Thiên Hải Nguyên Đường
Quyển 1 - Chương 30-1: Không Thành Kế
Vùng quan ngoại,chiến sự vẫn tiếp diễn,căng thẳng tới đỉnh điểm,tránh không khỏi lại một hồi gió tanh mưa máu.Mấy ngày sau 3 vạn quân của 2 quốc gia cũng hành quân tới,bao vây lấy phía ngoài thành Tần Hoài nhưng lại không dám tấn công.Khí trời dù mới qua chính ngọ một chút nhưng cái lạnh theo sự trống trải mà như tăng thêm.Nhất là khi 4 cánh quân bao vây lấy 4 cổng thành lại nhìn thấy khung cảnh nhà cửa bên trong.Bên trong không một bóng người,trên tường thành cũng chẳng một tên lính trông coi,như thể đã bỏ hoang phế từ lâu.Này mạc danh kỳ diệu,cứ ta nhìn ngươi rồi ngươi nhìn ta sau đó lại quay trở lại nhìn cổng thành được mở toang hoang.Không biết phải xử trí thế nào,4 chủ tướng lần lượt đưa lính trinh sát tới hỏi ý kiến nhau nhưng rốt cuộc cũng chẳng biết nên hành động ra sao đành sốt ruột chờ đợi.Chờ chờ đợi đợi,một đường nghi kỵ tới tận lúc mặt trời bắt đầu ngáp dài đi ngủ.Thái tử của Tây Hoàng,Tư mã phi long cực kỳ thiếu nhẫn lại,nếu không phải cái tên quân sư hắc ám kia trước khi biến đi đâu mất dặn dò là phải đợi y trở về mới được manh động.Hắn đã mặc kệ có cạm bẫy hay không,muốn nhanh chóng lập tức được giết địch lập công.Muốn biết có cạm bẫy hay không chẳng phải chính là lao vào thử nghiệm sao?cứ đứng ở ngoài mà dòm vô,mất công đoán già đoán non,không bằng cứ chiến một phen sống mái.Không phải hiện giờ quân của Tần hoài còn chưa tới 1 vạn sao?bọn họ những 3 vạn lại bất tài không địch lại?Đúng thái tử lúc dùng hết sự kiên nhẫn thì tên quân sư kỳ bí đột ngột xuất hiện hệt như biến ra từ trong thinh không khiến hắn giật cả mình.Chất giọng như ma quỷ cất lên.-điều động 2 ngàn quân do thám vào trước!-hảo,vậy thì bản thái tử sẽ hăng hái dẫn đầu lập uy.Dứt lới đầy hào sảng xong hắn quay xuống vang giọng nói với chúng thuộc hạ.Trước đó người của tên quân sư đã thông tri tới cho 3 viên tướng kia hay,chưa đầy một khắc sau,từ mỗi cổng thành 2 ngàn quân hăm hở đi vào.Những người ở lại đều nhìn theo cho đến khi bóng tối bao trùm nên vạn vật,nuốt mất 8 ngàn quân trong thành trì tưởng chừng lỏng lẻo.Chính lúc màn đêm như đồng hành cùng âm mưu,2 phiến môn vốn đang rộng mở lại bất ngờ khép lại với tốc độ nhanh tới không tưởng.Khi hối hả kéo quân chạy tới thì cũng là lúc cổng thành hoàn toàn đóng chặt.Các cánh quân đã ép sát vào chân thành,phía bên ngoài chưa đầy 1 vạn Hắc phong kỳ của Đông hải đột ngột xuất hiện trong luồng ánh sáng rực của những ngọn đuốc ngạo nghễ nghênh cuồng phong.Trong bại chiến kế thì không thành kế này chỉ là một chiêu nghi binh khiến quân địch do dự hành động để ta có thêm thời gian chuẩn bị.Cho nên mới nói binh bất yếm trá,thật thật giả giả,trong giả có thật trong thật có giả,giả thật lẫn lộn làm người ta hồ đồ,chần chừ không quyết đoán vậy coi như trúng kế rồi.Gần một vạn quân Hắc phong kỳ tuy dàn mỏng ra bao vây lấy toàn bộ hơn 2 vạn quân đang bị ép sát tới chân thành nhưng khí thế vô cùng lấn áp.Cứ cách 2 trượng lại được đặt sẵn 1máy bắn tên,mỗi lần khai mỗi máy cho phép chục tên lao đi.Mà hiện giờ,những mũi tên này đã được nằm sẵn sàng trên dây cung,không những thế,mỗi mũi đều bốc hỏa ngùn ngụt.Trong lúc còn đang ngỡ ngàng thì một mũi tên phía Hắc phong kỳ phóng tới,đồng thời trên tường thành cứ cách trăm m một tên lính thả xuống một lu sành đựng toàn dầu hôi.Tức thì tên như mưa đồng loạt từ Đông hải quốc ào ào lao tới,thế như vũ bão hoàn toàn áp đảo tinh thần.Này nói thì chậm nhưng diễn biến lại thần tốc .Cùng lúc đó phía trong thành,sau khi 8 ngàn quân đi vào lập tức khắp ngõ hẻm xuất hiện những bóng người ẩn hiện như vong linh,lúc xa lúc gần.Đám lính đuổi theo,loanh quanh một hồi cũng chẳng giết được tên nào,cuối cùng lại phát hiện toàn quân bị chia năm xẻ bảy,giam khốn 2 đầu,lửa cháy hừng hực,không bề giải vây.Khắp nơi đặt sẵn những lu sành chứa dầu hôi,mũi tên từ những sát thủ của Tử hồng sau khi dụ địch vào khu vực cài bẫy liền đồng loạt giương cung bắn ở 3 nơi trọng yếu.Chặn 2 đầu ở con đường,phong bế đường chạy và ở chính giữa khiến trung tâm càng rối loạn.Tư không tuyết sơn ngồi trên xe chiến tứ mã,bên cạnh là Tử hồng theo sát.Khu vực này đứng cách xa trận thảm chiến trước mặt nhưng ánh lửa hung tàn dâng cao ngút ngàn cùng tiếng la thét tê tâm phế liệt khiến Tư không chẳng ngăn nổi 2 dòng lệ tuôn.Tai nghe điều bi thiết,mắt nhìn cảnh hủy diệt.Này chẳng phải đều là vì Tư không mà đến sao?Có một nửa trong số các binh sĩ đang tử chiến là con dân Bắc kỳ,bọn họ xa xôi ngàm dặm chạy tới địa phương này rồi vong mạng nơi đất khách quê người.Đã sai ở chỗ nào?Trước đó 2 ngày,mới sáng sớm tinh mơ,tả tướng tây hổ kỳ Tử hồng đã cho mấy trăm binh lính đi khắp thành hạ lệnh toàn bộ dân chúng nội 12 canh giờ phải sơ tán hết,dù không chịu đi cũng sẽ cưỡng chế bằng mọi giá ép di dời.Thế là lệnh vừa ban xong lập tức dân chúng hỗn loạn một trận,giặc chưa tới mà đã cuống quýt như thể đã ở ngoài cổng thành.Tư không tuyết sơn đứng trên tòa lầu cao nhất thành,thu vào tầm mắt cảnh tượng loạn lạc của tầng lớp thấp vì một câu nói của kẻ cai trị mà phải lao đao điêu đứng.Chỉ vài canh giờ sau,khắp nơi bát nháo,người người ùn ùn kéo đi,hối hả vội vã.Mọi ngả đường đều xô bồ,tất cả đều nhắm tới 4 cổng thành.Lại trôi qua vài cái canh giờ,nắng chiều ấm áp nhanh chóng bị từng luồng kình phong của đêm đông đánh áp đảo.Mọi ngả đường đều đông nghịt người,giống như một đàn kiến hôi túa ra khỏi tổ đang sụp đổ.Khi trời chiều tắt hẳn nắng,dân trong thành tuy vẫn còn khá đông song không còn cảnh chen lấn,nhưng vẫn vội vã hối hả bỏ đi,đa phần đều là đám tài phú vì tốn thời gian thu xếp nên mới sát nút thế này .Bấy giờ Tử hồng mới xuất hiện,hắn tới bên Tư không cùng ngài ngắm nhìn toàn thành đang bị màn đêm nuốt vào.-tới lúc phải đi rồi!Tử hồng nhìn Tư không rồi nói.-Ngươi định đưa ta tới đâu?-nơi này sắp biến thành chốn nguy hiểm,ta cư nhiên là đưa Tư không tới chỗ an toàn.-ta an toàn nhất chẳng phải là ở Bắc kỳ?-từ bây giờ Tư Không lên bớt lưu tâm đến nơi đó thôi.-đó vốn là điều không thể,ngươi biết mà?-vạn vật trên đời vốn không có gì là tuyệt đối không thể,ngài hiện giờ chính là không thể không nghe theo ta!************************************************Gió trời cuồng phong vũ,mang theo những bông tuyết trắng toát giá lạnh từ thiên không xuống hạ giới u tịch.Từng đám tuyết giống như những hạt lệ mà thiên thượng tiếc thương cho chúng nhân phàm trần cứ mãi u mê chấp nhất.Khi bọn người Huyết vân tới gần thành Tần hoài,chỉ thấy khói lửa vẫn còn bốc nghi ngút.Cả đám đứng lặng người nhìn cảnh tượng điêu linh hoang tàn trước mắt.Xác người chất thành từng đống,lẫn lộn vào nhau đã chẳng thể phân rõ ta địch.Có người tứ chi đứt lìa,thân chia 2 ngả.Có kẻ xác cháy khét lẹt nhìn chẳng ra dung mạo.Đao kiếm vứt ngổn ngàn,thương tên cắm la liệt.Cả địa hoàng rộng lớn lúc trước còn là cảnh an cư lập nghiệp,ra vào tấp lập,giờ chỉ còn tường thành hoang phế,cửa nhà đổ nát.Tuyết vô tình rơi trên những thân xác tàn tạ,phủ lên khung cảnh vốn tang thương càng khiến tâm tình bi ai đến cùng cực.Tựa như đài thiên táng,tất cả dần dần được bao bọc trong màn tuyết trắng,từng lớp buốt lạnh chất chồng lên nhau ngày một dày hơn.Huyết vân xuống ngựa,thận trọng tiến vào vùng đất chết,mà mỗi bước đi lại phải dẫm đạp lên xác người…hắn hoang mang nhìn xác chết chất cao hết đống này qua đống khác.Tư không tuyết sơn,ngài sẽ không ở trong chỗ này chứ?Tên Tử Hồng đó nhất định sẽ bảo hộ ngài chu toàn,sẽ đưa Tuyết sơn tới một nơi khác...Gió tuyết vần vũ thổi như tát vào mặt Huyết Vân,hắn đáng bị thế.Hắn chẳng phải chính là cái người đã hiến cái kế sách thâm độc tới nhường này.Tất cả 6 vạn lính của 3 nước đều bỏ mạng.Xác chất thành núi,huyết chảy thành sông,hôi tanh vạn dặm…tội lỗi này,làm sao để hoàn trả đây?Hắn dù có phải chịu phạt bị lôi thần đánh nát 3 hồn 7 vía cũng chẳng đền bù được oán hận ngút trời của vạn người vì hắn phải xuống nơi Cửu tuyền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương