Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 59: Dì Xin Chẹp (Xinh Đẹp)
Translator: Nguyetmai"Thầy à, thầy che khuất tầm mắt của em rồi." Không biết là ai trong đám đông cất lên một câu. Thầy giáo thể dục: "..." Tiếp đó, lại có người nói: "Thầy à, thầy dịch sang một bên chút." Thầy giáo thể dục: "..." Vì vậy... thầy thể dục đang bị đám ranh con này ghét bỏ sao? Thầy giáo thể dục ngoảnh đầu ra sau, lúc thầy nhìn về phía Tiểu Miêu Miêu thì cô bé vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, toét miệng cười ngọt ngào, lúm đồng tiền phút chốc nhận được vô số ánh mắt yêu mến của mọi người. Trên gương mặt màu lúa mạch của thầy giáo thể dục chợt hiện một ráng đỏ khó mà nhìn ra bằng mắt thường. Thầy có biết cô bé này, ngày hôm đó hiệu trưởng gọi toàn bộ giáo viên của lớp 6 đến văn phòng căn dặn, nhắc nhở bọn họ trong giờ học nhớ chăm sóc Tiểu Miêu Miêu. Lời của hiệu trưởng ẩn giấu ý tứ là sau lưng cô bé có hậu thuẫn. Nếu như thầy không thể đưa cô bé này rời khỏi giờ học của mình, vậy thì đùa bỡn đám ranh con này cũng được. Thầy giáo thể dục nghiêm mặt, thổi một hơi vào chiếc còi trước ngực. "Cả lớp, nghiêm." "Bên trái quay." "Chạy bộ." "Chạy bốn vòng xung quanh bãi tập." Thầy giáo thể dục vừa dứt lời, một loạt tiếng kêu ai oán vang lên. Bãi tập của trường rất rộng, chạy một vòng là gần 800m, hai vòng là 1.500m, bốn vòng chính là 3.000m. Các cậu ấm cô chiêu bình thường chạy 800m đã mệt đến nỗi than trời kêu đất, có khi chạy xong 3.000m là có thể lên trời luôn rồi. Vương Tiểu Vũ không chạy cùng bọn họ, cô bé chạy ra khỏi đội hình, lấy từ trong túi ra một tờ giấy xin nghỉ đưa cho thầy giáo thể dục. Thầy giáo thể dục nhìn qua giấy xin nghỉ, sau đó gật đầu với vẻ mặt vô cảm: "Em ra gốc cây nghỉ ngơi một lát đi." Vài nữ sinh lớp 6 đã bắt đầu dậy thì rồi, Vương Tiểu Vũ tuy chưa có kỳ kinh nguyệt, nhưng đây là lý do duy nhất có thể xin nghỉ. Cũng là cách duy nhất có thể tiếp cận Tiểu Miêu Miêu mà cô bé đã vắt óc suy nghĩ mới ra. Tiểu Miêu Miêu ăn xong que kem, máy tính bảng cũng tự động tắt máy vì hết pin, cái bụng nhỏ đã ăn no căng rồi, cô bé đang buồn chán chống cằm nhìn mọi người chạy bộ. Tiểu Miêu Miêu cúi thấp đầu, ngắt một ngọn cỏ trên bãi cỏ, chơi đùa trong lòng bàn tay. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng, Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt cô bé. Vương Tiểu Vũ lấy từ trong túi ra hai chiếc kẹo cầu vồng, giơ đến trước mặt Tiểu Miêu Miêu: "Em gái nhỏ, chị mời em ăn kẹo, có được không?" Tiểu Miêu Miêu nhìn kẹo cầu vồng trong lòng bàn tay Vương Tiểu Vũ, tuy rất đẹp, rất muốn ăn, nhưng Tiểu Miêu Miêu lại nhớ mỗi một câu mà Hạ Kỳ đã nói với mình. "Không được ăn đồ người lạ cho, nếu Miêu Miêu muốn ăn, nói với ông xã, ông xã mua cho em." "Không được." Tiểu Miêu Miêu lắc đầu thật mạnh, cúi đầu tiếp tục nghịch ngọn cỏ trong tay. Vương Tiểu Vũ chìa tay ra một cách lúng túng, nhưng lại không biết phải thu về bằng cách nào, mấy hôm trước cô bé nhìn thấy Hạ Kỳ đút cho Tiểu Miêu Miêu ăn loại kẹo này, sao giờ lại không thích nữa vậy? "Em gái, chiếc kẹo này chua chua ngọt ngọt, ngon lắm luôn, em không muốn ăn thật à?" Tiểu Miêu Miêu không muốn để ý đến Vương Tiểu Vũ, trong nhà cô bé có một hộp kẹo loại này, sao cô bé lại không biết nó có hương vị thế nào chứ. Vương Tiểu Vũ bóc một chiếc vỏ kẹo cầu vồng, đưa đến bên miệng Tiểu Miêu Miêu, tiếp tục chào mời kẹo: "Em gái, em ăn thử đi, chị không lừa em đâu, thật sự rất ngon." Tiểu Miêu Miêu đẩy tay Vương Tiểu Vũ ra với vẻ không kiên nhẫn, trợn mắt nhìn về phía cô bé. "Dì xin chẹp, người nhà dì không nói cho dì biết, không chược ăn đồ người lạ cho sao*?" (*) Dì xinh đẹp, người nhà dì không nói cho dì biết, không được ăn đồ người lạ cho sao?)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương