Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần

Chương 16



Ôm một con thỏ lớn đi trên đường cái, nhìn thì thấy rất thích nhưng thực tế thì con thỏ kia rất nặng, tuy vậy nhưng Miêu Uyển nhất quyết không chịu để cho Trần Mặc ôm giúp cô, bởi vì nếu Trần Mặc ôm con thỏ, vậy thì ai ôm cô. Miêu Uyển nhìn tay Trần Mặc khoác trên vai mình, cười như thể đang đón gió xuân về.

Vì đã đồng ý sẽ mua cho Mạt Mạt một cái bánh ngọt làm quà cám ơn, cho nên sau khi ra khỏi công viên trò chơi liền đi đến Đại Bì Viện, nơi đây rất nổi tiếng, phải xếp hàng rất lâu. Miêu Uyển ôm con thỏ cùng Trần Mặc nói chuyện phiếm, thời gian nhanh chóng lướt qua . Bánh ngọt được đưa ra, vừa nóng lại vừa thơm, giống như một trái tim đang yêu tràn đầy nhiệt huyết. Cơm chiều cũng ăn luôn ở Đại Bì Viện, món ăn ở đây được nấu bằng nồi đất, nổi tiếng nhất là đuôi trâu tiềm thuốc bắc, món này được nấu nhừ mà không nát.

Trần Mặc phát hiện Miêu Uyển rất dễ nuôi, lượng cơm ăn cỡ hai con mèo ( Di: ý ảnh là 2 chén -,-), anh còn đang lo lắng ăn như vậy sẽ không no, nhưng khi quay đầu nhìn những cô gái ngồi mấy bàn cạnh đó chỉ ăn được cỡ một con mèo hoặc nửa chén, thì anh cảm thấy bình thường trở lại. Ưu điểm lớn nhất của Miêu Uyển chính là không kén ăn không so đo, Trần Mặc nhớ trong đội của hắn có một người đang hẹn hò, nghe nói cô bạn gái của cậu ta chỉ thích ăn cao lương mĩ vị, khiến cho tiểu tử này toàn phải chạy đi vay tiền mọi người xung quanh. Trần Mặc nghĩ như vậy, trong lòng có chút không nỡ, đưa tay lên vuốt ve mặt Miêu Uyển, hỏi: "Còn muốn ăn gì không?"

Miêu Uyển ngẩng đầu cười meo meo: "Em no rồi!"

"Vậy à? " Trần Mặc thất vọng: "Anh biết ở gần đây có một tiệm thịt nướng khá ngon."

"Vậy. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Miêu Uyển ôm bụng trịnh trọng nói: "Em vừa mới sắp xếp lại, phát hiện trong dạ dày vẫn còn chỗ chứa, giống như bọt biển ý, chen qua chen lại một hồi là có chỗ liền."

Trần Mặc nhìn cô cười, thanh toán tiền, tiện tay xách con thỏ lên, không ngờ Miêu Uyển hùng hổ bước lên giật lại, Trần Mặc kinh ngạc, anh đâu có ý định tranh giành nó với cô.

Mùi thịt sẽ không sợ ngõ nhỏ và sâu, cho nên quán thịt nướng nằm chen chúc trong con ngõ vừa tối vừa hẹp. Miêu Uyển nhìn con thỏ bông trắng bóng do dự, Trần Mặc đứng ở đầu ngõ cười cô: nơi đây hơi bẩn.

Miêu Uyển ngẩng đầu muốn nói, Trần Mặc đã nhanh chóng cướp lời:’’Thịt này ăn rất ngon đó!’’ Miêu Uyển nhíu mày, cố gắng đấu tranh tư tưởng.

Trần Mặc xoa tóc cô cười không ngừng, cuối cùng nói: "Anh vào mua rồi mang ra cho em ăn!"

Miêu Uyển cắn cắn khóe miệng nhìn bóng lưng Trần Mặc biến mất trong ngõ sâu. Thật là tốt! Giống như mối tình đầu vậy.

Hai tay Miêu Uyển đều ôm thỏ, nhìn thấy thịt đưa đến cũng chỉ có thể há mồm, thịt nướng này khá non, ướp rất vừa miệng, mùi tanh của thịt dê cũng không thấy. Trần Mặc quên hỏi khẩu vị của Miêu Uyển đành mua một bó thịt dê to, rồi hai người đứng ở đầu hẻm ăn.

Trăng 12 rất sáng( Di: trăng ngày 12 âm lịch là gần tới rằm nên cũng khá tròn và sáng), hơn sáu giờ trời đã bắt tối hẳn, bầu trời ban đêm rất sáng, sao chi chít như cát lấp lánh.

Trần Mặc đứng trước mặt Miêu Uyển để che gió cho cô, tạo ra một khoảng không gian ấm áp nho nhỏ. Miêu Uyển ăn thịt xong cảm thấy rất mãn nguyện, các giác quan đều bị mùi thịt dê nướng bao quanh, đây là lần ăn thịt sướng nhất đời, cô hạnh phúc nghĩ.

Ác quỷ nhỏ phía sau lưng dùng cái chóp đuôi hình tam giác chọc cô một phát, cô gái nhỏ, mới có ít tuổi, đừng tùy tiện nói cả đời.

Đáng tiếc là Miêu Uyển mặc quá dầy, không cảm nhận được gì.

Trên đường trở về thấy có người đang bán rượu Hoàng Quế, từng bát lớn vừa nóng lại ngọt, uống vào rất ấm. Miêu Uyển cố gắng uống một ngụm để khiêu khích, nhưng Trần Mặc vẫn kiên trinh bất khuất, Miêu Uyển đành quấn chặt lấy, Trần Mặc nói uống rượu say thì phải làm sao bây giờ? Miêu Uyển cười tủm tỉm, uống rượu say thì em cõng anh về, đúng lúc có thể cường bạo anh!

Trần Mặc quay đầu cười đầy thâm ý, đột nhiên trong lòng Miêu Uyển giật thót, có tật giật mình nên đành cười khan hai tiếng, không dám nói nữa.

Trời rất lạnh, Trần Mặc cũng không thể trở về quá muộn, vì thế nhanh chóng đưa Miêu Uyển về nhà. Cô ôm con thỏ đứng ở cửa nhăn nhó, thắc mắc không biết từ lúc nào mà chỗ này điểm danh tắt đèn như thế. Trần Mặc nói 9 giờ rưỡi rồi nhưng cô làm như không nghe, còn giả vờ chớp mắt như con nít nói bên ngoài rất lạnh hỏi anh có muốn vào phòng ngồi chút không?

Miêu Uyển đun nước sôi làm chocolate nóng, còn có bột ca ca GODIVA siêu đắt, năm đó Miêu Uyển bị động kinh nên mới mua trên mạng, từ đó tới giờ vẫn không dám uống. Hai người cầm chén sứ ngồi trên sofa nhỏ, con thỏ thắng được lúc chiều ngồi ở giữa, nhìn vào có cảm giác không thực.

Miêu Uyển hỏi muốn xem TV không? Trần Mặc nói có . Vì thế đủ mọi hình ảnh, đồ vật trong phòng đều bị phủ một tầng ánh sáng kỳ lạ. Trên TV đang chiếu một bộ phim thần tượng ngàn năm không đổi, ba diễn viên với số tuổi cộng lại vượt quá một trăm đang cùng nhau ôn lại chuyện xưa. Tình tiết chuyện xưa là như vầy, một nữ chính rất bình thường, thậm chí người khác cũng cho rằng cô rất bình thường bị hai người đàn ông thập toàn thập mỹ toàn tâm toàn ý theo đuổi. Cô thiện lương, cho nên anh ta do dự, cô cao ngạo, cho nên anh ta vừa giúp đỡ vừa cảm thấy bị xúc phạm.

Trần Mặc nghe nội dung bộ phim câu được câu không, trong chuyện xưa nữ chính dùng giọng lạnh lùng thỉnh cầu người nào đó đem một nửa gia sản đưa cho cô để đi cứu bạn trai, hai người kia bày ra vẻ mặt vừa đau khổ vừa tuyệt vọng, phun ra vài câu thoại rất văn nhã công kích lẫn nhau. Tâm hồn Miêu Uyển đang treo ngược cành cây, cho nên mặc dù dáng vẻ cô ngồi xem TV đặc biệt chuyên chú, Trần Mặc vẫn thấy được ánh mắt nai con ngơ ngác của cô, nhìn rất đáng yêu, nhịn không được cười hỏi: " TV đang nói về chuyện gì thế ?"

"À . . . . . Thì là, người đàn ông kia là một thiếu gia rất có tiền, lại rất thích cô gái này, bọn họ yêu nhau một thời gian, sau đó cậu ta bị nữ chính bỏ rơi. Thật ra trước giờ cô gái kia chưa từng thích cậu ta, bởi vì khi đó cuộc sống không có lối thoát nên mới ở lại bên cạnh cậu ta . . . . . ." Miêu Uyển lắp bắp miêu tả.

"Vậy bây giờ thì sao?"

"Hiện tại nam chính đã xảy ra chuyện, là do. . . . . . do bạn trai mới của nữ chính ! Cậu ta bị xã hội đen đuổi giết, cần tiền cứu mạng, cho nên nữ chính đến cầu xin bạn trai cũ của mình." Miêu Uyển thở dài: "Haiz, kỳ thật em cảm thấy cậu thiếu gia đó vẫn thích cô ấy, chỉ là đang trả thù thôi, sao bây giờ cậu ta lại trở nên như vậy nhỉ? Em cảm thấy cậu ta rất giỏi , nhưng làm như thế chỉ đẩy nữ chính ra xa mình thôi. . . . . ."

Trần Mặc nhịn không được muốn cười, một cô nhóc khờ khạo, anh nhìn ánh mắt của cô: "Cậu ta thiếu cô ta cái gì hay sao mà, nhất định phải giúp cô ta cứu người?"

Miêu Uyển cứng họng, sửng sốt nửa ngày mới ngượng ngùng nói: "Cũng đúng! Chắc là, chắc là. . . . . . Cô ấy cũng cho rằng cậu ta thích cô ấy ."

Thật ra cũng không có gì, Trần Mặc nghĩ, hầu hết các cô gái đều tin tưởng trên thế giới này sẽ có một thiếu gia si tình, tin rằng sẽ có người yêu các nàng tha thiết, tin rằng mình có quyền được kiêu ngạo tùy hứng, làm sai cái gì cũng sẽ được tha thứ.

Bởi vì có cái gọi là một cô gái bình thường X người đàn ông xuất chúng, cho nên các cô gái ngây thơ có quyền mơ mộng, chỉ như vậy thôi.

Nhưng vấn đề là, nếu cô ấy áp đặt loại tiêu chuẩn này lên người mình. . . . . . Trần Mặc cảm thấy đầu hắn hơi đau rồi. Trong TV, nam xứng gia tài bạc vạn còn đang lôi kéo nữ chính kể lể không ngừng. Nghe nói gần đây các bà vợ thường thích xem phim thần tượng Đài Loan, thường lấy đó làm tiêu chuẩn, khiến cho các đức ông chồng cảm thấy rất phiền, nhưng hình như Miêu Uyển đang chăm chú xem phim trước mắt cũng không khá hơn chút nào. Trần Mặc đau khổ tưởng tượng , nếu có một ngày Miêu Uyển cũng hi vọng anh có xe thể thao mặc đồ hiệu, si ngốc mong chờ cho dù cô không thèm ngó, lấy hư vinh để thỏa mãn lòng tự trọng trẻ con của mình. . . . . . Vậy, vậy. . . . . . Vậy làm sao anh chịu nổi đây?!

"''Em rất thích xem loại phim này à?" Trần Mặc chột dạ hỏi.

"Lúc nào thấy chán thì xem thôi!" Miêu Uyển cảnh giác, có cảm giác không tốt, vẫn nên đề phòng.

"''Em có muốn được gặp người như vậy không?" Trần Mặc chỉ vào nam chính.

Miêu Uyển cười ngất: "Điều này sao có thể, người như thế cũng chỉ có trên TV thôi, trong thực tế làm sao tồn tại được!"

Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, tốt quá rồi.

"Trần Mặc? Sao thế. . . . . ." Miêu Uyển thấp thỏm trong lòng.

"Cũng không còn sớm, anh phải đi." Trần Mặc vươn tay xuyên qua con thỏ vỗ vai của cô.

Miêu Uyển gật đầu, lưu luyến.

Cho nên. . . . . .

Trần Mặc nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của Miêu Uyển, khóe môi mờ mờ sáng hơi nhếch lên, đúng lúc trên TV đang diễn tới cảnh..., vai nam chính đang từ biệt muốn đi. Trần Mặc nghĩ, thật ra chuyện này anh có thể làm được, hơn nữa hình như cô cũng không ghét, không phải sao.

Lúc Miêu Uyển còn đang ngơ ngác không biết anh định nói gì, Trần Mặc đã tiến đến hôn cô. Nụ hôn này ngắn hơn lúc ban ngày, đầu lưỡi mềm mại lướt qua một vòng, chậm rãi rút ra ngoài, cả khuôn mặt Miêu Uyển đỏ bừng, trên đỉnh đầu bốc hơi nóng, ánh mắt như đang bị thiêu cháy.

"Anh đi đây." Trần Mặc cười nói.

Miêu Uyển gật đầu lung tung, quên luôn cả việc đưa tiễn.

Cửa chính kẽo kẹt mở ra, rồi bịch một tiếng khép lại, ngay lập tức Miêu Uyển vô lực ngã vào sô pha, trên TV đôi nam nữ đang vào lúc cao triều, vẻ mặt buồn rầu ảm đạm sát vào nhau, tiếng khóc nức nở phát ra: anh hãy nghe em giải thích. . . . . .

Miêu Uyển rất không phúc hậu cảm thấy hai người này diễn như đang ăn mừng vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...