Thiên Giáng Đại Vận

Chương 26-1: Đấu tranh với quan phủ (1)



- Không còn cách nào, để làm lớn chuyện thì chỉ có thể như vậy. Chu Nhất, báo với tất cả huynh đệ cố gắng rèn luyện cho ta, đừng làm mất thể diện kinh thành chúng ta. Chu Nhị, lập tức thông báo với tất cả huynh đệ bên ngoài, mặc kệ bọn họ có thân phận gì, nhanh chóng đến trợ giúp. Mẹ nó, lão tử cũng không muốn bị đánh thành đầu heo. Chu Thiên Giáng bắt đầu bố trí cục diện, chuẩn bị nghênh đón cuộc đại chiến đầu tiên ở Thục Thiên Phủ.

Chu Nhị ngẩn ra, nhìn đám người Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách, ngập ngừng mở lời: - Đại, đại nhân, chuyện này không hay, cứ như vậy thì có thể... toàn bộ đều bại lộ.

Chu Thiên Giáng phất tay: - Bảo ngươi đi thì đi đi, dông dài làm gì. Đoạn hắn chỉ vào đám người Chu Nhất, nói với Tứ Hoàng tử: - Lão Tứ, họ đều là người của Niêm Can Xử đấy, về sau đều là người một nhà. Đương nhiên, chư vị biết trong lòng là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng nói ra.

Bốn người Chu Nhất nhếch miệng như ăn phải khổ qua, Niêm Can Xử ngoại trừ Vệ Triển đại nhân lấp lửng công khai thân phận, tất cả những người khác đều là bí mật trong bí mật. Tên này thì hay rồi, hận không thể lấy dao khắc lên mặt, giống như sợ người ta không biết vậy. Nếu Vệ đại nhân không ra lệnh tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của Chu Thiên Giáng, bọn họ có thể đánh chết Chu Thiên Giáng ngay tại chỗ, vì Niêm Can Xử thanh lý môn hộ.

Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách đều sửng sốt, ba chữ "Niêm Can Xử" rất thần bí đối với con cháu quan gia trong kinh thành. Tứ Hoàng tử lại mỉm cười, từ bí mật mà hôm qua Chu Thiên Giáng nói ra, y cũng đã đoán được thân phận bốn người này không hề tầm thường.

Chu Thiên Giáng không còn cách nào, chuyến đi này với hắn là "tử cục", hắn đã mạnh miệng trước mặt Hoàng thượng: không lấy được tiền trở về, Hoàng thượng có thể vì thể diện mà khai đao với hắn. Cho dù tìm ra ngân khố bí mật, chỉ sợ Chu Đại Trung cũng sẽ động sát tâm không cho hắn sống sót rời khỏi, cho nên Chu Thiên Giáng quả quyết làm to chuyện khiến người trốn sàu màn phải ra mặt. Ngay cả Niêm Can Xử hắn cũng chuẩn bị đẩy ra mặt nước, dù sao bản thân nếu không làm tốt cũng phải chết ở đây, mặc kệ bí mật với không bí mật. Có thân phận Niêm Can Xử này, có lẽ sẽ dọa được Chu Đại Trung tạm thời không đụng đến hắn.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, người của Bộ Nha vừa nghe đại nhân của mình bị bắt, họ lập tức triệu tập tất cả bộ khoái cùng quan sai tuần thành, cộng thêm lính ngục, vân vân,... khoảng năm sáu trăm người hùng hổ kéo đến quan dịch trạm.

Đường Tề Lực vừa ra đến dịch trạm, ngay lập tức dùng những ngôn ngữ khoa trương nhất nói cho bọn bộ khoái ở ngoài cửa rằng: Lão Đại của bọ họ bị người ta đánh, còn bị vu cáo hãm hại nhục mạ Hoàng thượng bị giam giữ lại. Đường Tề Lực rất thông minh, gã biết rằng từ trên xuống dưới Thục Thiên Phủ Hình Bộ Bộ Nha bị Diêu Nhất Bình xử lý vô cùng lão luyện, toàn là người một nhà. Tin tức này chỉ cần rơi vào tay Thục Thiên Phủ Hình Bộ Bộ Nha, ba gã thống lĩnh đi theo Diêu Nhất Bình nhất định sẽ quậy phá. Bọn họ đi theo Diêu Nhất Bình nhiều năm như vậy, bản thân đã không trong sạch, nếu không đến giúp Diêu Nhất Bình phô trương thanh thế, Diêu Nhất Bình rất nhẫn tâm, chắc sẽ băm chúng ra thành trăm mảnh.

Trong hành lang của Thục Thiên Phủ, Đường Tề Lực lại khóc hết nước mắt, đem những lời nói độc ác có thể nghĩ ra đều dùng hết, vì để kích động sự phẫn nộ của Chu Đại Trung.

- Đại nhân, nếu tiếp tục như vậy, tiểu tử kia đã có thể cưỡi lên cổ ngài rồi. Đường Tề Lực lau nước mắt, nhìn chộm nét mặt của Chu Đại Trung.

Trong tay Chu Đại Trung cầm hai quả hạch đào, hai mắt khép hờ, lão không biết dựa vào cái gì Chu Thiên Giáng có lá gan lớn như vậy. Chẳng lẽ nói, Hoàng thượng phái hắn đến chính là muốn ép Chu gia tạo phản sao?

Một tên sai nha từ bên ngoài vội vàng hốt hoảng chạy đến, đứng ở cửa nói: - Bẩm đại nhân, thống lĩnh Thục Thiên Phủ Bộ Nha Vương Hạo cầu kiến.

Chu Đại Trung vừa mở mắt ra: - Cho gã vào.

Đường Tề Lực như mở cờ trong bụng. Vương Hạo là trợ thủ của Diêu Nhất Bình, Bộ Nha ngoại trừ tuần ti còn có ba vị thống lĩnh, Vương Hạo là người được Diêu Nhất Bình tín nhiệm nhất.

Vương Hạo đi đến, quỳ gối xuống đất: - Chu đại nhân, Diêu đại nhân nhà ta thiết diện vô tư một lòng vì dân, làm sao có thể nhục mạ Thánh Thượng. Rõ ràng là do Chu Thiên Giáng kia quá ngang ngược, lợi dụng thân phận thượng sai muốn chèn ép đại nhân của ta. Chu đại nhân, Bộ Nha ta trên dưới đều sục sôi, thuộc hạ đã không khống chế nổi, mong Chu đại nhân chỉ giáo. Vương Hạo nói xong, cẩn thận nhìn thoáng qua Chu Đại Trung.

Không nhìn cũng biết Vương Hạo một mực trung thành với Chu Đại Trung, nhưng bình thường gã cũng không được gặp vị lão đại này của Thục Thiên Phủ. Bộ Nha có chuyện gì, về cơ bản đều do Diêu Nhất Bình báo về, còn chưa tới phiên gã. Bây giờ bọn bộ khoái đều tập trung vây quanh dịch trạm, nhưng Vương Hạo cũng không ngốc, người ở bên trong thân phận đặc biệt, gã nhất định phải có được mệnh lệnh của Chu Đại Trung mới được hạ lệnh. Nói cách khác, nhiều nhất là phái người đến can thiệp với Chu Thiên Giáng.

Chu Đại Trung dừng nghịch quả hạch đào trong tay lại. - Vương Hạo, Diêu đại nhân bình thường rất quan tâm và trân trọng cấp dưới. Đám lính ngục bộ khoái này cảm ơn ân đức của đại nhân nên có kích động một chút, điều đó cũng khó tránh khỏi. Tuy nhiên, phải chú ý đúng mực, không nên làm Tứ Hoàng tử và nha đầu nhà Tĩnh Vương hoảng sợ.

Tiếng nói của Chu Đại Trung không nhanh không chậm, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, liền quyết định được cục diện. Như vậy ý là có thể cho Chu Thiên Giáng nếm chút mùi, nhưng đừng đụng đến người của hoàng thất.

Trong lòng Vương Hạo vui hẳn, nhanh chóng quỳ xuống: - Tạ ơn đại nhân, thuộc hạ sẽ tự mình đi quan dịch xem xét.

Chu Đại Trung nghiêng mặt: - Cảm tạ cái gì chứ, hôm nay bản quan thấy trong người không thoải mái, không biết bất cứ chuyện gì.

Vương Hạo vừa nghe hiểu ngay: - Phải phải, đúng là thuộc hạ hôm nay không có tới phủ nha. Hơn nữa bên quan dịch tạm, căn bản là huynh đệ của Bộ Nha tự phát bất bình vì Diêu đại nhân.

Chu Đại Trung hài lòng gật đầu: - Đương nhiên, Thục Thiên Phủ vẫn còn có bản quan, các ngươi đều là thủ hạ của bản quan. Xảy ra sự việc, bản đại nhân cũng sẽ không ngồi yên đâu. Nói xong, hất tay áo cho Vương Hạo lui ra.

- Tạ ơn ân đức của đại nhân, thuộc hạ cùng quan sai của Thục Thiên Phủ Bộ Nha chắc chắn đồng tâm hiệp lực, vì đại nhân phụ trách bảo vệ an ninh trật tự của Thục Thiên Phủ. Vương Hạo nói xong, đứng lên đi khỏi đại sảnh.

Vương Hạo vừa đi, Đường Tề Lực ngay lập tức tiến lên: - Đại nhân, đối phó với Chu Thiên Giáng có phải không! Đường Tề Lực làm động tác sờ lên cổ.

Chu Đại Trung trừng mắt: - Chu Thiên Giáng có hoàng mệnh trong người, có thể đánh không thể giết. Tề Lực, hôm nay người làm hơi quá rồi, lão phu cho các ngươi đi đòi người, làm thế nào mà cả mình cũng bị lún vào. Bọn Tứ Hoàng Tử chẳng qua là vài quân tốt qua sông, đại soái chân chính vĩnh viễn ở hậu phương. Nếu như ngay cả mấy tên tiểu tốt như vậy cũng không đối phó được, Chu gia ta lấy gì đấu với Hoàng thượng.

Chu Đại Trung coi như là giữ cho đầu óc tỉnh táo, không giống Đường Tề Lực và Diêu Nhất Bình. Chu Đại Trung biết rằng người bên dưới đã quen kiêu ngạo, trong mắt căn bản không coi Hoàng tử ra gì. Bọn họ đã đem tính mạng của mình giao cho con thuyền lớn Chu gia, chỉ cần con thuyền lớn không lật, bọn họ sẽ bình an vô sự.

Chu Đại Trung hiểu mình không thể lỗ mãng, phía dưới càng nhiều người làm ồn, y càng có thể giữ sự trong sạch của mình, nghĩa là Chu gia và Hoàng thượng đều để lại một đường sống. Một khi Chu Đại Trung tự mình hạ lệnh đối phó với đám người của Chu Thiên Giáng, vậy thì đồng nghĩa với Chu gia và Hoàng thượng bắt đầu quyết đấu. Trong tình huống cô cô và phụ thân không có sự chuẩn bị tốt, Chu Đại Trung cũng không dám đi thêm bước này.

Ở bên trong quan dịch trạm, Chu Nhất suất lĩnh bốn mươi tên hộ vệ quan sai, phân công gác ở những vị trí trọng yếu. Trước khi bọn bộ khoái chưa bao vây, Chu Nhị đã rời dịch trạm rồi. Tứ Hoàng tử và bọn hộ vệ vương phủ lại giữ sắc mặt lại rất tỉnh táo, cho thấy đầy đủ tố chất của bọn họ. Mà hai mươi quan sai Hộ bộ kia, sắc mặt cả đám tái nhợt, hận không thể nhiễm lạnh giống như bị bệnh sốt rét.

Chu Thiên Giáng cho Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách trốn ở phòng trên lầu hai cả rồi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định không được phép ra ngoài, Chu Tam và Chu Tứ phụ trách bảo vệ sự an toàn của Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách. Về Phần Quách Dĩnh, căn bản cũng không nghe theo sự sắp xếp của Chu Thiên Giáng. Vừa nghe sắp đánh nhau, nàng hưng phấn giống như tìm được nhà chồng, mang theo cây côn gỗ cũng muốn tham chiến. Chu Thiên Giáng hết cách rồi, chỉ có thể cho cô cải trang thành nam giới ở bên cạnh mình.

- Chu Nhất, tình hình bên ngoài thế nào. Chu Thiên Giáng hỏi Chu Nhất vừa mới đi xuống từ trên phòng.

- Bên ngoài có khoảng hai ba trăm người, xa xa không ngừng có người đến. Xem ra bọn họ muốn đợi mọi người đến đủ rồi nhất loạt phá tan cửa chính cướp Diêu Nhất Bình đi. Theo như trang phục, không có người của quan phủ, đều là bộ khoái và ngục tốt.

- Hừ, Chu Đại Trung chờ lúc chúng ta bị đánh thành đầu heo, tới lúc đó sẽ chế giễu khống chế cục diện. Lúc này, gã tuyệt đối sẽ không ra mặt đâu. Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...