Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 47: Phòng Ký Túc Như Một Bãi Rác



Translator: Nguyetmai

Đến cửa ký túc xá, Hạ Kỳ đang định đẩy cửa bước vào, thì một bóng dáng nhanh nhẹn đến chặn ở trước cửa, cười lấp liếm và nói: "Hạ Kỳ, có thể thương lượng một chút không?"

Tiểu Miêu Miêu đã nằm sấp trên vai Hạ Kỳ ngủ say rồi. Hạ Kỳ nhìn qua Tiểu Miêu Miêu đang nằm sấp trên vai cậu, cái đầu nhỏ nhắn nghiêng nghiêng, đến cả khi ngủ đôi mày nhỏ nhắn cũng nhăn lại, cậu chau mày, lạnh lùng đáp: "Nói."

Miêu Kỳ Phong vò đầu bứt tai, ngại ngùng nói: "Phòng ký túc hơi lộn xộn, cậu có thể chờ ngoài cửa một lát được không, tớ vào dọn dẹp một chút?"

Hạ Kỳ mím môi: "Được."

"Xong ngay đây, xong ngay đây." Miêu Kỳ Phong cười, làm dấu bảo đảm.

Cậu xoay người vặn chốt cửa phòng ký túc, vừa vặn ra, cửa phòng chợt xuất hiện thêm một cánh tay, nhanh hơn cậu một bước, đẩy cửa phòng ra. Miêu Kỳ Phong nhảy dựng lên, quay người ra sau, trợn mắt nhìn Hạ Kỳ: "Chẳng phải cậu nói ở ngoài chờ rồi hay sao?"

Hạ Kỳ lườm cậu ta một cái, khẽ nhếch khóe môi: "Tớ chỉ nói ở ngoài cửa chờ cậu dọn dẹp, chứ không hề nói không nhìn cậu dọn dẹp."

Miêu Kỳ Phong: "..."

Vì cậu muốn xem xem, thời gian qua cậu không có ở đây, Miêu Kỳ Phong đã biến cái phòng ký túc thành cái chuồng gì rồi. Miêu Kỳ Phong chột dạ liếc nhìn Hạ Kỳ, trong lòng đang nghĩ, nếu mà cậu ta nhìn thấy tình trạng bừa bộn của phòng ký túc, có lẽ sẽ đem mình ném ra ngoài cửa sổ mất.

Hạ Kỳ ngước mắt quan sát căn phòng, càng nhìn thì mặt càng tối sầm lại, giữa hai hàng lông mày đã nhăn thành một ngọn núi nhỏ rồi.

"Đây chính là cái mà cậu nói "hơi lộn xộn"? Hử?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Kỳ lên cao ở chữ cuối câu, nhưng sặc mùi nguy hiểm, cánh tay mà cậu đang bế Tiểu Miêu Miêu cũng có chút run rẩy. Nếu như giết người không phạm pháp, Miêu Kỳ Phong hiện giờ chắc chỉ còn cái xác vứt dưới lầu thôi.

Trên sàn của phòng ký túc toàn là giày dép lộn xộn và mùi tất thối, sàn nhà cũng không biết đã bao lâu rồi chưa lau, phủ bởi một tầng bụi xám xịt. Mì gói, vỏ bánh kẹo, truyện H, máy bay giấy bày bừa, ngổn ngang trên chiếc bàn lớn ở giữa.

Giường của Miêu Kỳ Phong còn đỡ, tuy có hơi lộn xộn, nhưng ít ra cũng còn có thể ngủ được, còn chiếc giường kia của cậu toàn là quần áo hoa hòe hoa sói, cũng không biết là sạch sẽ hay là bẩn nữa, chất thành đống cao như ngọn núi nhỏ.

Trong không khí còn bao phủ bởi một mùi quái lạ, đó là sự kết hợp giữa mùi chân thối của thằng nhóc, mùi nước hoa và mùi thuốc xịt thơm phòng, khiến người ta khó thở vô cùng. Nhìn thấy cảnh tượng này, huyệt thái dương của Hạ Kỳ không ngừng co giật.

Quản lý vệ sinh của ký túc xá ở trường quý tộc tương đối lỏng lẻo, ở chỗ này không phải nhà giàu thì cũng là nhà có quyền, cho dù là dọn vệ sinh cũng sẽ không tự mình đi làm, đều là bảo nhân viên dọn dẹp theo giờ hoặc là nữ giúp việc của nhà đến làm.

Nam sinh đều lười biếng, bản thân không dọn dẹp cũng không muốn để người trong nhà dọn, quản lý ký túc xá cũng mắt nhắm mắt mở với vấn đề vệ sinh ở đây. Thế nên đã tạo thành cảnh phòng riêng của ký túc xá nam sinh bẩn thỉu, lộn xộn kinh khủng, đến nỗi chỗ để nhấc chân cũng không có, ví dụ như Miêu Kỳ Phong.

Ánh mắt Miêu Kỳ Phong vẻ trốn tránh, không dám nhìn sắc mặt u ám của Hạ Kỳ, giẩu môi, nói lắp bắp: "Ờ... Mấy hôm trước đánh liên minh, nên đã quên dọn dẹp phòng."

"Ha!" - Hạ Kỳ lạnh lùng cười giễu...

"Mấy ngày không dọn, có thể lộn xộn đến mức này?"

"Mấy ngày không dọn, đến cả bốt lẫn áo len vẫn chất đống bốc mùi ở đây?"

"Mấy ngày không dọn, trên bàn cậu vẫn còn đặt bài tập nghỉ đông?"

Miêu Kỳ Phong: "..."

Mấy câu hỏi chất vấn của Hạ Kỳ khiến cậu có chút chột dạ, được thôi, cậu đã một năm chưa dọn phòng rồi. Cái này cũng không trách cậu được, mỗi lần cậu về phòng, nhìn thấy căn phòng chất đống như thế, nên cũng không muốn dọn dẹp nữa.

Sau đó liền luôn luôn tự mình an ủi, sàn nhà này so với các phòng của nam sinh khác vẫn sạch sẽ hơn nhiều, giường này cũng ngăn nắp hơn nhiều, cậu còn dọn dẹp làm gì nữa!

Ngày qua tháng lại, phòng ký túc liền... thành ra cái chuồng lợn như bây giờ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...