Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 61: Ngươi ăn gian



Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

- Ngươi làm nhà cái, thì tất nhiên là ngươi là người đổ xúc sắc rồi.

Địch Cửu gõ gõ mặt bàn rồi nói.

Ai là người đổ xúc sắc thì có ý gì? Nếu không thể thắng gấp 36 lần.

- Nếu ngươi đã nói thế, thì ta đây tự bêu xấu vậy.

Phùng Kỳ giống như không phải đang cùng Địch Cửu đánh cược một ván mấy trăm triệu, mà là hai người bạn đang luận bàn.

Sau khi nói xong Phùng Kỳ đưa tay vuốt ngang trên mặt bàn, ba hột xúc xắc lập tức bị đẩy vào trong ống lắc.

Địch Cửu nhắm mắt lại, ngay sau đó hắn phát hiện ra lúc trước nhà cái lắc xúc xắc, thì hắn có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ trong ống lắc, mà khi Phùng Kỳ lắc xúc xắc thì cảm giác của hắn rất mờ nhạt.

Giống như có một loại lực lượng vô hình nào đó bao lấy ba hột xúc xắc, sau đó ba hột xúc xắc này bị lực lượng đó di chuyển biến hóa không có quy tắc.

Ba.

Ống lắc rơi ở trên bàn, Phùng Kỳ mỉm cười nhìn Địch Cửu nói:

Huynh đệ có thể đặt tiền cược rồi.

- Giúp ta đi đổi mười thẻ đánh bạc mệnh giá mười triệu đến đây.

Địch Cửu lấy ra một đồng thẻ đánh bạc.

Khi Phùng Kỳ lắc xúc xắc thì hắn không có nghe ra được gì, nếu còn đặt tiền cược như trước thì rõ ràng là đưa tiền cho người ta rồi. Địch Cửu quyết định dùng vài thẻ mười triệu cược thử như là đóng học phí vậy, một lần cược 100 triệu thì học phí quá mắc rồi.

Phùng Kỳ dùng giọng điệu lãnh đạm thản nhiên nói:

- Ta đổ xúc xắc thì tiền cược thấp nhất là 100 triệu.

Bị nhìn một cách khinh bỉ, nhưng Địch Cửu lại phát hiện ra trong lòng hắn thế mà không có tức giận.

Phải biết rằng lúc còn ở Minh Châu thành, chỉ có hắn khinh bỉ sóng bạc, lúc nào nhà cái dám khinh bỉ Địch lão Cửu hắn chứ? Nếu như tại Minh Châu thành, có nhà cái nào dám khinh bỉ Địch lão Cửu hắn, thì nhà cái kia sớm đã bị nhét vào bao như chó chết trôi quăng ra đường phố. Đâu giống như bây giờ, một chút tức giận cũng không có?

Âm thầm hít vào một hơi, con người đúng là sẽ thay đổi.

Địch Cửu phất tay, để người phục vụ chuẩn bị cầm thẻ đánh bạc đi đổi kia tránh ra, trực tiếp lấy một thẻ đánh bạc 100 triệu ra đặt ở ô cược 1 2 3.

Mở ống ra thì không ngoại lệ, Địch Cửu lại thua.

Lần thứ hai Địch Cửu tập trung chú ý vào ống lắc, vểnh tai lên nghe kỹ từng âm thanh của xúc xắc.

Thủ đoạn của Phùng Kỳ rõ ràng cao hơn các nhà cái thông thường, lần thứ hai Địch Cửu vẫn không có nghe ra là điều dĩ nhiên.

Lần thứ ba, lần thứ tư...

Lần thứ bảy Địch Cửu lắc xúc xắc thì hắn mới phát hiện ra mười miếng 100 triệu của mình đã thua sạch vào trong xúc xắc.

Người chung quanh thổn thức không thôi, một tỉ tiền liên minh của Địch Cửu, thế mà chỉ qua tám lần đánh cược là đã sạch sẽ rồi.

- Huynh đệ, ngươi có chơi nữa không?

Phùng Kỳ mỉm cười nhìn Địch Cửu.

Địch Cửu cũng không để ý tới Phùng Kỳ, mà lấy thẻ ngân hàng ra nói với người phục vụ bên cạnh:

- Đổi giúp ta 50 thẻ đánh bạc mệnh giá 100 triệu.

- Huynh đệ, thực ra đánh bạc chỉ là để thư giản một chút sau khi làm việc mệt mỏi mà thôi, theo ta biết thì vẫn chưa có người nào có thể dựa vào đánh bạc mà làm giàu đâu. Ta mặc dù cũng đánh bạc, nhưng mà ta thua chỉ là chút tiền tiêu vặt. Một khi thua hết thì ta sẽ rút lui.

Người thanh niên tóc dài trước đó nhìn thấy dáng vẻ Địch Cửu giống như muốn chơi tới khuynh gia bại sản, nên ở bên cạnh vội vàng khuyên giải.

Địch Cửu gật đầu với người thanh niên tóc dài này rồi nói:

- Ngươi nói không sai, ta thực sự là một đứa con phá của, đang muốn đem tiền ra tiêu sạch đây.

Địch Cửu còn hiểu rõ hơn thanh niên tóc dài này nhiều, đánh cược có nhiều điều đáng sợ. Ở Minh Châu thành, hắn đã được chứng kiến nhiều vụ thua hết cả gia sản, sau đó sống không bằng chết.

Nếu là không phải hắn đang ở luyện khí tầng ba, mới vừa rồi trong lúc vô tình phát hiện tinh thần lực của mình cảm giác được tình hình cụ thể của xúc xắc bên trong, Thì hắn sẽ không tiếp tục đánh cược. Bởi vì người thanh niên này nói rất đúng, từ xưa đến nay vẫn chưa có người nào dựa vào đánh bạc để làm giàu cả.

Chỉ cần ngươi còn đánh bạc, thì cuối cùng sẽ chết vì cờ bạc, sau đó kéo cả gia đình chết trong trò đánh bạc Đây là chân lý không thay đổi từ thời vạn cổ

(Lời nói với người xa lạ, nếu bạn không phải là người tu luyện thật sự, thi hãy tránh xa cờ bạc. Nếu bạn là người tu luyện thực sự mà vẫn đang đánh bạc, vậy thì bạn có cảm thấy hương vị nào trong đó không?)- Tác Giả

Nhìn thấy Địch Cửu lại đổi 5 tỉ tiền liên minh thành thẻ đánh bạc, toàn bộ tầng thứ ba lại lần nữa sôi nổi vây xem.

Cho dù mỗi lần Địch Cửu đều dùng 100 triệu đặt cược,nhìn qua cũng cực kỳ nhàm chán, đối với tất cả mọi người ở nơi này thì đây là một trận đánh cược đặc sắc nhất.

Một bên là đổ vương Phùng Kỳ người đổ xúc xắc nổi danh nhất toàn thế giới, mà một bên khác là phá gia chi tử mỗi lần đặt tiền cược đều là 100 triệu trở lên. Chẳng những như thế, mà sau khi thua một tỉ tiền liên minh, lại đổi thêm 5 tỉ. Loại đánh cược lại nhàm chán này vậy mà thu hút nhiều người tới xem.

Thậm chí có một số người từ tầng một và tầng hai vì muốn đến xem cuộc đấu này, mà cố ý đổi mười triệu thẻ đánh bạc để được vào.

Địch Cửu vẫn cược mỗi lần 100 triệu và vẫn thua, dường như hắn thua đến chết lặng, nhưng người xung quanh đến xem ngày càng đông.

Mặc dù có rất nhiều người đồng tình với Địch Cửu, nhưng lúc này không có người nào đến khuyên bảo Địch Cửu không nên đánh cuộc nữa. Thậm chí còn có vài người chờ xem Địch Cửu lần nữa thua hết thẻ đánh bạc, thì hắn sẽ làm sao?

Sau mỗi lần thua cược thì Địch Cửu càng cảm nhận được rõ ràng ba hột xúc xắc hơn. Đối với Địch Cửu thì Phùng Kỳ đổ xúc sắc để cho hắn rèn luyện năng lực cảm ứng của bản thân tốt hơn nhà cái trước kia. Phùng Kỳ đã giúp hắn huy động tinh thần của mình, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ cảm thấy tình huống tương tự như trước đây.

Sau khi trước mặt Địch Cửu chỉ còn bảy miếng thẻ đặt cược, tinh thần lực của hắn rốt cuộc cũng chọc thủng tầng trở ngại mà đối phương bao lấy bên ngoài ba hột xúc xắc, lại một lần nữa cảm nhận được tình cảnh giống như trước đây. Hình ảnh xúc xắc bên trong ống lắc của Phùng Kỳ đã trở nên rõ nét trước mắt Địch Cửu, giống như một hình lập thể xuất hiện ở trong đầu của hắn vậy.

4 1 6, Địch Cửu không chút do dự đem bảy miếng thẻ đánh bạc cuối cùng đặt toàn bộ vào cửa 4 1 6.

Những người có mặt ở hiện trường càng trở nên sôi nổi, Địch Cửu trước kia đều đặt 100 triệu, mỗi lần đặt đều là thua. Mà lần này Địch Cửu thế mà một lần đặt tới 700 triệu.

Phùng Kỳ theo dõi Địch Cửu đặt thẻ đánh bạc xuống, trong lòng không khỏi chìm xuống, hắn hiểu rõ hơn ai hết vì hắn lần này lắc ra đúng là 4 1 6. Nhà cái khác lắc xúc xắc có lẽ cũng không thể khẳng định chính mình lắc ra bao nhiêu điểm, nhưng Phùng Kỳ hắn nếu như không biết mình lắc xúc xắc ra là bao nhiêu, thì hắn đã không lấy được danh hiệu đổ vương.

- Đặt xong rồi thì lấy tay ra, giở ra đi, giở ra nhanh lên một chút nào... Người vây xem bên cạnh không nhịn được kêu lên.

Địch Cửu đặt duy nhất một cửa 700 triệu, bọn họ cũng muốn biết lần này rốt cuộc thắng có hay không. Nếu không chắc thì tại sao Địch Cửu dám đặt một lần 700 triệu như vậy?

Địch Cửu hoàn toàn không có theo dõi ống lắc, hắn lúc này đã không còn chú ý tới xúc xắc đang đặt cược, mà đang nỗ lực nắm bắt tinh thần lực mới cảm nhận được.

Sau khi mở ống lắc ra, bởi vì Địch Cửu quá mức châm chú, cộng thêm thính giác cường đại, nên nghe rõ ràng tiếng rùm rụp của xúc xắc.

Đây chính là tiếng xúc xắc di chuyển?

Địch Cửu không cần xem lại thì cũng đã biết rõ. Địch Cửu khẳng định trước đó hắn không có cảm ứng sai, hiện giờ mở ra là 4 1 5 cộng thêm hắn nghe được tiếng cùm cụp trước đó, cho dù là ngu si cũng biết là Phùng Kỳ ăn gian.

Từng tiếng thán phục và đáng tiếc truyền tới, đây là lần thứ hai mà Địch Cửu đoán chênh lệch một con số rồi. Chỉ cần 5 biến thành 6, thì Địch Cửu đã có thể thắng mấy chục tỉ tiền liên minh.

Đừng nói là Địch Cửu, mà những người bên cạnh đều thấy đáng tiếc dùm Địch Cửu.

- Có vẽ như vận khí đang nằm bên ta rồi, vận khí của ngươi chỉ thua ta một chút mà thôi.

Phùng Kỳ cười tủm tỉm nhìn Địch Cửu nói.

Địch Cửu lạnh lùng theo dõi Phùng Kỳ:

- Ngươi ăn gian.

Phùng Kỳ sầm mặt lại:

- Ta ở trong sòng bạc Tiên Thiên này, chưa bao giờ có người nào nói ta ăn gian cả. Nếu như mỗi người đều giống như ngươi thua mà không chịu phục, thì đừng bao giờ tới sòng bạc của chúng ta.

Xung quanh cũng có không ít người nhìn Địch Cửu bằng ánh mắt mang khinh bỉ, nếu không đánh bạc được thì cần gì phải đến đây giả mạo đại lão?

Một cơn lửa giận tăng vọt tới mi tâm Địch Cửu, Địch Cửu thiếu chút nữa là ném ra mấy cái hỏa cầu cho Phùng Kỳ rồi. Chỉ có điều hắn lập tức nhịn được không làm ra hành động ngu xuẩn, một khi hắn làm như vậy, hắn lấy lại nhiều tiền hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì hắn sẽ không còn cách nào đi tham gia buổi đấu giá bảo vật của Tiên Nữ tinh nữa.

Nhưng lửa giận kia tập trung ở mi tâm hòa cùng tinh thần lực của hắn, lúc này Địch Cửu giống như cảm nhận được mi tâm vang lên tiếng lách tách như có thứ gì đó vỡ vụn.

Địch Cửu nhắm mắt lại, khinh ngạc phát hiện ra ý thức của hắn có thể xuyên qua ống lắc kia nhìn rõ tình hình trong đó. Trong lòng Địch Cửu đang dao động, chẳng lẽ cái đó đúng là tinh thần lực của hắn sao?

Nhưng trong thời gian ngắn ngủi, thì đại não Địch Cửu đã hơi choáng váng, Địch Cửu vội vàng thu hồi tinh thần lực lại. Hắn lạnh lùng nhìn Phùng Kỳ nói:

- Nếu như ta thắng, đến lúc đó chỉ sợ ngươi cũng sẽ nói ta ăn gian đi.

- Ha ha, sòng bạc Tiên Thiên chưa bao giờ nói khách chơi ăn gian cả. Cũng không có bất kỳ khách chơi nào dám ở sòng bạc Tiên Thiên của ta ăn gian, nếu như ngươi có khả năng, ở trước mặt ta ăn gian mà không bị ta phát hiện, thì đó chính là ngươi không có ăn gian.

Phùng Kỳ cười ha ha.

- Rất tốt.

Địch Cửu lấy ra thẻ ngân hàng, nói với người phục vụ bên cạnh.

- Bên trong hẳn là còn năm tỉ, ngươi giúp ta lấy toàn bộ tiền đổi thành thẻ đánh bạc.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương trước Chương tiếp
Loading...