ từ uống, tôi phải đi trước."

Nhất thời, toàn bộ ồ lên: không phải chứ??

Trần Mặc đi ra cái móc lấy áo khoác, Tần Duyệt đi tới chặn đường anh: "Trần đội trưởng, ngài đùa gì vậy?"

Trần Mặc hất tay cậu ta ra, ngẩng đầu nhìn thẳng: "Đừng cản tôi."

Tần Duyệt sửng sốt, ánh mắt sắc bén như dao đâm xuyên qua người, cánh tay bị Trần Mặc dùng sức bóp mạnh.

Thành Huy lập tức đi tới giữ Tần Duyệt lại: "Đừng, đừng cản cậu ta, không được đâu. Trần Mặc, muốn tôi đưa cậu về không?"

Trần Mặc khoác áo: "Tự tôi gọi xe, vẫn còn cầm cự được."

Cả bàn đang uống rượu đều sửng sốt, chưa hề thấy qua chuyện như vậy, người mời khách lại lẻn đi trước, say, cũng bởi vì nửa ly bia.

Thành Huy cười khổ: "Thừa dịp bây giờ cậu ta còn có thể đi thẳng các người hãy bỏ qua đi, năm đó trong đội cũng từng có chuyện như vậy, cậu ta nói mình say mà không ai tin, lần đó thê thảm hơn nhiều, cậu ta uống hai ly rượu đế xong là say thẳng cẳng, đội trưởng trung đội ba không tin, ép cậu ta, thiếu chút nữa là bị câu ta đánh cho nhập viện, cho nên với các người, tôi đã biết, không cho các người thấy một lần các người sẽ không tin, bây giờ hay chưa, người chủ chi chạy rồi."

"Ai biết sẽ xảy ra chuyện này chứ!" Tần Duyệt ngượng ngùng .

Tô Hội Hiền bưng canh tỉnh rượu ra thấy Trần Mặc đang đứng ở cửa đón xe, cô vội vàng đi tới hỏi, thấy anh thật sự say, hối hận không ngừng.

Dưới ánh đèn trong suốt có một cặp tuấn nam mỹ nữ đang đứng, Trần Mặc thấy đầu ngón tay của cô ửng đỏ, làn khói trang bay là là trên miệng chén, dường như xuyên qua tầng khói kia, có thể thấy cặp mắt vui mừng tỏa sáng của Miêu Uyển, trong lòng mềm nhũn.

"Cho tôi à?" Trần Mặc nói.

"Đúng vậy, đúng vậy . . . . . . anh có uống hay không?" Tô Hội Hiền xấu hổ không thôi, lấy lòng biến thành đắc tội, lần này quá mất mất.

Trần Mặc cầm lấy uống hết.

Tô Hội Hiền mừng rỡ, nắm lấy cơ hội lập tức nói xin lỗi: "Trần đội trưởng, hôm nay thật sự rất xin lỗi."

"Không sao." Trần Mặc nói nhạt, xoay người chờ xe.

Thật kỳ lạ, đối với những người phụ nữ khéo léo anh không tức giận chút nào, dường như các cô ấy đứng trong một khu riêng biệt do chính mình tạo nên. Trần Mặc không hiểu vì sao? Trước kia anh không phải như thế này, trước kia anh đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, người già, trẻ nhỏ, đàn ông, phụ nữ, trong thế giới của anh, chỉ có ba loại người, kẻ địch, không phải kẻ địch, anh em.

Tô Hội Hiền giúp anh gọi xe, lúc Trần Mặc ngồi vào trong xe cô lại cúi đầu nói xin lỗi, Trần Mặc ngẩng đầu nhìn cô, cảm thấy ánh mắt trong trẻo rất sáng nhưng hình như hơi sáng quá, ừ, là hơi chói.

Mặc dù đã say, nhưng vẫn chưa say lắm, đầu óc vẫn còn tỉnh táo đôi chút.

Khi Trần Mặc đi vào nơi đóng quân, như thường lệ sẽ có lính gác hành lễ, sau đó lập tức trở lại ký túc xá thả mình xuống giường.

Đây giống như một loại bản năng, không thích cảm giác choáng váng, cảm giác mất đi sự chính xác của khoảng cách giữa các vật thể, điều này làm cho anh cảm thấy sợ hãi. Cho nên chỉ cần có một chút cảm giác như vậy anh đều muốn tách ra, một thân một mình đứng ở chỗ khác, im lặng chờ đợi cảm giác này qua đi.

Trần Mặc mở to mắt, trên trần nhà là bóng tối mơ hồ, ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng là màn đen huyền bí.

Bị cồn làm cho thân thể nóng lên và mẫn cảm, Trần Mặc chạm vào mặt mình thấy rất nóng, bỗng nhiên nhớ lại ngày nào đó, anh bị nửa cái bánh ngọt đạp đổ, nằm trên giường Miêu Uyển, cô bé kia dè dặt gần gũi anh, chiếc hôn tỉ mỉ, trên lưỡi mang theo hương vị ngọt ngào.

Vì nhớ lại sự mê hoặc đó màu máu dồn lên trên mặt, hơi cồn từ từ loãng ra, có một câu châm ngôn nói thế nào nhỉ?

Rượu có thể làm mất lý trí!

Trong lòng Trần Mặc khẽ kêu một tiếng, lật người, lôi chiếc chăn trùm người lại.

Cao triều kéo tới, cảm giác kia vừa mê muội vừa sắc bén, Trần Mặc thở phì phò, không biết anh trải qua cảm giác hưng phấn là do cồn tác động hay bị ảo tưởng ngọt ngào kia ảnh hưởng.

Trần Mặc cảm thấy gần đây anh không bình thường, thỉnh thoảng Miêu Uyển không tim không phổi kia không biến mất khỏi đầu làm cho anh cảm thấy phụ nữ quá nguy hiểm, thậm chí bây giờ anh có chút lảng tránh không dám ở chỗ tối không người thân mật với cô, con gái thường vô tri vô giác, có khi Trần Mặc bị ánh mắt vô tội của cô làm cho chột dạ, nhưng cũng hoang mang không biết tại sao đã nhiều năm như vậy, anh không cảm thấy gì khác lạ, vì sao bỗng nhiên bắt đầu trở nên không thể khống chế, chẳng lẽ bởi vì trước kia không tìm được đối tượng cụ thể?

Thích ôm, hôn môi, nhìn ánh mắt mê ly của cô, chân tay luống cuống.

Muốn gần hơn, lại gần một chút, muốn ăn luôn cô, ôm cô, vuốt ve mái tóc, sau đó cảm thấy mỹ mãn, ừ, đây là của mình.

Trần Mặc bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ, nhưng Lục Trăn nói cho anh biết đây là hiện tượng bình thường, trong tình yêu mọi người luôn muốn chiếm đoạt và bị chiếm đoạt, họ luôn khao khát được ràng buộc trong một mối quan hệ không giống bình thường, rất chặt chẽ, độc nhất vô nhị.

Trần Mặc nói mình không có, mình không muốn bị Miêu Uyển chiếm đoạt.

Lục Trăn cười bò ra, cậu ta nói đó là vì anh yêu chưa đủ sâu.

Phải không? Trần Mặc nghi ngờ, vậy yêu đủ sâu rồi sẽ như thế nào? Trần Mặc không thể tưởng tượng được việc anh sẽ đồng ý để một người phụ nữ chiếm đoạt anh, nhất là, do một cô bé dễ thương như vậy.

Lục Trăn nói, anh cứ đợi đi rồi sẽ thấy.

Trần Mặc cảm thấy anh cũng mong chờ một chút, có một số việc phát triển quá là nhanh, mới có mấy tháng thôi mà bọn họ giống như đã kết hôn rồi vậy.

Kết hôn, không phải là chuyện một đời một kiếp sao?

So với anh em còn thân thiết hơn!

Lục Trăn nói Trần Mặc rất cô đơn, anh phải tự mình tìm người yêu, để cho cô ấy quan tâm anh, cùng anh chia sẻ ý nghĩa cuộc sống.

Trần Mặc nói cũng được, anh sẽ thử xem sao.
Chương trước Chương tiếp
Loading...