Thiên Đường

Chương 14: Hai Hướng Phản Bội



Lộ Nghiên luôn ngủ đúng giờ, thức dậy đúng giờ. Lúc cô mở mắt nhìn thấy khuôn mặt kề sát của Trần Mặc Đông, vẻ mặt anh hoàn toàn thả lỏng, miệng hơi hé giống như một đứa trẻ đang ngủ, hàng lông mi dài trên mắt.

Trong phút chốc Lộ Nghiên bỗng sửng sốt, sau đó bình thường trở lại, những hành động tối qua đều hiện lên rất rõ ràng trong đầu, cô hối hận vì sự yếu đuối của mình hôm qua, thầm mắng chính mình.

Lộ Nghiên không phải một người hay khóc, đặc biệt với những chuyện trong cuộc sống thực tại cô có khả năng tự giải quyết rất tốt. Sau khi phát sinh chuyện, đương nhiên lý trí của cô không chiếm thế thượng phong, mà là trong nháy mắt khi tiếp nhận thực tế, cô sẽ dần dần hiểu ra, phân tích sự tình, đôi khi chuyện thuận tình hóa giải, nhưng có đôi khi lại không như vậy. Như lần chia tay Thẩm Nham, khi Thẩm Nham gọi điện nói chia tay, cô rất bàng hoàng nhưng cũng không truy hỏi lý do. Trầm lặng chính là biểu hiện khi tiếp nhận sự việc của Lộ Nghiên; tuy nhiên khi cô phát hiện trong lòng rất mâu thuẫn về chuyện này, cô bỗng trở nên bất an, nghi hoặc, uất ức đến mức tức giận; sau này bất luận là đã chứng thực hay “dây dưa”, cô đều không cách nào bộc lộ được, chỉ biết để nước mắt rơi xuống. Dù cô không thể thoải mái, nhưng lại chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Không biết Trần Mặc Đông đã tỉnh từ khi nào, hai người đối mặt nhìn nhau, hai cơ thể dựa sát vào nhau truyền nhiệt độ cho nhau. Lộ Nghiên thẹn thùng, nhưng vẫn nhìn Trần Mặc Đông với ánh mắt cũ.

“Làm gì mà nhìn em như vậy?” Cuối cùng Lộ Nghiên phá vỡ sự im lặng.

“Không phải em cũng đang nhìn anh vậy sao?”

Nghe xong, Lộ Nghiên trừng mắt nhìn anh, vết thương ở đầu gối chỉ có thể khiến cô quay đầu sang hướng khác, nhưng với Lộ Nghiên mà nói, tư thế này thực sự rất khó chịu.

“Xin được nghỉ làm rồi à?” Trần Mặc Đông quay mặt Lộ Nghiên lại phía mình, vòng tay đặt lên lưng Lộ Nghiên.

“Xin được rồi. Anh không đi làm sao?”

Trần Mặc Đông nhìn quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc đồng hồ báo thức đầu giường.

“Còn sớm, ngủ chút nữa đi.”

Hai người ngủ tiếp, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Lộ Nghiên tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng, người bên cạnh không thấy đâu, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm hoa chiếu đến tận giường, mang theo tia ấm áp và một chút mơ hồ.

Lộ Nghiên nghĩ tới sự thân mật của hai người tối qua, trái tim đột nhiên thắt lại. Những hành động thân mật của tình nhân cô không còn xa lạ gì, khi còn Thẩm Nham ở cạnh, Thẩm Nham luôn cẩn thận nhẹ nhàng hôn cô, nhưng thời gian anh hôn lâu hơn, quá trình thân mật cũng tăng dần lên.

Ngày đó, Lộ Nghiên vừa chuyển đến ở cùng Thẩm Nham. Lúc đầu, hai người rõ ràng là mỗi người một gian phòng, nhưng sau đó, Thẩm Nham bắt đầu không theo qui tắc, buổi tối anh sẽ tìm mọi lý do để vào phòng Lộ Nghiên, cuối cùng chơi xấu không chịu rời đi.

Phong cảnh đầu thu của thành phố S rất đẹp. Thẩm Nham dẫn Lộ Nghiên đi ngắm cảnh. Hôm đó ba giờ sáng hai người xuất phát, thời tiết hơi lạnh, đến đỉnh núi vừa lúc nhìn thấy mặt trời lên, phong cảnh khiến người ta lưu luyến. Hai người cùng nhau chụp ảnh mặt trời mọc, bức ảnh ấy đều không nhìn rõ mặt hai người, nhưng có thể lờ mờ nhận ra nụ cười hạnh phúc của họ.

Ba giờ chiều về đến nhà, hai người quyết định ngủ bù.

Lộ Nghiên tắm qua loa, bất chấp đầu vẫn còn ướt đã nằm lên giường. Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được sự nóng lạnh thất thường, có thứ gì đó kỳ lạ đang đè lên người mình, miễn cưỡng mở mắt ra, cô thấy Thẩm Nham đang nằm phủ trên người mình.

“Anh làm gì vậy!”

Thẩm Nham vẫn tiếp tục hành động của mình, rất nhanh sau đó Lộ Nghiên bị Thẩm Nham làm cho mất dần lý trí. Đôi tay thuần thục của Thẩm Nham đặt trên người Lộ Nghiên như có lửa. Kỳ thực cơ thể của Lộ Nghiên, Thẩm Nham còn hiểu rõ hơn cô. Hai người thường xuyên “quấn” lấy nhau, chỉ là hôm nay dường như có chút khác hơn.

“Lộ Nghiên, chúng ta nhanh kết hôn đi, anh sắp không chịu được nữa rồi.” Thẩm Nham nằm trên người Lộ Nghiên, thở gấp gáp.

“Thật ra… Thật ra…” Thẩm Nham nhìn Lộ Nghiên đầy mong chờ.

“Thật ra em rất đói.”

“Em đúng là nha đầu ác ý.” Thẩm Nham có chút thất vọng.

Ban đầu Lộ Nghiên định nói thật ra Thẩm Nham không cần kiềm chế nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Chính cô cũng không hiểu quan hệ giữa hai người vì sao luôn bị Thẩm Nham dừng lại ở bước này.

Rất nhanh sau đó hai người lại triền miên bên nhau.

“Hôm nay anh có thể hưởng trước đêm tân hôn của chúng ta không?”

Lộ Nghiên không biết trả lời thế nào, nhưng dường như Thẩm Nham không cần cô trả lời đã bắt đầu hành động.

Chuông cửa vang lên liên tục, Thẩm Nham đành phải dậy, giúp Lộ Nghiên sửa sang quần áo, để cô ra mở cửa, còn mình đi vào phòng tắm. Lộ Nghiên nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, cảm thấy rất buồn cười.

Người tới là Thẩm Tiếu, trong tay xách hai túi đồ ăn.

“Sao ra mở cửa chậm thế, mình không quấy rầy hai người đấy chứ?”

“Không có.”

Lộ Nghiên thấy Thẩm Tiếu nhìn chằm chằm vào cổ mình thì mới phát hiện một dấu hôn, cô hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.

Thẩm Nham bước từ phòng tắm ra, vừa nói vừa ngồi xuống sô pha: “Nghiên Nghiên, mang cho Thẩm Tiếu chén trà.”

“Em không uống trà.” Thẩm Tiếu nói.

“Cứ lấy đi.”

Lộ Nghiên đoán chắc anh có chuyện muốn nói với Thẩm Tiếu nên quay người vào bếp.

“Mẹ bảo anh về nhà.”

“Bà ấy không nói là muốn gặp Nghiên Nghiên.”

“Không nói, dự đoán lần này khá cương quyết đấy. Nhưng em ủng hộ hai người, chị dâu rất đáng yêu, nếu em là đàn ông, em cũng thích cô ấy.”

“Đừng nói bậy.”

“Em chỉ giả sử thôi, anh có cần như vậy không, có vợ rồi là quên em gái.”

Những lời này là khi Lộ Nghiên mang nước ra ngoài nghe thấy. Hai người đứng ở ban công, cuối cùng Lộ Nghiên đã biết nguyên nhân vì sao Thẩm Nham dừng ở bước đó. Cô vô cùng cảm động, anh ấy trước sau vẫn đặt cảm nhận của mình lên hàng đầu.

Sau này hai người thân mật, Thẩm Nham trở nên nhẫn nhịn hơn, cũng không nói gì về chuyện đám cưới, mà Lộ Nghiên xưa nay vẫn cảm thấy tấm màng mỏng kia không quan trọng với cô đến mức vậy.

Nhớ lại chuyện trước đây, Lộ Nghiên cảm thấy rất đau lòng, lấy góc chăn lau nước mắt.

Một khi tâm tư được mở ra thì rất khó khép lại, trong lòng Lộ Nghiên dấy lên mâu thuẫn. Cảm giác ngọt ngào tối qua đã phản bội lại chuyện cũ, mà những ký ức ngày xưa hiện về lại là sự phản bội với chuyện tối qua. Lộ Nghiên trở nên rối loạn. Đây không phải lần đầu cô đẩy mình vào tiến thoái lưỡng nan, cô hoài nghi lương tâm của mình đã bị ăn mòn rồi.

Khi Lộ Nghiên lên lớp sáu, mẹ Lộ nhặt được một con mèo hoa vàng nhạt. Lộ Nghiên không thích trong nhà có loại động vật như vậy, nhất là tiếng kêu của nó nghe rất chói tai, còn ánh mắt rất yêu nghiệt của nó nữa, Lộ Nghiên chưa bao giờ nhìn thẳng vào nó, thậm chí cũng không bao giờ thèm nhìn tới, nhưng mẹ Lộ lại rất yêu quí con mèo đó.

Tuy là như thế nhưng Lộ Nghiên chưa bao giờ có biểu hiện căm ghét. Khi đó Lộ Hi đang học lớp bốn, y như một tên quỉ thời loạn, thường cùng mấy tên nhóc cùng tuổi chơi những trò rất quá đáng, nếu dùng lối suy nghĩ hiện tại của Lộ Nghiên thì có thể coi hành động của bọn chúng khi đó là biến thái.

Một buổi trưa, Lộ Hi ôm con mèo hoa đi, uy hiếp Lộ Nghiên không được mách lẻo, sau đó chính mắt Lộ Nghiên nhìn thấy Lộ Hi và đám bạn buộc dây pháo vào đuôi con mèo, sau đó châm lửa đốt, đuôi mèo và pháo cùng cháy, tình cảnh vô cùng thảm thương. Con mèo nhỏ chết, thi thể nằm ngay trên mặt cỏ của khu nhà. Lộ Nghiên dám khẳng định khi đốt pháo con mèo còn chưa chết, không biết sau đó mấy tên kia dùng cách gì mà khiến con mèo đang sống bị dày vò thành chết.

Khi nhìn thấy bọn chúng như vậy, trong nháy mắt Lộ Nghiên muốn ngăn lại, nhưng cô lại nghĩ như vậy có thể khiến con mèo đáng ghét kia không về nhà nữa, vì thế suy nghĩ tà ác nổi lên trong đầu đã khiến kết cục như vậy, thảm cảnh cuối cùng cô không thể ngờ được đến mức như vậy.

Đó là chuyện trong hồi tưởng của Lộ Nghiên, lần đầu tiên sự tà ác của cô hoàn toàn bộc phát.

Dưới sự truy cứu sau đó, Lộ Nghiên và Lộ Hi song song đứng trước mặt bố mẹ Lộ, giống như học sinh đứng trước mặt thày cô giáo, mà bố mẹ cô vốn cũng là giáo viên. Sự việc lên đến đỉnh điểm, Lộ Nghiên có chút mừng thầm với kết quả diệt trừ được con mèo hoa đó, chỉ là quá trình diệt trừ dường như ít nhiều cũng quá tàn nhẫn với cô, nhưng cuối cùng sự vui mừng vẫn lớn hơn hổ thẹn.

Cả quá trình tra hỏi, Lộ Hi luôn nói là tự con mèo chạy ra ngoài, cuối cùng còn bảo Lộ Nghiên tới làm chứng. Đối mặt với sự tức giận của mẹ Lộ, Lộ Nghiên vẫn kiên trì im lặng. Mặc dù lúc trước tên tiểu tử thối Lộ Hi đã uy hiếp Lộ Nghiên phải làm chứng giúp, nhưng lúc này Lộ Nghiên chỉ cúi đầu không nói gì.

Sự im lặng của Lộ Nghiên khiến bố mẹ Lộ đem hết mọi tội lỗi đổ lên người Lộ Hi, vì trong mắt mọi người Lộ Nghiên là một đứa trẻ rất ngoan hiền.

Vì chuyện này, Lộ Hi bị ba Lộ đánh một trận, mẹ Lộ thời gian đó cũng không quan tâm Lộ Hi, mà lại càng quan tâm Lộ Nghiên hơn. Trong lòng Lộ Nghiên dấy lên sự áy náy, nhưng cô không nói ra. Khi đó cô còn nhỏ, làm chuyện gì cũng rất ấu trĩ, chiều tối hôm đó cô câm hết tiền tiêu vặt của mình đi mua rất nhiều đồ ăn vặt mình thích, rồi chôn chúng xuống chỗ chôn thi thể con mèo.

Trong chuyện này, ngoài đương sự là Lộ Hi và Lộ Nghiên thì không ai biết nữa. Còn chuyện mua đồ ăn vì hổ thẹn thì chỉ mình Lộ Nghiên biết. Cô dùng sự im lặng để che dấu sai lầm của mình, và chôn dấu sự áy náy hổ thẹn vào sâu tận đáy lòng.

Không nghi ngờ gì, khi đó cô đã phản bội Lộ Hi – tuy đó là chính nghĩa; cô cũng phản bội lại mẹ mình – tuy đó không phải là cố ý.

Lộ Nghiên cảm thấy mình dường như đã làm hai chuyện phản bội cùng một lúc, chỉ là cô không biết kết cục lần này có bi thương như lần trước không.

Lộ Nghiên trở mình, vẫn không ngủ được, cô dậy rửa mặt, chân đau khiến cô rất khó co lại, vì thế cô lấy chiếc ghế tựa bên cạnh làm chỗ dựa, việc đứng dậy vẫn rất khó khăn, phải vận nhiều sức lực và đau đớn. Lộ Nghiên bị tình cảnh hiện tại phân tâm, không còn rảnh nghĩ về vấn đề nan giải khi nãy. Qua một thời gian không nghĩ nữa, có lẽ cô cũng sẽ quên sạch sẽ.

Từ nhỏ Lộ Nghiên luôn toàn tâm toàn ý làm việc, điều đó cũng không đúng sự thật lắm, chẳng qua chỉ vì cùng một lúc phải để ý hai việc là một chuyện tương đối khó khăn với cô, thậm chí kể cả khi nghe nhạc mà chơi bài cũng là chuyện khó khăn, bởi vậy cô thường xuyên bị mọi người cười nhạo. Lộ Nghiên rất thích suy nghĩ, thích phát hiện các vấn đề, nhưng những vấn đề được cô giải quyết lại rất ít, đa số thời gian vì một chuyện nào đó khác mà cô quên đi chính vấn đề mình đã từng nghĩ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...